Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 116: Bằm ra cho chó ăn



Tần Thiên Minh kích động môi run run, trong mắt đầy nước, ông đã là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, hôm nay rốt cuộc cũng nghe được câu kia, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nhưng đó lại là câu nói êm tai nhất trong lòng ông.

“Xin lỗi, con không biết ba vẫn đeo trên lưng nhiều bí mật như vậy, còn một mình chịu đựng, con, thật sự——-.”

“Được rồi, Hiểu Hiểu, chuyện này không thể trách con.” Tần Thiên Minh nắm tay con gái không ngừng vuốt ve, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng đột nhiên hô hấp của ông trở nên dồn dập, làm Tần Hiểu Hiểu không kịp phản ứng.

“Ba, ba, ba!” Tiếng hét của Tần Hiểu Hiểu làm mọi người đứng ngoài cửa hoảng hốt, Nhậm Thiên Dã đạp cửa chạy vào, Đường cũng chạy theo, mọi người thấy sắc mặt người đàn ông trên giường thì hít một hơi lạnh.

“Nhanh lên! Lập tức cấp cứu!” Thân là bác sĩ Tu Mục lập tức phản ứng: “Tang và tôi ở lại, những người khác đi mở cửa sổ, rồi ra ngoài đi! Nhanh lên!”

Tần Hiểu Hiểu chưa từng thấy Tu Mục nghiêm túc như vậy, xem ra lần này bệnh của ba rất nghiêm trọng, cô thật sự hận bản thân tại sao không tìm hiểu về bệnh của ba sớm hơn, đằng này còn chọc giận ba lâu như vậy, nếu không phải vì cô luôn cố ý làm ba tức giận, chắc bây giờ ba vẫn khỏe mạnh.

Trong căn phòng bên cạnh, Nhậm Thiên Dã ôm cô nhẹ nhàng an ủi: “Hiểu bảo bối, bên trong có Tu Mục và Tang, bác trai chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh.”

“Dã, ba đã nói cho em biết tất cả, chuyện năm đó không phải lỗi của ông ấy, là em trách lầm ông ấy.”

“Bảo bối, bác trai sẽ hiểu, em không nên tự trách, dẫu sao năm đó em cũng còn nhỏ, có nhiều chuyện em không biết cũng bình thường.”

“Bình thường ư? Tần Hiểu Hiểu tự hỏi, nhưng không thể nào có được câu trả lời. Phòng bên cạnh luôn truyền tới âm thanh của dụng cụ y tế, quản gia Đường thì hận không thể mọc cánh để bay vào, khi nãy đi ra còn rất tốt, tại sao bây giờ đột nhiên lại——-haizzz, đúng là làm người ta lo lắng.

“Tiểu thư, lão gia đã lớn tuổi rồi, ông ấy không chịu nỗi kích thích nữa.”

“Con biết, Đường, cho nên lần này con quyết định sẽ ở lại chăm sóc ông ấy.”

“Tiểu thư, cô nói gì?! Tôi không nghe lầm chứ, chẳng lẽ cô và lão gia?”

“Đúng, con và ba đã làm hòa rồi.”

“Làm hòa rồi, ha ha ha, tốt quá, tốt quá, lần này chúng tôi cũng có thể yên tâm rồi.”

“Bảo bối, sao thế, em muốn ở lại?” Nhậm Thiên Dã nghe được đoạn đối thoại của Đường và Tần Hiểu Hiểu, không nhịn được, đặt câu hỏi.

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Được, vậy anh cũng ở lại.”

“Em ở lại chăm sóc ba, anh ở lại làm gì——?”

“Chăm sóc em và con.” Nhậm Thiên Dã đặt tay lên bụng cô, đã sắp ba tháng rồi.

Cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, diệp gia quán, mọi người lập tức xông tới: “Sao rồi?” Tần Hiểu Hiểu lập tức bắt lấy cánh tay Tu Mục lắc lư, trong mắt đều là mong đợi.

Tu Mục thoải mái nói: “May là cấp cứu kịp thời, bây giờ bệnh tình của ông ấy đã ổn định, đang nghỉ ngơi.”

“Tu Mục, tôi muốn vào xem một chút.”

“Tiểu thư, lão gia vừa ngủ, hay là cô——.”

Bằng, bằng, bằng—–, ngoải cửa lâu đài bổng nhiên bắn nhau kịch liệt: “Không tốt, nhất định là đám khốn kiếp kia tới.”

Đường lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, súng lục bên hông cũng bị rút ra.

“Thứ không biết sống chết, tới đúng lúc lắm! Đi, đi xuống xem một chút!” Nhậm Thiên Dã mang Lãnh Diệc Thần và Tu Mục đi xuống lầu, Tần Hiểu Hiểu cũng muốn đi nhưng bị anh chặn lại: “Bảo bối, bây giờ em đang có thai, không thể ra ngoài, tin tưởng anh, nhất đính sẽ không làm em thất vọng!”

Đường và Tang cũng dặn dò mấy câu, sau đó cùng đi xuống lầu nghênh chiến.

Dưới lầu.

Kim Thuẫn báo lại nói là đại ca Hàn, bọn chúng mang theo vũ khí hạng nặng, còn có ba vũ khí tăng tiến, xem ra đại ca Hàn muốn liều mạng một lần, Nhậm Thiên Dã âm thầm tính toán trong lòng, hai trùm súng ống đạn dược đấu trực diện với nhau, chuyện này chưa từng xãy ra.

“Kim Thuẫn, kêu Ám Dạ phái người Bạch Diện đi ra, tấn công bọn chúng từ sau.”

“Dạ.”

“Thần, cậu mang theo Ám Dạ, mai phục trên các tầng của lâu đài để bắn kẻ địch bên ngoài.”

“Được.”

“Tu Mục, cậu rất linh hoạt, nhiệm vụ đánh lén giao cho cậu, còn Đường và Tang, hai người quen thuộc địa hình ở đây, cho nên giao cho hai người tổng tấn công, chúng ta cần phải kết thúc cuộc chiến này khi trời sập tối.”

“Rõ.”

Mọi người được Nhậm Thiên Dã phân phó xong, lập tức lao tới, không lâu sau Tang và Đường lái một chiếc xe bọc thép từ tầng hầm ra, xe tăng, không hổ là nhà buôn súng ống đạn dược, vũ khí tăng tiến hoàn hảo đến mức làm người ta líu lưỡi hít hà, cả lâu đài cũng được trang bị hệ thống chống đạn và cách âm, cho nên lúc này Tần Thiên Minh không biết, bên ngoài đang diễn ra một trận chiến kịch liệt.

Tần Hiểu Hiểu xuyên qua thủy tinh nhìn xuống trận chiến dưới lầu, bất tri bất giác ngứa tay ngứa chân: “Bảo bối, nhà ngoại gặp nạn rồi, mẹ cũng muốn kề vai tác chiến với ba con, con thì sao? Có muốn đi không? Được, mẹ biết rồi, con cũng muốn giúp vui một chút đúng không.”

Khi Nhậm Thiên Dã và đại ca Hàn đang đánh kịch liệt, Tần Hiểu Hiểu cũng chạy xuống lầu tham chiến.

Bắn nhau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng nhà họ Tần toàn thắng kết thúc cuộc chiến, mà đại ca Hàn cũng bị bắt lại, Nhậm Thiên Dã cười khát máu đứng trước mặt hắn: “Đại ca Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đại ca Hàn bị bắt làm tù binh, mặt không cảm xúc, khi hắn thấy Tần Hiểu Hiểu thì lại cười dâm tà.

Chát—–, một roi rơi vào mặt đại ca Hàn: “Nhìn nữa tao móc mắt của mày! Dám đụng vào người phụ nữ của tao, tao đánh chết mày!”

“A——.” Đại ca Hàn gào thét thê lương.

“Để em.” Tần Hiểu Hiểu lấy roi da trong tay Nhậm Thiên Dã, ngoan tuyệt đi tới, tên khốn đáng chết này dám bắt cóc ba, còn làm bà bị thương đầy mình, bây giờ còn ngủ mê mang, diệp gia quán, chỉ bằng hai điểm này hắn đã không thể sống nữa!

“Bảo bối, coi chừng động thai.” Nhậm Thiên Dã bận tâm nhìn bụng đã nhô ra của Tần Hiểu Hiểu, anh không muốn vợ và con mình bị tổn thương một chút nào hết.

“Dã, anh yên tâm, con của Tần Hiểu Hiểu em không yếu đuối như vậy.”

Cô cầm roi da, không quất vào đại ca Hàn mà đi đến gần hắn, trên môi là nụ cười tuyệt đẹp, đi tới trước mắt hắn, dùng roi da quấn lên cổ hắn, sau đó kéo ra hai bên, đại ca Hàn mặt đỏ bừng dùng sức giãy giụa, lực tay Tần Hiểu Hiểu không tăng không giảm, cuối cùng đại ca Hàn nghiêng cổ qua một bên, chết trước mặt cô.

“Chết cũng tởm như vậy!” Tần Hiểu Hiểu vứt roi da xuống, xoay người đi tới cạnh Nhậm Thiên Dã, anh nhìn cô, nói: “Sao rồi vợ, em hả giận chưa?”

“Băm hắn ra cho chó hoang ăn!”

Nhậm Thiên Dã vòng tay lên vai cô, giựt môi, vợ anh đúng là dũng mãnh, không biết điều này có ảnh hưởng gì tới thai nhi không, rất lâu sau đó Nhậm Thiên Dã mới biết, đám con nhà anh là bản sao của mẹ nó, lúc cười quyến rũ chết người, nhưng khi ăn thịt người thì không bao giờ nhả xương, đúng là tiểu ma đầu.