Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng

Chương 14: Danh tiếng vang xa



Bồng Linh Thánh Điểu để Vô Ưu ngồi lên đầu mình rồi đập cánh bay lên trời cao.

“Viên đá vừa rồi là như thế nào?”

“Đó là ‘Thần Vương Chi Lệ’ của vị thần vương đời trước, trong viên đá ẩn chứa một nguồn sức mạnh to lớn bởi được kết tinh từ nước mắt. Người có thể khởi động được viên đá là hậu nhân của nàng và đây cũng chính là mục đích nàng tạo ra nó.”

Bồng Linh Thánh Điểu nói.

“Nói như vậy ta là hậu nhân của thần vương tiền nhiệm?”

Vô Ưu sửng sốt.

“Người không để ý viên đá đã nhận người làm chủ sao?”

Nhận làm chủ? Có khi nào là lần nàng bị sát hại rơi xuống biển, máu ngấm vào viên đá?

Ha, giờ nàng đã hiểu vì sao nàng lại xuyên không đến thế giới này rồi.

Vậy thì tu vi nàng có thể tăng thuận lợi như thế, cũng là nhờ một phần từ viên đá này?

Nàng tin trong ‘Thần Vương Chi Lệ’ có một cỗ sức mạnh cường đại, bởi siêu cấp thánh điểu đã bị nó thu phục.

“Bồng Linh, ‘Thần Vương Chi Lệ’ đâu?”

Viên đá đẹp đẽ từ trong người Bồng Linh Thánh Điểu bay lên, Vô Ưu nắm lấy nó rồi dùng thần thức đi vào.

Một nguồn linh lực mạnh mẽ vô biên khẽ chuyển động, còn có cả khí tức của Bồng Linh Thánh Điểu…

Tại sao trước đây nàng lại không nghĩ đến cách này nhỉ?

Khoé môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, giờ nàng tin nàng là người mang mệnh trời rồi!

“Chủ nhân, đám người tông môn đến.”

Không chỉ là ngừoi tông môn, còn có rất nhiều lính đánh thuê ngự kiếm phi đến.



Vô Ưu lấy ra một chiếc áo choàng che lại bộ quần áo rách dính máu, đeo mạn che mặt rồi tìm một bãi đất trống bảo Bồng Linh Thánh Điểu hạ xuống.

Nàng từ trên người thánh điểu nhảy xuống, động tác tiêu sái khiến người khác nhìn thấy không khỏi ngưỡng mộ.

Đám người muốn lại gần nàng, nhưng hàn khí của Bồng Linh Thánh Điểu quá áp bức, Vô Ưu phải ra lệnh cho nó thu lại khí lạnh thì bọn họ mới miễn cưỡng có thể đi lại.

Thật không thể tin được, siêu cấp thánh điểu trong truyền thuyết nhận chủ rồi! Người thu phục nó còn là một nữ nhân!

Đám người chắp tay cung kính chào nàng, thế giới này cường giả vi tôn, chỉ cần là người mạnh thì cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng nhận được sự tôn kính từ mọi người.

“Lão phu là môn chủ Thanh Tâm môn - Thanh Trần, kính hỏi các hạ là…?”

Một lão nhân khí chất bất phàm hỏi.

“Vô Ưu.”

Nàng cũng cúi người chào hỏi.

“Vô Ưu các hạ, Bồng Linh Thánh Điểu này là người vừa thu phục được sao?”

Nàng gật đầu.

Nhìn siêu cấp thánh thú trong truyền thuyết, lão già sống cả mấy trăm năm như Thanh Trần cũng phải hít một hơi lạnh kiêng dè.

Nhìn sơ qua vị Vô Ưu này hình như còn rất trẻ, cả người toả ra khí thế ngông cuồng kiêu đạo, đôi mắt xinh đẹp tinh tường kiên định khiến ông cảm thấy nàng chính là tuổi trẻ tài cao chứ không phải là lão nhân dùng sức mạnh khiến dung mạo mình trẻ lại.

“Không biết các hạ đến từ đâu? Có phải đệ tử của môn phái nào không?”

Trừ vị thái tử điện hạ kia là chân chính thiên chi kiêu tử thì ông chưa bao giờ nghe thấy danh tiếng ai khác trẻ tuổi mà có sức mạnh cao cường.

“Ta đến từ một nơi rất xa, hiện tại chọn nước Nam Nguyệt này làm chỗ dừng chân.”

Nghe vậy môn chủ Thanh Trần liền vui mừng.

“Vậy nếu các hạ không chê thì Thanh Tâm môn ta vinh hạnh được mời ngài đến làm khách quý.”



Ý mời gia nhập rõ rành rành.

Nghe vậy đám ngừoi đằng sau liền nhao nhao, cũng bắt đầu tiến lên báo danh.

“Lão phu là Phong chủ của Yên La môn, cũng trân trọng mời các hạ đến làm khách.”

“Ta là trưởng môn đệ tử của Tiêu Dao môn, kính mời các hạ đến ghé thăm.”

…….

Vô Ưu bị đám người này làm đau đầu, cặp lông mày hơi nhíu lại, bọn họ nhìn thấy lập tức câm lặng.

“Cảm ơn ý tốt của các vị, nhưng giờ ta đã có việc, xin phép từ chối.”

Không đợi bọn họ nói thêm câu gì nàng đã nhảy lên người Bồng Linh Thánh Điểu rời đi.

Nhìn bóng dáng to lớn của Bồng Linh Thánh Điểu dần khuất, trong ánh mắt của đám lính đánh thuê không giấu nổi sự sùng bái ngưỡng mộ.

Đây mới là cường giả, cường giả chân chính!

Cứ như vậy, danh tiếng của Vô Ưu rất nhanh đã lan rộng ra khắp nơi, khắp Diêu La Thành rồi rất nhanh là khắp Nam Nguyệt Quốc và cả đại lục Thiên Quang này.

Vô Ưu sau đó đã đi lại công hội lính đánh thuê để trả nhiệm vụ, trong vài ngày ngắn ngủi nàng đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ cấp cao như vậy đã khiến họ rất bất ngờ và thán phục, sau khi thấy nàng điền tên còn sửng sốt hơn nữa.

“Vô… Vô Ưu…. Bồng Linh Thánh Điểu! Ngài chính là Vô Ưu các hạ đã thu phục Bồng Linh Thánh Điểu đấy sao?”

Thanh âm của người này rất lớn, nhanh chóng đã thu hút sự chú ý của nhiều người khác.

“Trời ạ, là Vô Ưu các hạ!”

“Ngài ấy vừa mới thu phục được Bồng Linh Thánh Điểu, thánh thú siêu cấp đấy!”

“Lại còn là nữ nhân nữa, thật sự làm cánh nam nhân chúng ta mất hết mặt mũi mà.”

Vô Ưu không nghĩ là tin đồn lại lan truyền nhanh đến thế, không muốn dính nhiều rắc rối, nàng nhanh chóng lấy phần thưởng nhiệm vụ rồi triệu hoán Bồng Linh Thánh Điểu bay đi.