Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 107: Ban đêm ở hoang đảo



Edit: Voi Coi

Beta: Mặc Doanh RF

“Môi của anh—-.”

“Không sao, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng leo lên đỉnh núi, nhất định phải đến đó trước khi trời tối.”

“Được.”

Bây giờ trên người cả hai đều bốc mùi, nhưng so với nguy hiểm ban đêm thì chuyện này cũng không đáng gì, dẫu sao trên đảo hoang này nguy hiểm gì cũng có, đến khi đó muốn chạy chỉ sợ khó lại càng thêm khó.

Dọc đường, khắp nơi đều là cành cây to, hai người vốn đã bị thương, Nhậm Thiên Dã còn cõng Tần Hiểu Hiểu hơn nửa ngày, bây giờ thể lực giảm sút. Trên người Tần Hiểu Hiểu khoác áo khoác của anh, người nóng như lửa rất khó chịu, nhưng so với anh, cô vẫn khá hơn một chút. Cô kéo áo rồi dùng sức xé một mảnh vải đưa cho anh, nói: “Dùng cái này lau miệng đỡ đi.” Bởi vì cô được anh cõng, cho nên quần áo cũng không bẩn mà tương đối sạch sẽ.

Nhậm Thiên Dã nhìn miếng vải trong tay cô, trong lúc anh chần chừ cô đã nhẹ nhàng lau khóe miệng của anh trước một bước, rất nhanh miếng vải đã nhuốm đỏ, Tần Hiểu Hiểu vứt đi rồi lại xé một miếng vải khác lau cho anh.

“Để anh tự làm đi.”

“Đừng động đậy.”

Anh nhìn cô cẩn thận lau môi của mình, trong nháy mắt anh xuất thần, tựa như Hiểu bảo bối của anh trở lại, lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi.

“A—.” Nhậm Thiên Dã hít một ngụm khí lạnh.

“Ráng chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi.”

“Ừ.”

“Anh vừa mới nghĩ gì mà ngây ngẩn thế?”

“Anh—.”

“Đang nghĩ tới tôi sao?”

“Ừ, đúng hơn là em của trước kia.”

“Vậy sao? Tôi trước kia là như thế nào vậy?”

“Thật ra so với bây giờ không khác lắm, nhưng—–.”

“Lau xong rồi, đi thôi.”

“Ồ, được.”

Mặc dù môi đã được cô lau sạch hơn một chút, nhưng vết rách vẫn không khép lại, vẫn rất nguy hiểm, nhưng tại nơi hoang vu này, không thể tìm được thuốc kháng viêm để giải quyết vấn đề, cho nên chỉ có thể thử tìm xem có gì có thể thay thế, ví như một ít lá thuốc không tên trong tay anh, được anh nhai nhuyễn rồi đắp lên môi.

Vào lúc tia nắng cuối cùng chiếu xuống, hai người cũng lên tới đỉnh núi, ngoài rừng cây và hồ sâu thì xung quanh là một mảnh yên tĩnh, trong lòng hai người cũng cảm thấy mờ mịt. Đi một ngày hai người vừa đói vừa khát, bây giờ họ chỉ mong có nước sạch để uống, nếu không chưa chết đói thì họ đã chết khát ở đây. Diệp gia quán.

“Chúng ta phải tìm được nước uống.”

“Nhưng xung quanh ngoài cây khô thì chỉ có hồ nước bẩn kia, nhìn thế nào thì cũng không thể uống được.”

“Em ở đây đợi anh chút, anh đi một lát sẽ trở lại.”

Nhậm Thiên Dã xoay người đi về phía rừng cây, Tần Hiểu Hiểu ngồi một mình ở khoảng đất trống trên đỉnh núi, cô thấy hơi mệt, nhưng vẫn chưa phải cực hạn. Anh nhanh chóng quay lại,  còn cầm về mười mấy nhánh cây to.

Anh cố định một cây trên đất, một cây khác anh dùng dao Thụy Sĩ chẻ thành hai nửa, Tần Hiểu Hiểu lập tức hiểu ý anh, cô đánh lửa với anh, nhóm lửa bằng gỗ không dễ như trên tivi. Cô lấy mấy sợi tóc cho vào đống cũi, khói mù mịt theo gió bay lên cao.

Không biết Nhậm Thiên Dã lấy được một miếng lá to từ đâu, anh cuốn miếng lá thành hình tròn rồi lấy hai nhánh cây nẹp vào hai bên, nói: “Cô Tần, ngày mai chúng ta sẽ có nước để uống.”

Bây giờ lửa cháy hừng hực, xung quanh yên tĩnh, chỉ có hô hấp của hai người làm cho họ cảm thấy còn tồn tại: “Đi một ngày chắc em đói bụng rồi.”

Tần Hiểu Hiểu gật đầu nhìn anh trở con rắn to, thời gian dần trôi qua, mùi thịt nướng bay tới mũi, Tần Hiểu Hiểu nhìn gương mặt đen thui của anh, cô bất giác mỉm cười.

“Nướng xong rồi, em dám ăn không?”

“Tại sao không dám chứ?” Tần Hiểu Hiểu nhận lấy một khúc thịt rắn rồi cắn một miếng lớn, nói: “Nướng không tệ.”

“Vậy thì được rồi, ăn đi, nhưng đừng ăn quá nhiều, sẽ chướng bụng đấy.”

Tần Hiểu Hiểu giơ tay làm động tác OK, anh yên tâm gật đầu, sau đó cũng cầm một miếng thịt rắn nướng ăn.

Máy bay rơi khiến hai người cùng nhau trải qua một khoảng thời gian, bất tri bất giác kéo gần khoảng cách giữa họ. Diệp gia quán, Tần Hiểu Hiểu đối với anh từ bài xích, lạnh nhạt, chán ghét dần dần biến thành tiếp nhận, giúp đỡ, thưởng thức. Mà tình cảm của Nhậm Thiên Dã đối với cô ngày càng sâu đậm.