Tung Hoành Tứ Hải

Chương 37: Đó là dấu ấn vĩnh viễn



EDIT:hyaya05

Có một sự im lặng bất thường trong phòng bệnh.

  Cho đến khi Lâm Ân cầm trong tay bản báo cáo CT và phiếu xét nghiệm, các trang giấy đều bị nhàu nát và phát ra âm thanh. Bác sĩ Tần đang định nói lại, dường như muốn thuyết phục Lâm Ân nhưng lại bị Diêu Châu ngăn lại.

  Diêu Châu lấy tập tài liệu ra khỏi tay Lâm Ân và tự mình cầm nó, trong khi bàn tay hắn đặt trên lưng Lâm Ân không có rút lại.

  "Chúng ta hãy làm như vậy đi, Lâm Ân." Diêu Châu tỏ ra có sự cân nhắc, hiểu rõ nói với Lâm Ân: "Trước tiên hãy nghe bác sĩ giải thích về triệu chứng và phương pháp điều trị của em, bao gồm cả những rủi ro của phẫu thuật, sau đó về nhà thảo luận những vấn đề còn lại. "

  Lâm Ân lúc này rất bối rối, bác sĩ Tần là một gương mặt rất xa lạ đối với cậu, khiến Lâm Ân hoàn toàn không thể tin tưởng vào những gì anh ta nói.

  Nhưng Diêu Châu thì khác, Lâm Ân cảm thấy mỗi lời hắn nói đều rất đáng tin cậy, nhất là khi Diêu Châu nhắc tới chuyện về nhà thương lượng, Lâm Ân liền hăng hái gật đầu, trên mặt đều tỏ ý muốn rời khỏi bệnh viện.

  Bác sĩ Tần cũng là người hiểu biết, trước đó anh ta đã nhận được chỉ thị của Diêu Châu, biết Beta trước mặt chính là người Diêu Châu muốn đánh dấu, cuối cùng dù thế nào cũng phải tiến hành phẫu thuật. Nhìn phản ứng lập tức của Lâm Ân, rõ ràng là chưa chuẩn bị xong.

  Loại sự tình này, nóng vội sẽ không thành công. Bác sĩ Tần không muốn đắc tội vị kim chủ Diêu Châu này nên đã thay đổi thái độ thuyết phục và giải thích cho Lâm Ân sự bất tiện khi tiếp tục làm Beta một cách nhẹ nhàng hơn, đồng thời cũng nói với Lâm Ân rằng nguy cơ phẫu thuật biến đổi thành Omega rất thấp, sau phẫu thuật không có cảm giác đau đớn rõ ràng và quá trình hồi phục thường mất khoảng hai tuần.

  Lâm Ân nghe vậy, vẫn không lên tiếng, khóe miệng hơi mấp máy, có chút phản kháng.

  Cho đến khi bác sĩ Tần nói lời cuối cùng, anh ta mới nói với Lâm Ân rằng có rất nhiều số liệu thống kê chứng minh mối quan hệ hôn nhân giữa A và O ổn định hơn, trong khi nhóm AB thường dễ gặp trục trặc vì thiếu dấu ấn và pheromone, thường xuyên phát sinh vấn đề.

  Lâm Ân tựa hồ bị xúc động, sự đề phòng dần yếu đi, thậm chí còn tỏ ra có ý định hỏi ý kiến ​​bác sĩ, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Bác sĩ Tần đọc được biểu cảm của cậu, không bấm chuột nữa, sau đó quay sang nói với Diêu Châu: "Sau khi suy nghĩ kỹ hãy cho tôi câu trả lời. Tôi sẽ dành thời gian để xem xét."

Lịch khám bệnh của bác sĩ Tần luôn rất kín, vì Diêu Châu đã trả trước một số tiền lớn và đặt phòng bệnh tư đắt tiền nhất nên thời gian của bác sĩ Tần cũng trở nên linh hoạt.

  Diêu Châu không ở lại lâu, sau khi y tá cho uống chút thuốc, ôm Lâm Ân rời khỏi bệnh viện.

  Sau khi lên xe, Diêu Châu trước tiên nhận điện thoại của trợ lý Phác Hằng, bởi vì nội dung có liên quan đến Lâm Sùng Cơ nên Diêu Châu đeo tai nghe nói chuyện, cũng không cùng Phác Hằng nói rõ, ước chừng hai phút sau thì cúp điện thoại.

Lâm Ân ban đầu ngồi ở ghế phụ im lặng, đi qua một ngã tư, mới chú ý đến Diêu Châu chưa đi vào đường cao tốc, liền giơ ngón tay chỉ vào biển báo vừa đi qua, hỏi Diêu Châu: "Có phải hay không đi lối rẽ, chúng ta vừa rồi từ cái kia giao lộ xuống dưới."

  Diêu Châu vẫn đạp ga tiến về phía trước, đáp lại Lâm Ân: "Lần trước nhìn thấy bình minh trên bãi biển, hôm nay chúng ta cùng ngắm hoàng hôn trên bãi biển nhé."

  Lâm Ân có chút kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Được".

  Hoàng hôn trên bờ biển mùa đông đến rất sớm, Diêu Châu lái xe đến bến cảng ở quận Tây mất 40 phút, mới chưa đầy sáu giờ, mặt trời đã lặn được nửa đường.

  Xe jeep đi qua rất nhiều container, Diêu Châu tìm một chỗ có tầm nhìn tốt dừng xe, sau đó đưa cho Lâm Ân một cặp kính râm dự phòng trong xe và nói: "Hãy đeo kính bảo vệ mắt." Sau đó lại hỏi Lâm Ân. "Em có đói không? có muốn ăn gì không?"

  Lâm Ân ở bệnh viện cả buổi chiều cảm thấy có chút đói bụng, Diêu Châu xuống xe đi mua đồ ăn. Vài phút sau hắn quay lại xe với lon nước trái cây và hộp cơm chiên hành, tôm.

  Hắn đưa hai món này cho Lâm Ân rồi nói: "Xe cơm chiên này đã hoạt động gần cảng hơn mười năm rồi, tôi đã ăn hơn mười năm rồi, hương vị vẫn chưa bao giờ thay đổi."

  Lâm Ân đã cùng Diêu Châu đi rất nhiều nhà hàng cao cấp, đây là lần đầu tiên cậu ăn loại đồ ăn nhanh ven đường này, không biết có phải vì Diêu Châu nhắc tới đây là món cơm rang mà hắn đã ăn rất nhiều năm không? Lâm Ân cầm chặt hộp cơm không buông ra, đến khi ăn gần một phần ba hộp cơm Diêu Châu liền mang đi, trong giọng nói mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt nói với Lâm Ân: "Không phải thứ gì tốt. Tùy tiện ăn vài miếng về nhà ăn cơm của dì Anh."

  Hoàng hôn trên biển sắp kết thúc, Lâm Ân bỏ tấm che nắng xuống và tháo kính râm trên mặt ra. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cậu hỏi Diêu Châu: "Anh có muốn tôi trở thành Omega không?"

  Diêu Châu cũng không trực tiếp bày tỏ lập trường của mình, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói với Lâm Ân: "Nếu như tôi tiến vào liên minh trong một năm, có Omega cộng sự ở bên cạnh sẽ giảm bớt rất nhiều suy đoán của dư luận."

  Đây là điều mà Lâm Ân có thể đoán trước. Suy cho cùng, đối với công chúng mà nói, nếu một Alpha hàng đầu như Diêu Châu mang theo một bạn lữ là Beta không thể bị đánh dấu, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có.



  Lâm Ân chậm rãi thở dài, hướng Diêu Châu thổ lộ: "Tôi còn chưa quyết định."

  Dừng một chút, cậu lại nói thêm: "Kết quả xét nghiệm hôm nay quá đột ngột, tôi chỉ là không thể chấp nhận mình trở thành Omega."

  Diêu Châu chỉ nghe Lâm Ân miêu tả tâm tình của mình, cũng không nói lời nào ép buộc Lâm Ân, nhưng Lâm Ân có thể cảm giác được Diêu Châu muốn cậu tuân theo sự sắp xếp của bác sĩ.

  Mấy ngày nay, bọn họ cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn, được các nhà hàng sang trọng phục vụ tận nhà, ăn uống ở quán ven đường, những chi tiết thân thiết này đều chồng chất trong đầu Lâm Ân.

  Trước khi kết hôn với Diêu Châu, Lâm Ân chưa bao giờ nghĩ đến cuộc hôn nhân của họ sẽ kéo dài bao lâu, nhưng bây giờ Lâm Ân lại cảm thấy không muốn buông tay hơn.

  "Nếu... ý tôi là nếu tôi trở thành Omega..." Lâm Ân không chắc chắn hỏi, "Anh sẽ đánh dấu tôi chứ?"

  Diêu Châu nhìn cậu, sau đó dựa sát vào Lâm Ân, một tay đỡ lưng ghế phụ, một tay đỡ cánh tay Lâm Ân.

  Lâm Ân khẩn trương thẳng lưng, Diêu Châu ghé sát vào tai cậu, bình tĩnh nói:"Tiểu thiếu gia, tôi thực sự muốn, tất cả đều xem em có cho tôi cơ hội này hay không?"

  -

  Đêm từ bệnh viện về, Lâm Ân ngủ không ngon giấc và có nhiều giấc mơ phi logic.

  Tuy nhiên, cái kết của giấc mơ luôn giống nhau, cậu luôn nghe thấy giọng nói của Diêu Châu, hỏi cậu những câu hỏi hoặc cầu xin cậu: "Hãy cho tôi một cơ hội, tiểu thiếu gia." Lâm Ân sẽ tỉnh dậy vì nhịp tim tăng đột ngột.

  Mãi đến 7 giờ sáng, Lâm Ân mới tỉnh lại và phát hiện Diêu Châu đã biến mất. Cậu nằm một mình trên giường một lúc, hồi tưởng lại từng chi tiết ngắm hoàng hôn tối qua, không nhịn được gọi điện cho Diêu Châu.

  Điện thoại đổ chuông mấy lần, Diêu Châu hỏi Lâm Ân: "Em tỉnh rồi à?" Giọng hắn có chút trầm, nhưng lại khiến Lâm Ân yên tâm.

  Lâm Ân cảm thấy có chút bất an khi gọi điện cho Diêu Châu khi cậu không có việc gì làm, liền nói: "Tôi không có việc gì làm, buổi sáng có lớp, tôi tắt đây."

  Mặc dù nói ra lời này, Lâm Ân sau khi nói xong vẫn không tắt, Diêu Châu cũng vậy.

  Lâm Ân nghe thấy những người khác nói chuyện bên cạnh Diêu Châu, biết hắn đang bận, đang muốn cúp máy, Diêu Châu đột nhiên nói: "Không có gì cũng có thể gội, không cần băn khoăn."

  Lâm Ân cầm điện thoại một lúc, mới nhận ra Diêu Châu có thể đang đợi mình cúp máy, liền tạm biệt rồi cúp máy.

  Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Ân đứng dậy đi đến chiếc tủ trong góc, trên đó có hai lọ thuốc, cả hai đều được lấy từ bệnh viện về ngày hôm qua.

  Một lọ dùng để ổn định tuyến, lọ còn lại có ghi "Dobutamine" là thuốc chuẩn bị cho phẫu thuật chuyển giới, phải uống liên tục hơn ba mươi ngày để thúc đẩy quá trình phân hóa tuyến tốt hơn, cuối cùng mới tiến hành phẫu thuật..

  Lâm Ân đứng trước ngăn kéo vài phút rồi đưa tay cầm lấy lọ thuốc có viết dobutamine trên đó, đọc liều lượng, đổ hai viên vào lòng bàn tay rồi uống.

  Ngày hôm đó cậu không liên lạc với Diêu Châu mà làm theo hướng dẫn trên lọ thuốc, buổi sáng và buổi tối uống hai viên. Vì Diêu Châu đi dự tiệc về muộn nên Lâm Ân đã đi ngủ đúng giờ vào lúc 10 giờ, ngủ được một lúc thì nghe thấy có người gọi tên mình, khi tỉnh dậy đã thấy Diêu Châu đang ngồi bên giường.

Trong phòng ngủ đèn không bật, Lâm Ân nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Alpha trong bóng tối, đưa mắt nhìn lên trên, nhìn thấy đường nét khuôn mặt cương nghị và sâu sắc, sau đó bị mu bàn tay của Diêu Châu chạm vào trán mình.

"Em uống thuốc sao?" Diêu Châu hỏi cậu, tay vẫn đặt lên trán Lâm Ân.

  Lâm Ân còn chưa tỉnh hẳn, liền nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ừm."

  Hai người im lặng một lúc, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, Lâm Ân cảm thấy buồn ngủ hơn bình thường, ngay lúc hắn suýt nữa ngủ thiếp đi vì môi trường yên tĩnh, Diêu Châu nghiêng người qua nói với cậu, "Nếu tôi đánh dấu em, thì đó sẽ là một dấu ấn vĩnh viễn."

  Lâm Ân chưa bao giờ mong đợi Diêu Châu sẽ nói ra chữ yêu, cậu cũng biết hôn nhân vì quyền lợi không nhất thiết phải có tình cảm.



  Nhưng từ "vĩnh viễn" khiến cậu chợt cảm thấy nhịp tim đập mà trước đây cậu chưa từng cảm thấy.

  Alpha cấp cao, người chỉ nói với cậu rằng "Tôi sẽ thử" trong lễ cưới, giờ đã nói với cậu một dấu ấn vĩnh viễn. Nó như một lời hứa hẹn tình yêu khiến Lâm Ân sẵn sàng vượt lửa qua sông.

  -

  Những ngày tiếp theo, Lâm Ân tiếp tục uống thuốc đúng giờ. Do tác dụng phụ của thuốc, cậu có phản ứng tương tự như sốt nhẹ, kèm theo triệu chứng đau nửa đầu nên tối nào cậu cũng đi ngủ sớm.

  Diêu Châu đã hẹn bác sĩ Tần để khám lại trong tuần tiếp theo, Lâm Ân cũng viết ngày tháng vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình.

  Cậu tìm kiếm trên mạng một số khóa học tâm lý học chuyên nghiệp và bắt đầu chuẩn bị trước cho quá trình chấp nhận bản thân cần thiết để chuyển đổi từ Beta sang Omega.

  Cùng lúc đó, Diêu Châu cũng trở nên bận rộn. Cuộc bầu cử nội bộ của liên minh sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, Diêu Châu là một ứng cử viên được chọn, hắn không thể so với những lão già trong lĩnh vực chính trị, có nhiều mối quan hệ muốn đạp ai xuống thì đạp càng cố chỉ tổ phí tiền phí sức. Mặc dù rất bận, Diêu Châu mỗi đêm vẫn trở về biệt thự bên sườn núi, không qua đêm ở bên ngoài.

Đôi khi Lâm Ân đi ngủ sớm và cảm thấy có ai đó ôm mình khi cậu đang buồn ngủ, cậu bị ôm lấy ngủ hết đêm.

  Lâm Ân không biết Diêu Châu đang đối phó với Lâm gia, Diêu Châu giấu rất kỹ những tin tức liên quan, nghiêm cấm bất cứ ai nhắc đến chuyện này với Lâm Ân. Đồng thời, hắn cũng cài đặt một thiết bị chặn trên điện thoại di động của Lâm Ân, ngoại trừ số của Bạch Trăn, không có số nào khác ở khu Thượng Thành có thể gọi vào điện thoại di động của Lâm Ân.

  Mãi cho đến đêm trước ngày cậu đến tái khám thì một tai nạn đã xảy ra, Lâm Ân mới nhìn ra một chút chân tướng.

  Bữa tối hôm đó Lâm Ân ăn rất ít, cậu đã uống thuốc kích thích biệt hóa tuyến được một tuần, tác dụng phụ của thuốc ngày càng rõ ràng, ngoài sốt nhẹ và đau nửa đầu, còn có triệu chứng buồn nôn. Nhưng Lâm Ân lại không nói cho Diêu Châu chuyện này, cậu cho là mình có thể chịu đựng được.

  Ăn tối xong, Lâm Ân khoác chiếc áo khoác dày ngồi trên sân thượng để chụp ảnh cảnh tuyết rơi.

  Chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết, và trận tuyết đầu tiên của mùa đông vừa rơi ở thành phố ngầm. Lâm Ân sử dụng một chiếc máy ảnh Fuji cũ không có chức năng cân bằng trắng tự động, vì vậy cậu cần phải điều chỉnh bù phơi sáng theo cách thủ công.

  Lâm Ân đang nghịch máy ảnh, từ xa nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chạy vào sân trước, mang biển số quận Thượng Thành, Lâm Ân đặt máy ảnh xuống, đứng dậy nhìn xem. Bạch Việt Chi từ phía sau xe bước ra, từ hàng ghế đi xuống, theo sau là trợ lý của Diêu Châu là Phác Hằng.

  Lâm Ân còn chưa đoán ra mục đích Bạch Việt Chi tới đây thì dì Anh đã mở cửa đón người vào.

  Lâm Ân xuống sân thượng, quay lại phòng khách, Bạch Việt Chi đi tới trước mặt cậu nói: "Lâm Ân, anh có việc gấp cần em giúp, đợi lên xe sẽ nói."

  Lâm Ân kinh ngạc đứng yên một chỗ, vì Diêu Châu không có xuất hiện nên trong lòng khó hiểu hỏi: "Là về việc của Diêu Châu à?"

  Bạch Việt Chi khẳng định nói: "Đúng vậy" lại nói thêm: "Hiện tại chỉ có em mới có thể giúp hắn."

  Lâm Ân nhất thời cảm thấy lo lắng, dì Anh ở một bên nghe xong cũng lo lắng hỏi có chuyện gì.

  Bạch Việt Chi mang vẻ mặt bình tĩnh giải thích, Diêu Châu không sao, nhưng lúc này hắn không thể thoát khỏi một sự kiện quan trọng, bên ngoài có tình huống khẩn cấp, chỉ có Lâm Ân mới có thể cứu vãn tình thế.

Trên thực tế, không chỉ dì Anh bối rối, mà ngay cả bản thân Lâm Ân cũng bối rối. Cậu không hiểu tại sao việc đến ngay cả Diêu Châu và Bạch Việt Chi cũng không giải quyết được thì tại sao cậu có thể.

  Nhưng sự việc liên quan đến Diêu Châu, Lâm Ân không chút nghi ngờ, lập tức đi theo Bạch Việt Chi ra cửa. Bên ngoài gió lạnh hòa cùng bông tuyết chạm vào người cậu, cậu cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, vừa lên xe liền đợi Bạch Việt Chi giải thích tình huống.

  Phác Hằng ngồi ở ghế phụ phía trước, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng, không biết đang xem phát sóng trực tiếp cái gì, nhưng âm thanh rất ồn ào.

  Vừa ngồi xuống xe, Phác Hằng quay đầu lại nói với Bạch Việt Chi: "Còn có một giờ hai mươi phút."

  Giọng nói của Phác Hằng nghe có vẻ lo lắng, nhưng trên mặt Bạch Việt Chi lại không hề có chút cảm xúc nào, trả lời: "Tới kịp", sau đó quay sang Lâm Ân và nói: "Lâm Ân, những câu nói anh sắp nói em phải nhớ thật kĩ, một giờ sau em sẽ nhận một cuộc phỏng vấn nội dung chính là quan hệ giữa em và cha em Lâm Sùng Cơ."

  Lâm Ân mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, trông cậu gầy gò, xanh xao do uống thuốc nhiều ngày và ăn uống thất thường.

Thình lình nghe thấy tên cha mình từ miệng Bạch Việt Chi, cậu đột nhiên ngây ra.