Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 109: Hoan nghênh trở về thành phố L



Bình truyền dịch phía trên giường bệnh vẫn chậm rãi chảy từng chút một, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc nào nằm trên giường, đã một ngày một đêm, anh vẫn yên tĩnh ngủ như trước, khiến người ta lo lắng.

“Anh ấy như thế nào?” Giọng nói của một cô gái vang lên, đi đôi với động tác đắp chăn cho anh. Diệp Gia Quán.

“Đã cho cậu ấy sử dụng thuốc kháng sinh nhưng vết thương của cậu ấy để quá lâu cộng với việc vận động thể lực mạnh, cho nên tình huống không lạc quan lắm.”

“Mặc kệ như thế nào, tôi muốn ông cứu sống anh ấy!”

“Xin cô yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.”

“Đi ra ngoài đi.”

“Vâng”

Bác sĩ đi ra ngoài, cô nằm ngửa trên ghế sa lon xuất thần. Bởi vì cô, anh mới bị thương nghiêm trọng như vậy, cho nên bất luận như thế nào cô cũng muốn cứu cho được tính mạng của anh, cô, Tần Hiểu Hiểu là người có thù báo thù, có ân báo ân, trắng đen rõ ràng. Lần này chạy trốn khỏi hoang đảo, nếu không có người đàn ông này, chỉ sợ người đang nằm ở trên giường bệnh chính là cô.

Két két két…

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông bước chân trầm ổn từ từ đi tới: “Cậu ta còn chưa tỉnh sao?”

Tần Hiểu Hiểu không nhìn ông ta mà chỉ khẽ gật đầu một cái, cô nghiêng người lau trán, đôi mắt, gò má cho Nhậm Thiên Dã đang nằm trên giường bệnh, động tác rất nhẹ nhàng, dịu dàng.

“Con yêu cậu ta?”

“Chuyện này không liên quan đến ông.”

“Hiểu Hiểu! Có phải ba đã để cho con tự do quá rồi không?! Cho nên con mới làm càn như vậy!”

“Làm càn?! Tôi làm càn như vậy so với những chuyện năm đó ông làm quả thực không đáng nhắc tới!”

“Hiểu Hiểu, con đừng cố chọc giận ba! Còn có, cậu ta sẽ có hộ lý trông nom, trong khoảng thời gian này con cứ ngây ngốc ở trong phòng con đi, đừng có đi đâu cả!”

“Hừ – -” Tần Hiểu Hiểu trừng ông ta một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh. Trở về phòng, cô đứng ở trước cửa sổ xuất thần, trong thoáng chốc lại nhớ về người mẹ dịu dàng như nước, ngồi ở trong sân nhà thắt bím cho cô, edit minh hạnh, beta mặc doanh rf, gió đêm thổi tới làm cho cả người thoải mái. Cửa sân mở ra, một người đàn ông tay cầm cặp táp bước vào, cô bé quay đầu, vừa thấy người đàn ông kia thì mặt mày liền hớn hở.

“Ba!” Đôi chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy như bay tới chỗ người đàn ông ấy, tung tăng giống như một con chim sẻ nhỏ.

Ông vững vàng tiếp được cô bé, sau đó bế cô xoay tròn vài vòng, tiếng cười vui sướng như chuông bạc của cô vang vọng khắp sân.

Người phụ nữ đang ngồi trong sân nhìn hình ảnh hai cha con chơi đùa với nhau, cô cũng cười. Đã qua nhiều năm rồi nhưng lại phảng phất như chỉ mới hôm qua, Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng híp mắt, tính tình của mẹ hiền lành thật thà, diệp gia quán, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị phản bội. Ba lạnh lùng cô đều nhìn thấy ở trong mắt, cô hận ông, nhưng cũng cảm thấy không đáng giá cho mẹ, cho nên cô thề phải trở nên mạnh mẽ, cũng thề không bao giờ tin tưởng vào đàn ông!

Két…….

“Tiểu thư, ăn cơm thôi.” Người giúp việc cung kính đẩy cửa vào, hai tay bưng mâm thức ăn phong phú.

“Được, để ở đó đi.”

“Vâng.”

“Đợi chút – -.”

A – –, người giúp việc kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã xuống đất, căn phòng kia cách âm rất tốt, Tần Hiểu Hiểu cũng không lo lắng sẽ có người nghe được tiếng kêu vừa rồi của người giúp việc. Cô nhanh chóng thay  quần áo của người giúp việc, sau đó cúi thấp đầu đi ra phòng ngủ.

Rất nhanh sau đó cô đã đi đến một dãy nhà lầu, trước cửa chỉ có hai vệ sĩ, cô không ngừng một giây bước nhanh về hướng cửa chính, khi đến cửa chính cô lại vòng qua một cánh cửa khác của tòa nhà, từ cầu thang, cô thuận lợi lên đến hành lang lầu hai, cuối hành lang là một phòng ngủ, lúc này trước cửa chỉ có một người canh giữ.

“Đưa thức ăn vào bên trong.”

“Được, vào đi.”

Cô đẩy cửa đi vào, bên trong còn có một người trông chừng đang xem ti vi, thấy có người đến, cô ta khẩn trương trợn to hai mắt, khi cô ta nhìn thấy là một cô gái ăn mặc giống người giúp việc, tâm lý khẩn trương trong lòng đều biến mất.

“Tôi tới đưa thức ăn.”

“Thật tốt quá, mau để ở đó, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng đây.”

“Cô ăn trước đi, tôi giúp cô trông một lát.”

“Được, cám ơn cô.”

“Không có gì.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, khóe môi Tần Hiểu Hiểu cong lên tạo thành một nụ cười lạnh.

Chiếc đũa loảng xoảng một tiếng rơi xuống, Tần Hiểu Hiểu nhìn thoáng ra ngoài cửa phát hiện không có gì khác thường, cô lập tức kéo người phụ nữ trên ghế sofa đến cạnh giường. Lúc này, người đàn ông nằm ở trên giường mở mắt ra, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng.

“Anh giả bộ rất giống.”

“Em hành động cũng rất tuyệt vời.”

“Như nhau.”

“Mau giúp tôi dìu cô ta lên giường đi.”

“Được.”

“Bây giờ ở ngoài cửa chỉ có một người canh gác, đợi tí nữa tôi ra trước giải quyết người đó, sau đó anh- – – hự?” Tần Hiểu Hiểu làm một cái động tác đi mau, anh hiểu ý gật đầu.

Tần Hiểu Hiểu đẩy cửa phòng bệnh ra, kẻ canh phòng vẫn mặt không chút thay đổi đứng đó, cô đi về phía trước hai bước đột nhiên quay đầu lại, diệp gia quán, kẻ canh phòng không nghĩ là đột nhiên sẽ bị đánh lén, chờ hắn kịp phản ứng thì đã bị Tần Hiểu Hiểu dùng tay chém ngất xỉu.

“Đi mau!”

Hai người xuống cầu thang xoắn ốc chứ không đi hướng cửa chính: “Đi theo tôi, cách đó không xa có một cái cửa hông.”

“Được.”

Hai người sờ xung quanh cái lan can mọc đầy những cây mây màu đen, tìm thấy một cái cửa nhỏ được che dấu đằng sau, mà ngoài cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn.

“Đừng ngẩn ra ở chỗ này, nhanh lên xe! Chẳng lẽ anh muốn đi bộ khỏi đây hả?!”

Nhậm Thiên Dã đuổi theo bước chân của Tần Hiểu Hiểu, bọn họ lên xe, chiếc xe lập tức được nổ máy.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, hai người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, một trước một sau đứng, chẳng qua trong đôi mắt người đàn ông đứng trước có sự cô đơn, hiu quạnh.

“Lão gia, tiểu thư đã đi rồi.”

“Ừ.”

“Lão gia, thứ cho tôi nói thẳng, ngài cần gì phải làm vậy chứ, rõ ràng ngài muốn thành toàn cho bọn họ, nhưng tại sao lại không nói cho bọn họ biết?”

“Không cần thiết.”

“Lão gia à, ngài như vậy cô ấy sẽ luôn luôn hiểu lầm ngài đó!”

“Đường, cậu nói quá nhiều rồi.”

“Thực xin lỗi, lão gia.”

“Được rồi, đi xuống đi, để cho tôi một mình yên tĩnh một chút.”

“Vâng.”

-…….-

“Tiểu thư, thân thể của anh Nhậm hiện tại còn rất yếu, đây là thuốc tôi chuẩn bị cho cậu ấy, cứ dựa theo ghi chú mà cho cậu ấy uống là được.”

“Cám ơn anh, Tang.”

“Hì hì hì, tiểu thư, cô đừng khách sáo.”

“Được rồi, mau lái xe đi.”

“Vâng.”

Rất nhanh đã đến sân bay, lần này sân bay có một chiếc máy bay tư nhân đợi sẵn ở đó, hai người một trước một sau xuống xe hơi: “Ai lái máy bay?”

Tần Hiểu Hiểu xoay người nhướng mày với anh: “Anh nghĩ là ai đây?”

Trên máy bay, diệp gia quán, anh nhìn thấy kỹ thuật lái máy bay thuần thục của cô, trong mắt dần hiện ra sự thưởng thức, quả nhiên là Hiểu bảo bối của anh, lại làm cho anh ngạc nhiên mừng rỡ, anh không biết còn có bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ đang chờ mình nữa.

Bầu không khí bên trong thành phố rất trong lành, khi hai người đặt chân lên mảnh đất này, trong lòng nổi lên sự cảm khái vô hạn: “Nhậm tổng, Nhậm phu nhân, chào mừng hai vị trở về thành phố!”

Kim Thuẫn vẫn là bộ dáng lúc Tần Hiểu Hiểu rời đi, chỉ là khí chất càng thành thục chững chạc hơn, làm cho người ta chú ý nhất chính là ngón áp út của hắn đeo một chiếc nhẫn bạch kim, hiển nhiên, hắn đã kết hôn, chỉ là không biết cô gái ấy là ai đây? Mân Mân, bạn tốt của cô bây giờ sống như thế nào? Trong đầu Tần Hiểu Hiểu thoáng hiện ra vô số ký ức, nhưng lại không có của cô cùng và Nhậm Thiên Dã.