Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 133: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (25)



Giang Hạ Niên không ép buộc y, nghe nói ngày mai phải đi ngược còn rất chu đáo thu dọn đồ đạc giúp y: "Còn đủ bạc trên người không? Có muốn sư huynh cho ngươi thêm một ít không?"

“Đủ rồi.” Mạc Chi Dương vỗ vỗ ngực mình, tối hôm qua hắn còn đưa thêm ngân phiếu cho y.

Tuy y đã nói như vậy, nhưng Giang Hạ Niên vẫn không nhịn được, móc hết tiền bạc trên người ra, bí mật nhét vào trong bao quần áo của y: "Ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, nếu ngươi muốn ăn gì thì cứ mua, Không sao đâu."

Ở mỗi vị diện, hắn đều nuôi y giống như nuôi con trai vậy, còn đặc biệt muốn có con, cái chấp niệm chó má gì vậy.

Mạc Chi Dương chống cằm, ngồi ở trên ghế, vừa uống trà vừa nhìn hắn thu dọn hành lý cho mình: "Sư huynh, ngươi không cần lo lắng, các chưởng môn đối với ta rất tốt."

"Tốt là một chuyện, chính ngươi cũng không thể bạc đãi bản thân, nếu ngươi gầy đi bế lên lại không thoải mái." Giang Hạ Niên sửa sang lại xiêm y, dường như vui đùa mà nói: "Khi nào khởi hành?"

Mấy lời trước đó, Mạc Chi Dương đều không tin, nhưng một câu này y tin, nói cách khác là nên ăn béo lên một chút, thao mới thoải mái, cẩu nam nhân.

"Buổi chiều, sáng nay Thanh Dương chưởng môn dẫn bọn họ đi thu dọn đống lộn xộn. Buổi chiều mới khởi hành, đến buổi trưa ngày mai bọn họ hẳn là có thể tới rồi." Mạc Chi Dương nói xong, đặt chén trà xuống, đứng lên: "Sư huynh."

"Nếu đi đường ban đêm thì nên chuẩn bị thêm vài bộ xiêm y, dù trời đã sang xuân nhưng cái rét tháng ba về đêm vẫn còn kinh khủng, ta sẽ nhét cho ngươi mấy cái bánh sơn tra. Nếu mệt thì ăn một chút, còn có đêm tối đương không dễ đi, người để Thanh Dương chưởng môn đi lên trước."

Người này, lải nhải như một bà mẹ già, nhưng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đáng yêu.

Mạc Chi Dương đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn, lặng lẽ đưa cho hắn một cái túi gấm: "Năm ngày sau mới có thể mở ra, nếu mở ra trước, Dương Dương sẽ rất không vui."

Giang Hạ Niên nhận lấy túi gấm, cũng không biết bên trong chứa cái gì, nhưng vẫn trịnh trọng cất đi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ nghe lời, chỉ cần Dương Dương vui vẻ là được."

Nếu không phải vì sự vui mừng của ngươi, ta đã sớm giết Thanh Dương chưởng môn và những người đó, hủy diệt Võ Lâm Minh, mạnh mẽ trói ngươi về, trọng sinh trong hai kiếp này, việc tốt hay xấu đều đã làm, cũng không sợ bất cứ điều gì.

Nhưng lại sợ ngươi không vui nên mới cố gắng chịu đựng, thu dọn hành trang cho ngươi.

Dương Dương, ngươi xem, ta là vì ngươi nên mới học cách kiềm chế.

"Sư huynh luôn là người tốt nhất.” Mạc Chi Dương làm nũng, dụi mặt vào lưng hắn.

Thanh Dương chưởng môn lúc đầu còn có chút hoài nghi, nhưng sau khi thực sự thấy Tuyệt Tiên Cốc, nhìn thấy đống hỗn độn ở nơi này liền cảm thấy chuyện này đã thật sự xảy ra.

Ban đầu chỉ có mười mấy tên dược nhân, đã khiến bọn họ chống đỡ không nổi, hiện tại hơn hai trăm người này vậy mà thật sự đã bị Minh chủ và sư huynh của y giết sạch, thật sự rất khiến người ta kinh ngạc.

Ngay lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, chỉ huy chúng đệ tử dọn dẹp đống hỗn độn, di chuyển tất cả dược nhân lại với nhau, sau đó bắt đầu châm lửa.

Tần Hoằng tìm kiếm thi thể Đổng Thương khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một góc áo cách đó không xa, quay đầu nhìn xung quanh cũng không có ai để ý, cúi người bỏ kiếm sang một bên bắt đầu lục soát trên người Đổng Thương.

Cuối cùng cũng tìm thấy được mảnh vải có chữ trong ngực Đổng Thương, liếc mắt nhìn vài lần, trên mặt hiện lên ý cười, vội vàng nhét mảnh vải lại rồi khiêng thi thể vào đống lửa.

Mạc Chi Dương rời khỏi Xương Bình, trở về Võ Lâm Minh với Thanh Dương chưởng môn, Giang Hạ Niên tiễn người đến cổng thành, rốt cuộc cũng không thể không nhìn y rời đi.

Nhưng Liên Lí không rời đi, đã được xếp ở bên cạnh Giang Hạ Niên.

"Ân công bảo ta đi theo ngươi, đối xử cung kính với ngươi như đối với y.” Liên Lí đứng thẳng, vẫn như cũ không có biểu cảm gì, như thể chẳng qua chỉ là đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Đây chính là món quà lớn mà Mạc Chi Dương tặng cho hắn, dù sao thì kiếp trước cũng là kẻ thù một mất một còn, đời này lại trở thành người hầu của ngươi rồi, có phải rất sảng khoái không?

Sảng thì sảng, nhưng đừng hắc hoá là được.

Nhưng lúc này, Giang Hạ Niên lại có chút kỳ quái, tại sao Dương Dương lại muốn Liên Lí ở lại đây, còn muốn mình mang hắn ta theo bên cạnh, để hắn ta làm việc cho mình.

Mạc Chi Dương ở trên ngựa, vừa quay đầu lại liền thấy bọn họ còn đứng tại chỗ, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Mắt nhìn hoàng hôn biến mất là dấu vết Dương Dương rời đi, Giang Hạ Niên cảm thấy trong lòng buồn bã không vui, cũng không trở về núi Khâu Ni ngay lập tức, ngược lại còn ở lại Xương Bình một đêm.

Đêm đó, giống như giấy Tuyên Thành bị nhiễm màu mực, mặt trăng ở Nga Mi, khó khăn xuyên thủng tầng tầng mây đen, ló đầu ra.

“Tình này là gửi đến minh nguyệt, cố nhân lại không hay biết.” Giang Hạ Niên cách song cửa sổ, buồn bã nhìn ánh trăng, trong tay nắm chặt lấy túi gấm y đưa cho mình.

Trong lòng Giang Hạ Niên vẫn luôn đáp ứng, nếu những năm này không phải chính mình cố ý lừa gạt Dương Dương, e rằng y cũng sẽ không đối xử với mình như vậy.

Y luôn nói sư huynh là tốt nhất, thích sư huynh nhất, nhưng ai muốn đảm đương cái chức sư huynh đồ bỏ này chứ, mình chỉ muốn làm phu quân của y, muốn nghiêm túc  che chở tên tuổi y một đời.

Võ Lâm Minh Chủ kia đi rồi, vậy giáo chủ đại nhân, ban đêm nhất định không thể ngủ, Liễu Nghi Thất đem bản thân tắm rửa cho thật sạch sẽ, thật hiếm khi mặc một bộ xiêm y màu nước tương mà mình yêu thích, sau khi chắc chắn mình sẽ không chảy nước mũi, mới đi tìm giáo chủ.

Kết quả, vậy mà lại nhìn thấy cái khuôn mặt liệt kia ở cửa.

Cơn tức giận không biết đánh tới khi nào, niềm vui sướng vừa rồi vụt tắt, vênh váo đi tới: "Ngươi thế nào lại ở đây? Sao ngươi không theo ân công gì đó của ngươi đến Võ Lâm Minh?"

“Ân công bảo ta ở lại thì ở lại, Giang công tử này tâm tình không tốt, ta khuyên ngươi vẫn nên rời đi thì tốt hơn.” Lúc này Liên Lí hiếm khi nói nhiều như vậy.

Nhưng Liễu Nghi Thất lại không cảm kích, khịt mũi: "Ta tìm giáo chủ, có quan hệ gì với ngươi chứ?"

Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên một tiếng quát lớn: "Cút ngay!"

Bị rống một câu, Liễu Nghi Thất có chút không vui, trừng mắt nhìn Liên Lí một cái, chỉ thấy hắn ta với vẻ mặt không liên quan gì đến mình, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi nhìn ta!"

Cái yêu cầu không thể hiểu được này cũng khiến Liên Lí có chút kinh ngạc, hắn ta cũng liền thực sự nhìn Liễu Nghi Thất.

Liễu Nghi Thất ở trước mặt Liên Lí, thật xinh đẹp xoay hai vòng, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng nói: "Ta đi tắm gội rồi thay bộ xiêm y này, vẫn nên để người nhìn xem mới đáng giá."

Nói xong xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Liên Lí đứng tại chỗ với vẻ mặt không thể hiểu được, đầu óc hắn ta có phải có tật gì hay không? Nhìn một đại nam nhân, thế nào lại cảm thấy càng ngày càng ấu trĩ.

Nhưng thật kỳ lạ, Liên Lí cũng không rõ, Giang công tử này trông có vẻ thận trọng và thông minh, nhưng sau khi ân công rời đi, hắn chưa bao giờ ra khỏi cái nhà trọ này.

Cũng không biết hắn làm gì trong đó.

Ngày thứ tư ân công rời đi, tiểu nhị vẫn đến đưa rượu và thức ăn như thường lệ, nhưng Liên Lí có chút lo lắng, rốt cuộc lúc ân công gần đi, có nói với mình phải chiếu cố hắn cho tốt.

Vì vậy tự mình bưng rượu và đồ ăn trên tay  đi gõ cửa: "Giang công tử, rượu và đồ ăn đến rồi."

"Tiến vào."

Nghe thấy âm thanh bên trong, Liên Lí mới đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong không hề lộn xộn như hắn ta tưởng tượng, ngược lại vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Giang công tử đang dựa vào bệ cửa sổ, cũng không thấy có biểu hiện suy sụp, vẫn là bộ dáng như cũ, khiến Liên Lí cảm thấy kỳ quái, cung kính đặt rượu và thức ăn lên bàn.

Thấy người sắp rời đi, Giang Hạ Niên gọi hắn ta lại: "Dương Dương, trước khi đi có từng dặn dò ngươi cái gì không?"

"Lúc ân công gần đi, chỉ kêu ta chăm sóc tốt cho Giang công tử, cũng không có nói gì khác.” Liên Lí cung kính đứng bên bàn, cúi đầu, hai tay bưng khay.

Giang Hạ Niên lắc đầu, từ bên cửa sổ đi tới, ngồi vào bàn: "Ngươi nói, ngươi nói Dương Dương, cũng thật sự nhớ ta như cách ta nhớ về y sao? Không, chỉ cần một phần mười là tốt rồi, chỉ sợ cũng sẽ không."

Nói xong, tự mình rót rượu, uống cạn những phiền muộn trong lòng và sự thật không ai nói trước được.

Liên Lí hoàn toàn không hiểu những gì hắn nói, cũng không đáp lại, liền khom người lui ra.

"Ta với y có lẽ chỉ gắn bó với nhau từ nhỏ, cũng không phải là tình yêu thật sự, không biết sự gắn bó này sẽ kéo dài được bao lâu."

Trước khi đóng cửa, Liên Lí nghe hắn lầm bầm lầu bầu, nhưng vẫn không hiểu: Nếu là chỉ là suy đoán, vậy tại sao không hỏi rõ ràng, có phải hay không, tự cho chính mình một câu trả lời.

Nhưng chuyện của người khác cũng không liên quan gì đến mình, vì vậy không nên xen vào việc của người khác.

Ánh trăng này không đủ tròn, cũng không biết có thể đem tương tư của ta gửi tới: "Dương Dương."

Nếu thực sự yêu một ai đó, tên của người ấy sẽ luôn được nhấm nuốt giữa môi răng.

Trong Võ Lâm trang, Mạc Chi Dương ngồi trên nóc nhà, chống cằm nhìn ánh trăng, đột nhiên nói với hệ thống: "Hôm nay trăng không đẹp lắm."

"Trăng không đẹp cái gì chứ, là chính mình vô tâm thưởng thức.” Hệ thống chế nhạo.

Mạc Chi Dương cũng không phản bác, chỉ nghe hệ thống lải nhải, sau khi trói buộc với hệ thống, hiếm khi có lúc nhàm chán, sau khi gặp được cẩu nam nhân kia, cũng hiếm khi có lúc tịch mịch.

Đêm qua lại là một hồi say rượu, khi Giang Hạ Niên từ trên giường ngồi dậy, mặt trời đã lên cao, theo bản năng chạm vào chỗ trống bên cạnh, rồi tự hiểu rút tay về.

Trở mình ngồi dậy, chợt nhớ ra điều gì đó, nhấc gối đầu lên, thấy túi gấm nằm ở bên dưới liền nhặt lên: "Hôm nay là ngày thứ năm Dương Dương rời đi."

Bấm đầu ngón tay, đếm đi đếm lại ba bốn lần, mới thực sự chắc chắn đã đến ngày thứ năm, nhanh chóng mở túi gấm ra.

Bên trong cũng không phải thứ gì đặc biệt, mà là một tờ giấy, lấy tờ giấy nhỏ ra, dùng ngón trỏ mở ra, mảnh giấy là nét chữ quen thuộc, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung, liền dại ra một chút.

Tay run run, cũng không biết tờ giấy này có ma lực gì, thế mà quét đi nỗi buồn u sầu giữa hai hàng lông mày của Giang Hạ Niên, biến nỗi buồn thành niềm vui, ấn tờ giất vào ngực, khóe miệng đều đã kéo đến man tai: "Dương Dương, Dương Dương, a! Ha ha ha!"

"Minh chủ, ngươi chỉ là còn nhỏ, những chuyện này có thể rèn luyện từ từ.” Sa Tuyên cung chủ thấy y muốn đem con dấu Minh chủ giao ra, thế nhưng thập phần không đành lòng.

Mấy ngày nay, chính mình cầm hài tử lại tự mình đau, đi một chuyến trở về trở về liền nói muốn từ chức, tuy rằng Thanh Dương chưởng môn thích hợp làm Minh chủ hơn y, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm.

“Cung chủ, Thanh Dương chưởng môn mới là người thích hợp nhất.” Mạc Chi Dương không hề nghe bọn họ khuyên bảo, làm trò trước mặt các chưởng môn đem thủ ấn đều giao hết cho Thanh Dương chưởng môn: “Trước đây ta làm không tốt, từ nay về sau phải làm phiền Minh chủ rồi."

Thanh Dương chưởng môn nhận lấy thủ ấn, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không nói gì, gật đầu.

Trong đại sảnh này, ngoại trừ một vài vị chưởng môn ra, còn có một số môn phái nhỏ cũng phái người tới chứng kiến, coi như bàn giao.

Lúc này, lính canh bên ngoài đột nhiên xông vào, loạng choạng chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn: "Không ổn, Kiệt Giáo giáo chủ kia, một mình đánh vào rồi!"