Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng

Chương 11: Hôn tay nàng



Sợ Vô Ưu cảm thấy khó xử, Dạ Kình định quay trở về thay y phục nhưng Dạ Noãn đã kéo lại.

“Huynh đi đâu vậy, không cần thay không cần thay. Chúng ta mau đi sắp muộn rồi!”

“Dạ Noãn, đừng nháo!”

“Ta không nháo! Vô Ưu, tỷ mau nói giúp ta đi.”

Vô Ưu lúc này cũng không biết nói gì làm gì.

“Thái tử không cần thay, ta sẽ vào trong thay, đợi ta, một chút thôi.”

“Không không không được! Vô Ưu, tỷ mà dám thay thì ta liền nhảy xuống hồ nước cho tỷ xem!”

Cứ như vậy, Dạ Noãn lôi đủ thứ chuyện ra uy hiếp, Vô Ưu không muốn bị đau đầu nên đáp ứng, Dạ Kình cũng bó tay chịu thua.

Nhưng chưa hết ở đó, lúc ngồi lên xe ngựa Dạ Noãn cố tình ngồi hết một ghế, còn ghế đối diện để cho Dạ Kình và Vô Ưu.

“Dạ Noãn! Muội tưởng ta không dám làm gì muội ư?”

Dạ Kình thật sự cạn lời rồi.

“Không sao hết, cứ ngồi xuống đi.”

Vô Ưu mỉm cười, nàng là người hiện đại nên tư tưởng phóng khoáng, nam nữ ngồi cạnh nhau thôi là một điều rất bình thường.

Dạ Kình im lặng không nói nữa, chỉ ngồi xuống.

Đạt được mục đích, Dạ Noãn vui vẻ không thôi, nhìn cặp đôi kim đồng ngọc nữ trước mặt, nàng đã tưởng tượng đến hôn lễ của hai người sau này.

Bầu không khí trong xe có chút lạ.

“Dạ Noãn, muội cố tình lấy chiếc xe hẹp đúng không?”

Dạ Kình đột ngột hỏi.

“Bị huynh nhìn trúng rồi.”

Dạ Noãn không phủ nhận, nàng đã tính toán hết rồi, nàng sẽ ra sức tạo cơ hội cho hai người này đến bên nhau.

“Hoàng huynh, huynh thấy Vô Ưu hôm nay thế nào? Chính muội đích thân trang điểm cho tỷ ấy đấy, xinh đẹp lắm đúng không?”

Dạ Kình nhìn Vô Ưu, cũng bắt gặp ánh mắt mong chờ câu trả lời của nàng.



“Rất đẹp.”

“Đẹp như thế nào?”

“Dạ Noãn, tin ta cho muội đi bộ không?”

“Muội không nói nữa.”

Vô Ưu chống tay ngồi một bên cười nhìn hai huynh muội này, một cảm giác hạnh phúc ấm áp ập đến.

Thật giống một mái nhà.

Không lâu sau xe ngựa đã đến Diêu La Thành, khắp mọi nơi treo đèn lồng rực rỡ muôn màu, hàng ngàn sạp hàng lớn nhỏ mở ra, trên đường cái to lớn đã rất nhiều người đi lại.

Ngày thường đã rực rỡ, hôm nay lại càng rực rỡ hơn.

Vô Ưu chưa bao giờ được khám phá lễ hội cổ đại nên rất háo hức, chưa đợi Dạ Noãn gọi, nàng đã kéo tay Dạ Noãn đi lên.

“Mau, chúng ta đi xem đồ thú vị!”

Buổi tối hôm đó thật sự rất vui, Vô Ưu vừa ăn vừa chơi đến độ khi nào mệt nhoài mới thôi.

Dạ Kình ngồi nghỉ ngơi ở một góc thoáng, đợi hai cô nàng kia mua đồ quay trở lại. Hắn được giao nhiệm vụ ngồi đây giữ chỗ để chuẩn bị xem pháo hoa.

Từ đằng sau một bàn tay bất ngờ đặt lên vai hắn, hắn quay lại, mặt nạ quỷ đáng sợ đập ngay vào mắt.

“Vô Ưu, ngươi thích thể loại này à?”

“Không bị giật mình sao? Ta đã cố tình chọn cái đáng sợ nhất rồi đó.”

Vừa nói Vô Ưu vừa mất hứng cởi mặt nạ ra, mệt mỏi ngồi xuống.

“Mệt lắm đúng không?”

Dạ Kình đưa cho nàng một cái khăn tay.

“Rất mệt. Nhưng vui lắm, ta chưa bao giờ được vui chơi thoải mái như vậy.”

Vô Ưu lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi mặc dù thời tiết đã vào lạnh.

“Noãn Noãn đâu rồi?”



“Vừa nãy tách ta nói đi mua đồ gì rồi.”

“Cũng được, ta tạm thời được yên tĩnh rồi.”

Dạ Kình day day mi tâm.

“Đôi tình nhân trẻ, mua giúp lão già này hai dải dây đỏ đi?”

Một bông vụ cầm một xấp dây đỏ bước đến mời chào.

Hai người mặc đồ đôi, bị nhận nhầm là đúng.

“Mua dây rồi ghi tên người mình thương, buộc lên cây đằng kia thì Tơ Hồng quân trên trời cao sẽ kết nối hai người bên chặt.”

Vô Ưu nhìn lại đằng sau, cây đại thụ lớn được buộc đầy dây đỏ thắm đang được hàng trăm người ngắm nhìn.

Nàng không tin lắm nhưng cũng mua một dây ủng hộ ông lão. Dạ Kình cũng vậy.

Lấy bút ra viết một cái tên rồi Vô Ưu chọn một chỗ nàng chỉ là kín đáo và đẹp nhất trên cành cây để buộc lên.

Một cơn gió thôi qua làm các dải dây đỏ thắm nhẹ nhàng bay, Vô Ưu nhìn cái tên mình viết trên dải dây rồi mỉm cười quay lại ghế ngồi, Dạ Kình đã ngồi sẵn ở đó.

“Huynh ghi tên ai vậy? Hay chỉ mua chơi thôi?”

“Người muốn biết?”

Hắn hỏi ngược lại.

“Không được sao?”

Ngay lúc này mọi người xung quanh liền phấn khích hô vang, từng tiếng nổ tách tách vang lên, trên bầu trời nở pháo hoa rực rỡ nở rộ muôn màu muôn vẻ.

Trong không gian tiếng hò hét ầm ĩ ồn ào như vậy, đôi môi Vô Ưu khẽ mấp máy nói ra một câu, dù thanh âm rất nhỏ nhưng Dạ Kình đều nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

Vành tai Dạ Kình phớt hồng, nhìn Vô Ưu đỏ mặt hơi lúng túng hạ ánh mắt xuống.

Nàng xấu hổ? Vừa mới nói rất hùng hồn cơ mà.

Hắn bật cười nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng đưa lên, hôn lên mu bàn tay nàng, rồi lại hôn lên lòng bàn tay nàng.

“Vô Ưu, ta cũng giống ngươi. Không cần nói hết ra, ngươi cũng hiểu đúng không?”

Vô Ưu gật đầu, đôi mắt lấp lánh tựa như ngàn sao ngưng tụ.