Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 111: ( Hoàn )



EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Từ khi tiếp nhận Thịnh Quang thì mỗi khi tới sinh nhật của Thư Hoài Đạt đều được tổ chức rất long trọng, khách mời đều là những thân sĩ nổi danh, nay mọi người đều đã biết chuyện.
Trong thương giới, mọi người luôn luôn có tính toán riêng của mình, Thư Hoài Đạt cũng không ngoại lệ, nàng chưa bao giờ từ chối những lần tụ họp treo đầu dê bán thịt chó như vậy. Nàng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Quang, sớm đã quen với hình thức xã giao này rồi, vì trước lúc chính thức tiếp nhận đã phải thường xuyên theo Thư Hòa Thái rồi, cứ như vậy cho tới khi nàng bước lên vũ đài, tiếp nhận vị trí này.
Nhưng sinh nhật lần này có chút khác, Thư Hòa Thái vỗ bản, lúc này chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời người trong gia tộc cùng một số bạn bè thân thiết, không cho phép bất cứ phóng viên nào tham gia.
Trong vòng luẩn quẩn nhất thời ô lên, không hề ít người ở một bên âm thầm đoán vài phần, giấu giấu diếm diếm như vậy, chỉ sợ năm nay có thêm thứ gì đó, mới làm Thư gia không công khai bốn phía.
Trong lúc mọi người suy đoán, có phóng viên bắt được một ít tin tức, gần đây tổng tài tập đoàn Cường Thịnh thường xuyên gặp mặt Thư Hoài Đạt, ngoại giới tương truyền hai người này phải là cái gai trong mắt đối phương mới đúng, sao lại ở chung hòa thuận như vậy.
Đủ loại ngôn luận bắt đầu xuất hiện trên mạng internet, suy đoán kỳ quái gì cũng có, nhưng có một quan điểm được nhiều người đồng tình nhất là Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương đang yêu nhau.
Hôm sinh nhật Thư Hoài Đạt, Thư gia sớm đã bố trí ổn thỏa ở ngoài sân vườn, mỹ thực đều có đầy đủ mọi thứ, khách tham gia phải có thiệp mời mới vào được, xung quanh Thư gia đều có vệ sĩ, vì phòng ngừa phóng viên giả trang lẻn vào.
Khách được mời tới cũng không nhiều, bên Úc Uyển Ương thì có Tống Lan Anh, Cố Thấm Phong, cùng với Chu Nghê, Vu Nghệ Nhiễm, còn có người được cô mời riêng Hứa Hồng và Yuuko. Mà Thư Hoài Đạt thì có Trầm Mộ Ngôn và vợ chồng vừa mới cưới Thư Nguyên Khải, còn lại là bạn bè thân cận.
Thư Hòa Thái với Lê Nhu Mẫn ở một góc xác nhận lại bố trí, xung quanh mọi người tụ họp nói chuyện. Lớn tuổi nhất là Tống Lan Anh và Hứa Hồng, hai người rất tự nhiên giao tiếp vì đã rõ ràng nguyên nhân trong đó, nên giờ không hề có ý đối địch.
Yuuko thì một thân tây trang phẳng phiu, bốn phía nhìn một lần, quay đầu hỏi Hứa Hồng: "Mẹ, dì Tống, chị đi đâu rồi? Con vừa nhìn thấy chị Hoài Đạt nhưng không thấy chị, hai người không ở cùng nhau sao?"
Tống Lan Anh ôn hòa đáp: "Uyển Ương vừa mới nói với dì, cũng không nói muốn làm cái gì."
Hứa Hồng vỗ vỗ tay Yuuko, tươi cười đầy mặt nói: "Có lẽ đi chuẩn bị quà cho Hoài Đạt, chúng ta yên tâm chờ đợi, mỏi mắt mong chờ là được rồi."
Chuyện của Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương trước kia, Hứa Hồng là không rõ ràng nội tình, nhưng Úc Uyển Ương trở về Úc gia, ở bên đó hai năm, không tham gia sinh nhật hai năm qua của Thư Hoài Đạt, lần này muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nàng cũng là chuyện đương nhiên.
"Đúng là có khả năng này." Yuuko một tay niết cằm mình rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Lan Anh cười cười, Hứa Hồng thấy thần tình Bà ôn hòa, nhớ tới sự kinh ngạc lúc mới thấy mình, lại nhanh chóng khôi phục ôn hòa, chứng tỏ Úc Uyển Ương đã làm rõ khúc mắc giữa hai người, nên Tống Lan Anh đối với mình mới vui vẻ như vậy.
Nghĩ nghĩ, Hứa Hồng hơi nghiêng người một chút, chủ động mở miệng nói: "Chị Tống, chuyện trước kia..."
"Mọi chuyện đã qua không cần nhắc lại." Hứa Hồng còn chưa nói xong thì Tống Lan Anh đã thản nhiên đánh gãy, Tống Lan Anh cũng xoay qua đối mặt với Hứa Hồng, trong thần sắc có vài phần thâm ý, tươi cười lại tiêu tan: "Chuyện trước kia, chúng ta đều biết rõ, lúc chúng ta biết sự tồn tại của đối phương thì mọi chuyện đã không còn kịp. Cho nên bây giờ cần gì phải ưu phiền, Uyển Ương và Yuuko lớn lên đều xuất chúng, chúng ta phải vui vẻ mới đúng."
Đối với Tống Lan Anh, thì Úc Uyển Ương chính là toàn bộ của Bà. Bà cũng không hối hận với lựa chọn lúc trước của mình, nếu để Úc Uyển Ương sinh hoạt bên cạnh Úc Bác Viễn, khó tránh việc mưa dầm thấm đất tiếp nhận thái độ sống của Ông.
Hứa Hồng nhìn gương mặt mỉm cười của Tống Lan Anh, có chút khó tưởng tượng được bộ dáng lúc Bà kiên quyết dẫn con ra đi, một nữ nhân dịu dàng hiền thục như vậy, nếu không phải bị đau thấu tâm can, làm sao lại nhất nhất ra đi, Úc Bác Viễn là nam nhân trong ngoài không đồng nhất, đủ nhẫn tâm phụ bạc người lương thiện như Tống Lan Anh.
Yuuko ở bên cạnh lẳng lặng nghe, không tiện xen vào, ngay lúc Hứa Hồng trầm tư, hắn đưa tay vòng ra sau lưng Hứa Hồng vỗ nhè nhẹ trấn an.
Ánh mắt Tống Lan Anh như gió nhẹ không vội không nóng nảy, chỉ khẽ mỉm cười chờ Hứa Hồng trả lời. Hứa Hồng nhìn bốn phía, chỉ thấy hôm nay xung quanh bữa tiệc ai ai cũng vui vẻ, trong sảnh vợ chồng Thư Hòa Thái, Lê Nhu Mẫn đang trò chuyện với khách nhân, chỉ có Bà và Tống Lan Anh độc thân.
Bà đưa tay nắm lấy tay Tống Lan Anh, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, chị nói đúng, con của chúng ta không có cô phụ kỳ vọng của chúng ta, như vậy là đủ rồi." Bà thấy Tống Lan Anh vừa lòng gật đầu, trong lúc nhất thời thấy nhẹ lòng, ánh mắt ý cười đong đầy, hỏi Tống Lan Anh: "Chị Tống, sau này em sẽ ở bên cạnh, không bằng có thời gian chúng ta thường xuyên lui tới, chị thấy được không?"
Không đợi Tống Lan Anh trả lời, Yuuko cao hứng không thôi, đỡ đầu vai Hứa Hồng cười nói: "Như vậy thì tốt rồi, dì Tống làm đồ ăn rất ngon, mẹ có thể thường xuyên cùng dì bàn luận, con liền có lộc ăn."
Tống Lan Anh nhìn hắn bất đắc dĩ cười cười, giơ tay sờ đầu hắn, rồi vỗ vỗ lưng bàn tay Hứa Hồng, vui vẻ đồng ý: "Đương nhiên được rồi, Uyển Ương khẳng định có vợ rồi quên mẹ. Chị là người cô đơn, hiện tại có em với Yuuko, sẽ có tâm trạng nấu ăn hơn."
"Hay quá, một lời đã định." Yuuko vui vẻ một tay ôm Hứa Hồng, một tay ôm Tống Lan Anh, tuy hắn cao lớn nhưng ở giữa hai trưởng bối tươi cười giống hệt đứa trẻ.
Bên này hưng trí càng cao, bên kia cũng không nhàn rỗi.
Đây là lần đầu tiên Vu Nghệ Nhiễm tới Thư gia, trước hai ngày, nàng gặp Úc Uyển Ương cũng chưa trò chuyện được nhiều, ánh mắt chuyển động khắp nơi, không tìm được Úc Uyển Ương ở đâu.
Chu Nghê thấy vậy, đưa tay điểm nhẹ trán Vu Nghê Nhiễm, hỏi: "Nghê Nhiễm, nhìn cái gì đó? Ánh mắt đảo liên tục."
Vu Nghệ Nhiễm chụp tay Chu Nghê, cười hì hì nói: "Em đang tìm xung quanh, chị Uyển Ương đi đâu lâu vậy, sắp nhập tiệc rồi."
Chu Nghê cũng không biết tối nay được an bài những tiết mục gì, cô nghĩ sẽ có một số tiết mục bất ngờ, cô ôm chầm Vu Nghệ Nhiễm nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Em liền chờ xem, Uyển Ương được Hoài Đạt bảo vệ không có chuyện gì đâu, chúng ta cứ chờ xem."
Mới vừa nói xong, Thư Hoài Đạt từ ngoài cửa đi vào.
Hôm nay Thư Hoài Đạt cột tóc dài của mình lên, mặc một bộ sườn xám màu trắng, phía trên thêu hoa mai tinh xảo, thanh vận thập phần, làm khí tức nàng càng cao quí hơn, dịu dàng thanh lệ. Dưới chân mang giày cao gót, bước đi nhẹ nhàng lịch sự tao nhã, chậm rãi đi tới.
Mọi người xung quanh đều âm thầm tán thưởng, Thư Hoài Đạt nhợt nhạt cười, đối với mọi người đang vây quanh nàng: "Sinh nhật năm nay không long trọng như mọi năm, mọi người vẫn tới đây, tôi rất cảm kích."
Trầm Mộ Ngôn từ trong đám đông đi ra, tới bên cạnh Thư Hoài Đạt, hai tay ôm chặt đầu vai nàng, mi nhãn đều là ý cười: "Hoài Đạt, cậu nói như vậy không đúng rồi, tất cả mọi người ở đây đâu phải người ngoài, ước gì không có bàn luận công việc, chúng ta có thể tán gẫu vui vẻ, mọi người nói có đúng không?"
Trầm Mộ Ngôn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười lên, Thư Nguyên Khải cũng tiến lên cười nói: "Đều là người một nhà, khách khí cái gì? Hoài Đạt cũng đừng nhiều lễ nghi như vậy, chúng ta không say không về."
Thư Hoài Đạt nhìn lại, khẽ gật đầu cười lên tiếng: "Anh nói như vậy rồi, thì em cung kính không bằng tuân mệnh."
Đúng lúc này, hai hàng người làm đi vào, đem đồ ăn bố trí trên bàn, Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn cũng tới gần, khuôn mặt Ông tươi cười rạng rỡ, cùng mọi người chuẩn bị ngồi vào vị trí.
Thư Hoài Đạt cùng với Trầm Mộ Ngôn đi ở phía sau, nàng nhìn một vòng, không thấy Úc Uyển Ương ở đâu, mi tâm hơi chau lại, cước bộ liền chậm đi rất nhiều, thấp giọng hỏi Trầm Mộ Ngôn: "Mộ Ngôn, cậu biết Uyển Ương đi đâu không?"
Trầm Mộ Ngôn kéo cánh tay nàng, lắc lắc đầu, nói: "Không biết, mình nghĩ cậu biết em ấy đi đâu chứ." Chính là nói như vậy, Trầm Mộ Ngôn cũng theo bản năng tìm kiếm một vòng, cũng không thấy Cố Thấm Phong đâu.
"Ai, Tiểu Phong tử đâu? Sao cũng không thấy chị ấy?" Trầm Mộ Ngôn dừng bước hẳn, vừa rồi chỉ lo chú ý Thư Hoài Đạt đi vào, Cố Thấm Phong đi lúc nào nàng cũng không chú ý.
Bất quá trước đây cũng có trường hợp như vậy, Cố Thấm Phong đi đâu cũng nói với nàng một tiếng, sao lần này lại im lặng rời đi?
Thư Hoài Đạt cũng theo đó, dừng bước.
Mục đích của bữa tiệc tối nay là muốn công bố địa vị của Úc Uyển Ương ở Thư gia, nên Úc Uyển Ương mới là nhân vậy chính, chẳng qua mượn sinh nhật Thư Hoài Đạt để công bố mà thôi. Nhưng giờ phút này nhân vật chính lại không ở đây, mặc dù tiệc đã bắt đầu, cũng không thể bỏ qua mục đích ban đầu được.
Hai người đều hiểu được tầm quan trọng của Úc Uyển Ương, định lấy điện thoại ra gọi, thì ý thức phía trước có chuyện không thích hợp, nên ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này người mà Thư Hoài Đạt đang nhung nhớ xuất hiện ở khoảng cách không xa.
Tóc Úc Uyển Ương đen như mực tùy ý được xã ở phía sau, sắc mặt tràn đầy ý cười, ánh nắng chiều sắp tắt chiếu lên người Úc Uyển Ương, cô mặc bộ sườn xám màu đen cùng dáng người yêu kiều làm mọi người xung quanh lóa mắt. Thân thể cô thon dài tuyệt đẹp, tựa như Yêu Cơ tuyệt thế, cô từng bước từng bước đi tới, hướng tới người cả đời này cô truy cầu.
Thư Hoài Đạt bước tới đón, đợi Úc Uyển Ương tới gần hơn thì giữ chặt tay cô, trong lời nói có chút lo lắng: "Uyển Ương, em đi đâu đó?" Lúc nãy nói với nàng đi ra ngoài có chút chuyện, đi một mạch tới bây giờ, có chuyện gì quan trọng như vậy?
Úc Uyển Ương khẽ cười một tiếng, ánh mắt ẩn tình thâm thúy, tùy ý Thư Hoài Đạt lôi kéo mình, lên tiếng: "Em tới chậm một chút thôi, em có chút chuyện nên mới đi lâu. Bất quá, cũng không có tới muộn đi."
Lúc này, Cố Thấm Phong cũng lặng lẽ đi tới bên cạnh Trầm Mộ Ngôn, làm Trầm Mộ Ngôn hoảng sợ, gọi "Tiểu Phong tử" mới vừa gọi một tiếng thì Cố Thấm Phong đã vươn ngón trỏ đặt lên môi nàng, nhẹ nhàng mà 'Hư' một tiếng ý bảo Trầm Mộ Ngôn im lặng, sau đó mới thấp giọng nói: "Mộ Ngôn, trước đừng nói gì, chút nữa em sẽ biết chị đi đâu."
Đằng sau có nhóm người không hiểu chuyện gì, Thư Hòa Thái viễn xa hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Đáy mắt Thư Hoài Đạt cũng tràn đầy nghi vấn, Úc Uyển Ương thì cứ thần bí cười cười, nhìn mọi người phía sau nàng, cao giọng nói: "Hôm nay là một ngày quan trọng, tôi rất cám ơn mọi người có mặt ở đây, cùng tôi trải qua sinh nhật ba mươi ba của Hoài Đạt. Hôm nay không để người ngoài tới, chỉ cùng bạn bè, người thân ở đây, tôi nghĩ mọi người đều biết nguyên nhân rồi."
Úc Uyển Ương nói tới đây thì dừng một chút, chậm rãi thoát khỏi tay Thư Hoài Đạt, kéo Thư Hoài Đạt tới trước mặt mọi người. Thư Hoài Đạt nghe cô nói một cách ôn hòa, cảm nhận độ ấm trong tay, trong lúc nhất thời không nói gì, nhường quyền phát ngôn cho Úc Uyển Ương.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy mình không cho Hoài Đạt được cái gì." Úc Uyển Ương trượt tay xuống cùng Thư Hoài Đạt mười ngón đan vào, rồi giơ lên trước ngực mình, cô nhìn ngón áp út tay phải nàng, giọng nói mười phần ôn nhu: "Nhưng trải qua nhiều chuyện, tôi phát hiện, này nọ đều không hề quan trọng, nhưng tôi vẫn muốn cho Hoài Đạt một thứ, để chị biết đối với tôi mà nói, chị quan trọng biết bao nhiêu."
Nói tới chỗ này, Úc Uyển Ương buông lỏng tay Thư Hoài Đạt ra, chậm rãi đi tới trước mặt Trầm Mộ Ngôn với Cố Thấm Phong, Cố Thấm Phong cũng phối hợp mở một tay ra, có một cái hộp nhung màu lam đậm xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Trầm Mộ Ngôn ngược lại hít một hơi trợn to hai mắt, đây là nhẫn.
Đây là nguyên nhân Úc Uyển Ương rời đi lâu như vậy, hai năm ở Úc gia, ngoại trừ việc chậm rãi tiếp tận sản nghiệp ra, cô còn giấu giấu diếm diếm, thiết kế nhẫn. Cô chưa bao giờ đề cập tới chuyện này, bởi vậy cô tranh thủ thời gian rãnh để hoàn thành thiết kế, giản lược mà sang trọng, cô khẩn trương dặn dò, phải làm xong trước sinh nhật Thư Hoài Đạt.
Úc Uyển Ương đưa tay nhận cái hộp, tại ánh mắt mọi người chú ý, cô nhìn thẳng Thư Hoài Đạt, cô nhìn Thư Hoài Đạt nâng tay che miệng mình lại, cặp mắt hoa đào có rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc, vui sướng, chờ mong, còn có một chút lệ.
Nếu là thường ngày, Úc Uyển Ương nhất định sẽ bước nhanh tới ôm Thư Hoài Đạt vào lòng, còn bây giờ thì không được, cô cho Thư Hoài Đạt vui sướng chỉ là bước mở đầu, cô còn cấp cho nàng nhiều hơn nữa.
Trong sảnh im lặng, Úc Uyển Ương giơ tay trái mở hộp nhung ra, từng bước đi tới chỗ Thư Hoài Đạt, thanh âm của cô giống như dòng suối lưu động róc rách: "Hoài Đạt, chị còn nhớ không? Lần đầu tiên chị bước vào nhà em, em đã từng nghĩ không chỉ một lần, em đã làm cái gì sai, tại sao lại gặp nhiều chuyện đau lòng như vậy, thế nhưng sau này em lại nghĩ không chỉ một lần, thật may mắn nhờ vào đó mà chị đã tới, may mắn là chị đã tới."
Ánh sáng xung quanh chiếu rọi vào chiếc nhẫn làm nó lắp lánh chói mắt, Thư Hoài Đạt không thể nhìn rõ hình dáng của nó, tầm nhìn bị một màn nước mắt ngăn cản, chỉ có thể giương khóe môi, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, chờ Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương đi tới trước mặt Thư Hoài Đạt, đưa tay cầm lấy tay phải đang che miệng của nàng, ánh mắt cô sáng quắc, tình yêu mười phần rõ ràng, tiếng nói trong sáng ôn nhu vang lên thong thả trong sảnh, quanh quẩn bên tai: "Thư Hoài Đạt tiểu thư, từ hôm nay trở đi chị có đồng ý giao phó tất cả cho em không? Cùng em yêu nhau, cùng em bất ly bất khí, cho tới khi tính mệnh trôi đi?"
Cho dù tất cả những người có mặt ở đây đều biết rõ câu trả lời của Thư Hoài Đạt, nhưng tất cả đều ăn ý tĩnh lặng vạn phần, không ai ồn ào, mọi người như ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.
Nước mắt Thư Hoài Đạt rốt cuộc cũng chảy xuống, nàng nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói tràn đầy nhu tình xen lẫn vui sướng: "Chị đồng ý."
Thư Hoài Đạt nhìn tươi cười trên mặt Úc Uyển Ương còn sâu hơn, chói mắt hơn mọi thứ ở đây. Nàng nhìn Úc Uyển Ương chậm rãi đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út tay phải của mình, giống như cái tên Úc Uyển Ương đã khắc sâu vào sinh mệnh nàng, không rời xa được.
Lúc này Cố Thấm Phong cũng tới gần, đưa lên một cái hộp khác, Thư Hoài Đạt cúi đầu nhận lấy, hiểu tâm nguyện của Úc Uyển Ương, giương mắt nhìn cô.
Bây giờ Úc Uyển Ương lại có dáng vẻ chờ mong ngượng ngùng của nữ nhân chuẩn bị được gả đi, ánh mắt không biết đặt ở đâu cho tốt, đầu tiên là nhìn Thư Hoài Đạt rồi cúi đầu nhìn tay mình.
Trong lúc nhất thời Thư Hoài Đạt tràn đầy cưng chiều, nàng nắm tay phải Úc Uyển Ương đặt tới trước người mình, hít hít mũi nghẹn ngào, một bên vì Úc Uyển Ương đeo nhẫn, mi nhẫn cong cong nhỏ nhẹ nói: "Úc Uyển Ương tiểu thư, em có đồng ý cùng chị đều là vợ của nhau, cùng chị yêu thương, cùng chị bên nhau, vô luận em hay chị khỏe mạnh hay không khỏe, có giàu sang hay không, cho tới khi tuổi già, vĩnh viễn không chia xa."
Nàng vừa nói xong thì nhẫn đã vững vàng trong ngón tay Úc Uyển Ương, Thư Nguyên Khải cùng Yuuko cầm đầu hoan hô ồn ào nên mọi người cũng làm theo, càng ngày càng nhiều người hô 'Hôn đi, hôn đi..."
Cố Thấm Phong công thành lui về bên cạnh Trầm Mộ Ngôn, nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn mãn nhãn ý cười còn có bộ dáng hâm mộ, cô bật cười, ôn thanh dán bên tai Trầm Mộ Ngôn nói: "Mộ Ngôn, đừng nói, đi theo chị, chút nữa rồi chúng ta quay lại."
Trầm Mộ Ngôn nghi hoặc, quay đầu nhìn hai tròng mắt lượng nhược lãng nguyệt của Cố Thấm Phong, mà tay ở sau lưng cô nhìn như đang cầm cái gì đó.
"Tiểu Phong tử, chị..." Trầm Mộ Ngôn vừa mừng vừa sợ, nhưng lại sợ chính mình đoán sai, chỉ dám mở to mắt nhìn Cố Thấm Phong.
Cố Thấm Phong cười cười hôn lên trán Trầm Mộ Ngôn, cô cảm thấy hai má mình ẩn ẩn nóng lên, nhưng thấy bộ dáng Trầm Mộ Ngôn chờ mong thì sinh ra nhiều dũng khí, cô cười ôn nhu nói: "Mộ Ngôn, có lẽ chị sẽ không cho em được nhiều kinh hỉ và lãng mạn như vậy, nhưng cái gì chị có thể làm, chị có thể cho, chị nhất định đều dành tất cả cho em."
Trong sảnh rất náo nhiệt, không có người chú ý tới hai người lòng đầy vui vẻ, lặng lẽ rời khỏi đám đông. Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương vẫn đang bị mọi người vây quanh, ồn ào muốn hai người hôn môi, ngay cả người không tham gia vào đám đông như Thư Hòa Thái cũng tràn đầy vui cười.
Úc Uyển Ương tỉ mỉ chuẩn bị kinh hỉ hoàn thành, có người đẩy bánh kem tới, lại có người bưng Champagne.
Yuuko chú ý Úc Uyển Ương cùng với Thư Hoài Đạt ôn nhu nhìn nhau, miệng ăn này nọ lại ấp úng muốn ồn ào. Hứa Hồng bất đắc dĩ cười đập vào tay hắn, dặn dò hắn phải học theo Úc Uyển Ương, mau tìm bạn gái về ra mắt.
Úc Uyển Ương và Thư Hoài Đạt mười ngón đan chặt, ngay lúc âm thanh ồn áo nhỏ một chút thì nhanh chóng hôn lên khóe môi Thư Hoài Đạt. Nhất thời Thư Hoài Đạt thấy kinh ngạc sau đó nhu hòa xuống, cảm nhận được quanh thân khí tức quen thuộc, lại nghe câu tình thoại ôn nhu tới cực hạn: "Hoài Đạt, em yêu chị."
Tình yêu trải qua oanh oanh liệt liệt tiếp theo sau sẽ quy về bình thản, trở thành loại thân tình, Thư Hoài Đạt cũng không hoài nghi trong tương lai có một ngày như vậy, tình yêu của nàng và Úc Uyển Ương sẽ không còn rung động như lúc đầu.
Nhưng Thư Hoài Đạt biết rõ, vô luận là bình thản cỡ nào, thì mỗi hành động của ai trong hai người đều có tác động tới thần kinh của người còn lại. Giống như Úc Uyển Ương nói bao nhiều lần 'Em yêu chị' đều tốt, Thư Hoài Đạt còn nhớ, lần đầu tiên Úc Uyển Ương ở bên tai nói yêu nàng, giây phút động tâm đó, cả đời nàng không bao giờ quên.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Ngô, này văn đến nơi đây liền chính thức kết thúc. Thực cảm tạ các vị có thể theo bắt đầu nhìn đến cuối cùng, hy vọng sau này có thể mang cho đại gia càng tốt tác phẩm, cúi đầu —— cá nhân chí sắp bán ra đã muốn bắt đầu, kỳ hạn một tháng, muốn phải vào tay bảo vật bảo nhóm phải chú ý thời gian ^_^ sau đó thì sao, hố mới đã muốn mở được rồi, đại gia có thể điểm tiến của ta chuyên mục lý, nhìn đến một cái hiện đại hố 《 tình thâm phùng thời 》 cùng một cái cổ đại hố 《 núi có mộc hề 》, ta sẽ trước mở 《 tình thâm phùng thời 》 này văn, các vị nhìn xem văn án cảm thấy hứng thú nói có thể trước cất chứa, cũng có thể chú ý của ta weibo: Tô lâu lạc đến thời điểm đổi mới liền sẽ thu được nêu lên còn có ta phát weibo nhắc nhở lạp, thuận tiện cuối cùng lăn lộn cầu nhất ba chuyên mục cất chứa, *chớp chớp nháy*

----------oOo----------