Tung Hoành Tứ Hải

Chương 32: 32




EDIT:hyaya05  
Lâm Ân ban đầu nghĩ rằng ý của Diêu Châu khi nói "ở bên cạnh tôi" chẳng qua là dành nhiều thời gian hơn để về nhà ăn tối, hoặc thỉnh thoảng đưa Lâm Ân ra ngoài khi đi xã giao.

Nhưng Lâm Ân nghĩ mình đã nhầm.
  Ngoại trừ thời gian học trực tuyến, thời gian rảnh rỗi Diêu Châu gần như luôn mang cậu theo.
Ngay cả trong một số trường hợp quan trọng, Lâm Ân cũng sẽ ngồi bên cạnh Diêu CDâu, cùng hắn xem camera giám sát, nghe cấp dưới trao đổi tin tức, Diêu Châu sẽ không để ai kiêng dè sự có mặt của Lâm Ân, cũng không ai có ý kiến ​​phản đối điều này.

  Diêu Châu không dạy cậu bất cứ điều gì một cách công khai, nhưng Lâm Ân là một học sinh giỏi.

Đi theo Diêu Châu, cậu chủ động chú ý đến từng chi tiết, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Diêu Châu đều tùy tiện hỏi cậu hôm nay nghe được gì, Lâm Ân luôn có thể nói ra các loại tin tức trọng yếu, đổi lại Diêu Châu còn lấy đó làm lí do xoa đầu hoặc hôn như lời khen ngợi.
  Đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi Lâm Ân kết hôn, trên môi cậu tươi cười nhiều hơn, rất mong được hòa hợp với Diêu Châu, đồng thời cảm thấy mình đã nhìn thấy một mặt khác của Diêu Châu.
  ——sẽ cúi đầu hoặc nghiêng người để nghe lời cậu nói, khi thấy cậu ở trong bếp cũng sẽ ở ngoài đợi, khi cậu dậy sớm hắn sẽ đem cậu ấn vào trong chăn ngủ tiếp.

Thậm chí còn lưu lịch học trực tuyến cậu vào album ảnh trên điện thoại di động.
  Sự dịu dàng bình thường này khiến Lâm Ân khó có thể chống đỡ.

Cậu cảm thấy mình đang chìm xuống nhanh chóng, dần dần bị ảnh hưởng một cách bất thường bởi pheromone Long Bách, thậm chí còn không màng cơ thể của chính mình tình nguyện đón ý hùa theo Diêu Châu một lần nữa vào ban đêm chỉ để ngửi thêm một chút Long Bách trong lúc say mê.

Mùi thơm dường như là bằng chứng cho thấy Diêu Châu cũng động tâm.
Cậu còn lén chụp ảnh lưng của Diêu Châu ngồi trước bàn giám sát, đặt bức ảnh này làm nền máy tính, mỗi lần cậu mở máy ra đều sẽ nhìn thấy bước ảnh này
  Bất quá Lâm Ân không biết, Diê Châu đã hạ quyết tâm đem cậu đi phẫu thuật, bệnh viện cũng đã liên lạc, nhưng bác sĩ phẫu thuật chính vẫn chưa xác định.
  Cho dù ý tưởng về quyền bình đẳng có phổ biến trên các phương tiện truyền thông đến đâu thì thực tế là hầu hết Beta vẫn chỉ chọn yêu và kết hôn với những Beta đồng loại luyến ái.

Vì vậy, Lâm Ân biết rất rõ việc một Alpha trội sẵn sàng tiếp tục cùng mình cỡ nào đáng quý.
  Cậu yêu một cách hồn nhiên, cho rằng Diêu Châu không quan tâm đ ến việc không có pheromone phù hợp hay những khuyết điểm không đáng kể, cho rằng Diêu Châu đã chấp nhận mình là Beta.

  Kể từ khi rời trường, Lâm Ân về cơ bản đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Người hầu cũ của cậu Giang Kỳ và người bạn Bạch Trăn đã trở thành số ít người mà cậu vẫn có thể trao đổi tin tức.
  Sau khi Bạch Trăn theo Bạch Việt Chi trở về, ngày đầu tiên cậu ta đã gửi tin nhắn cho Lâm Ân, nhưng sau đó vì lý do nào đó không liên lạc được, mấy ngày nay cũng không có tin tức gì.
  Lâm Ân rất lo lắng về điều này, vào ngày thứ năm, cậu cuối cùng không thể không hỏi Diêu Châu về tình hình của Bạch gia ở quận Thượng Thành.
  Diêu Châu hiện tại sẽ không nói dối cậu, nhưng có một số chuyện Diêu Châu không muốn Lâm Ân biết quá chi tiết, cho nên hắn nói cái khác để an ủi cậu.
  "Bạch Trăn sẽ được anh trai bảo vệ, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì." Diêu Châu và Lâm Ân ngồi ở phía đối diện bàn, đặt mấy món ăn do dì Anh nấu ở giữa.
  Diêu Châu lúc này mới biết Lâm Ân thích ăn đồ ăn có vị chua ngọt, vừa nói vừa đẩy một chiếc bánh táo cho cậu: "Bạch gia có việc phải xử lý, có lẽ Bạch Trăn quá bận."
  Diêu Châu có nói gì đi nữa, vẫn luôn là giọng điệu bình thản thản nhiên, không thể phân biệt được là thật hay giả.
  Lâm Ân bưng đ ĩa táo chiên nhìn Diêu Châu, đoán rằng hắn đã lôi kéo Bạch Việt Chi và Bạch Trăn vào chuyện gì đó, nên Bạch Trăn chưa kịp liên lạc với cậu.
  Lâm Ân cắn một miếng bánh bông lan, suy nghĩ một lần nữa hỏi Diêu Châu: "Nếu sau tuần này không có tin tức gì về Bạch Trăn, tôi có thể đến quận Thượng Thành tìm cậu ấy không?"
  Cuối tuần là thời hạn một tuần Diêu Châu giao chìa khóa cho Bạch Việt Chi, Lâm Ân tâm tư không nhiều như vậy, cũng không bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực này, hiện tại cậu chỉ quan tâm đ ến sự an toàn của bạn bè mình.
  Diêu Châu cũng không từ chối, chỉ nói: "Để Lão Tùng và hai tên lính đánh thuê, kêu tài xế đưa em đến đó."
  Hiện tại Diêu Châu đã đem sự yêu chiều của mình với Lâm Ân bày ra bên ngoài, hắn nhất định phải đề phòng bị người có suy nghĩ nhắm tới.
  Lâm Ân ngoan ngoãn đồng ý và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về Bạch Trăn.
  Cậu và Diêu Châu dùng bữa tối trong không khí hòa thuận, sau bữa ăn, Diêu Châu lên sân thượng hút thuốc, Lâm Ân bỏ bát đ ĩa và đũa vào máy rửa bát rồi đi theo hắn lên sân thượng.
  Diêu Châu thấy cậu xuất hiện, liền dập tắt điếu thuốc, xoay người tựa vào lan can, chờ Lâm Ân tới gần.
  Lúc đó đang là đầu đông, trên sân thượng có đặt một lò sưởi đốt củi ngoài trời, nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn bên trong.
  Lâm Ân mặc áo len màu be, chậm rãi đi về phía Diêu Châu.

Người bảo vệ ở sân trước chắc chắn đã tuần tra ở nơi khác, không có thêm người nào trong tầm mắt, Lâm Ân cũng bạo dạn hơn một chút.
  Chiều nay cậu vừa nhận được quà từ Diêu Châu, đó là một khẩu súng lục cầm tay cò súng được thiết kế đặc biệt.

Hiệu suất an toàn của khẩu súng này rất tốt, không chỉ đảm bảo không xảy ra tai nạn khi mang gần người mà còn giúp Lâm Ân có khả năng tự bảo vệ mình.
  Sau khi nhận súng, Lâm Ân ngồi xuống bàn của Diêu Châu, nghe hắn giải thích cách sử dụng cò súng.


Trong xưởng sửa xe còn có những người khác đang đợi, đều là người của Diêu Chu, nhưng Diêu Châu không hề để ý, dành hơn mười phút để nói cho Lâm Ân về súng trong giờ nghỉ.
  Lâm Ân phát hiện ra rằng gần đây cậu đã có được khả năng ghi lại mọi khoảnh khắc cậu trải qua với Diêu Châu mà không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào và có thể nhớ lại bất cứ lúc nào.
Cậu còn đang suy nghĩ buổi chiều tập súng, người đã đi tới trước mặt Diêu Châu.
  Diêu Châu đưa tay ôm lấy cậu, Lâm Ân mở rộng vòng tay, ôm lấy Diêu Châu.

Lợi dụng xung quanh không có người, Lâm Ân kiễng chân lên, dũng cảm hôn lên má Diêu Châu.
Hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo.
  Diêu Châu lập tức cười lớn.
  Hắn vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Ân, hỏi cậu: " chỉ dám hôn mặt thôi à?" Sau đó anh siết chặt cánh tay của mình, để Lâm Ân lại gần mình, "em chỉ có thể làm được thế này thôi sao?"
  Vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ của Lâm Ân đôi khi khiến cảm xúc của Diêu Châu trở nên rất phức tạp khi hắn khao khát cậu.
  Trong nhận thức trước đây của Diêu Châu, h@m muốn rất đơn giản và trực tiếp.

Ra khỏi cơ thể này và được giải phóng trong cơ thể khác, chỉ vậy thôi.
  Một khi các thành phần của h@m muốn trở nên phức tạp, điều đó có nghĩa là chỉ có phần lấy đi từ thận rồi chuyển sang chiếm lấy trái tim.
  Nhưng Diêu Châu tạm thời không có ý định thay đổi nhữn g suy nghĩ này.

Hắn không phủ nhận rằng hắn đối xử với Lâm Ân khác với những người bạn giường khác.

Trong một khoảnh khắc khi hắn bị phân tâm khi nghĩ về Lâm Ân, tương lai quan hệ của hai người họ thậm chí xuất hiện trong tâm trí hắn.
  "...Sợ bị nhìn thấy." Lâm Ân đỏ mặt, thấp giọng đáp lại, nhưng dưới ánh mắt trêu đùa của Diêu Châu, Lâm Ân lại không hề giữ vững sự cảnh giác.

Cậu ôm lấy vai Diêu Châu, sau đó nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
  Khi cậu vừa rời ra, Diêu Châu liền ôm cậu vào lòng, c ắn môi dưới, hôn đáp lại một cách mãnh liệt và thuần thục hơn.
  Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Alpha cùng với chút mùi cây bách khiến Lâm Ân cảm thấy choáng váng.

  Mặc dù trên sân thượng có chút lạnh, buổi tối có gió thổi nhưng Lâm Ân hoàn toàn không để ý tới.

Cái ôm của Diêu Châu ấm áp, khiến cậu cảm nhận được niềm vui sướng và khao khát đã nhiều năm chưa từng trải qua, đồng thời đánh thức ý chí trốn chạy trong cơ thể cậu, dần dần biến cậu thành một con người bằng xương bằng thịt.
  Lâm Ân học được cách đáp lại nụ hôn của Diêu Châu, mắt cậu có chút ươn ướt, ngón tay nắm chặt vai và cánh tay của Alpha, gọi tên hắn theo cách chỉ có Diêu Châu mới nghe được.
  Cho đến khi Diêu Châu thả cậu ra, Lâm Ân mới thở phào nhẹ nhõm, má và môi đỏ bừng hiếm thấy, toát ra khí chất quyến rũ thường ngày không thấy ở cậu.
  Diêu Châu dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, cười nhẹ nói: "Hôn cũng có thể khóc."
  Giọng điệu của Alpha trầm và nhẹ nhàng, không bình thường như khi hắn nói với người ngoài.
  Hơi thở của Lâm Ân còn chưa bình tĩnh lại, nhưng cậu đã ngước mắt nhìn Diêu Châu, dũng khí trong lòng không ngừng dâng cao, khiến cậu có thể nói ra một câu gần như điên cuồng đối với mình.
  "...Chúng ta làm đi." Cậu nói với Diêu Châu.
  -
  Diêu Châu sửng sốt một lát, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên môi Lâm Ân, sau đó lại nhìn vào mắt cậu.
  "Có chịu nổi không?" Diêu Châu cười hỏi, nhéo Lâm Ân mặt: "Hôm qua mới làm."
  Có lẽ vì không có pheromone phù hợp nên cảm giác hài lòng luôn thiếu thốn.

Diêu Châu thừa nhận rằng hắn không thể khống chế tốt bản thân khi thân mật.
  Nhiều khi hắn làm quá tàn nhẫn, thậm chí còn khiến Lâm Ân khóc lóc, thời gian và tần suất không hề hạn chế.
  Diêu Châu không biết Lâm Ân trong quá trình này cảm thấy thế nào, nhưng hắn đoán được Lâm Ân sẽ thích bởi vì Lâm Ân luôn ôm chặt lấy hắn, gọi tên hắn nhiều lần.
  Đây là lần đầu tiên Lâm Ân chủ động mời hắn, Diêu Châu cũng không ngăn cản cậu rút lui.

Sau khi nhéo mặt cậu, Diêu Châu dễ dàng bế cậu lên, hôn lên mái tóc tung bay trong gió của cậu.
  "Thử xem.

Nếu cảm thấy không thoải mái thì đừng miễn cưỡng." Diêu Châu nói xong, bế Lâm Ân trở về phòng.
  Trên TV đang phát tin tức thời sự, Diêu Châu đặt Lâm Ân nằm trên thảm, cầm chiếc điều khiển từ xa gần đó chuyển kênh sang phim.
  Hắn giảm âm lượng xuống, chỉ để lại hình ảnh nhấp nháy.

Trong phòng khách không có đèn, TV là nguồn sáng duy nhất, Lâm Ân nằm trên thảm, ánh sáng và bóng tối phản chiếu nhiều màu sắc khác nhau trên khuôn mặt thường ngày nhợt nhạt của cậu.
  Diêu Châu cúi xuống hôn cậu, một tay ôm tấm thảm, một tay đè lên vai Lâm Ân.
  Sau mùa đông, dì Anh bổ sung thêm một số đồ trang trí theo mùa cho phòng khách, chẳng hạn như treo một số đèn màu trên bậu cửa sổ và trải một chiếc thảm nhung trên ghế sofa.
  Diêu Châu sợ Lâm Ân bị cảm nên liền lấy thảm đắp cho cậu, họ hôn nhau một hồi, hai người liền giấu dưới thảm nhung.

  Lâm Ân bộ dáng đ ộng tình, ánh mắt mơ hồ, hơi thở gấp gáp, Diêu Châu dần dần mất đi bình tĩnh thường ngày.
  Ngay khi hai người đang ôm nhau, một loạt nhạc chuông điện thoại di động dồn dập vang lên bên ngoài tấm chăn.
  Lúc đầu không ai đồng ý và nụ hôn vẫn tiếp tục.

Khi nhạc chuông lại vang lên, Lâm Ân đột nhiên mở mắt như vừa tỉnh dậy, đẩy Diêu Châu ra, hoảng sợ bò ra khỏi chăn, mò mẫm tìm điện thoại di động.
  Diêu Châu không biết rằng đây chính là cuộc gọi khẩn cấp mà cậu và Giang Kỳ đã thỏa thuận.

Trừ khi quận 20 xảy ra bất ổn, nếu không Giang Kỳ sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
  Diêu Châu ngồi dậy, nhìn Lâm Ân cầm chiếc điện thoại di động đặt trên ghế sofa đơn.
  Sau khi cuộc gọi được kết nối, âm thanh phát ra từ đầu bên kia rất ồn ào, Lâm An càng lúc càng hoảng sợ.

Cậu không nghe rõ đối phương đang nói gì, cho rằng ở đây tín hiệu không tốt nên loạng choạng định đi lên sân thượng, lại bị Diêu Châu đứng dậy kéo lại.
  Diêu Châu từ phía sau ôm cậu vào lòng, tay còn lại đỡ tay cậu cầm điện thoại, ấn nút nguồn.
  Không cần nghe đầu dây bên kia nói mấy câu, Diêu Châu liền hiểu nguyên nhân sóng kém là ở đầu bên kia của điện thoại.

Quận 20 xảy ra bạo loạn, phía sau có tiếng súng, Giang Kỳ bên kia có lẽ không có biện pháp, liền nhờ thủ hạ gọi cho Lâm Ân nhờ giúp đỡ.
  Cuộc điện thoại kéo dài chưa đầy nửa phút đã kết thúc trong hỗn loạn.

Lâm Ân không nghe được thông tin xác thực nào từ bên kia nữa.
  Cậu cầm điện thoại, im lặng hai giây, ngay lúc Diêu Châu đang định nói thì Lâm Ân đột nhiên quay người đối diện với Diêu Châu, bất lực nắm lấy cánh tay hắn.
  Diêu Châu đè lại lời nói của chính mình, chờ Lâm Ân lên tiếng.
  "Tôi......"
  Lâm Ân dừng lại, với vẻ mặt lo lắng khẩn trương.
  Cậu không quen với việc nhờ giúp đỡ.

Diêu Châu đã nhìn thấu chuyện này nên không chủ động mà muốn Lâm Ân tự mình lên tiếng.
  "...Tôi có thể nhờ anh giúp đỡ không?" Lâm Ân cuối cùng cũng cầu cứu, giọng cậu có chút khàn khàn, nói xong mím môi, như thể sợ bị từ chối.
Diêu Châu cao hơn cậu khoảng mười centimet, hạ tầm mắt nhìn cậu, đầu tiên giơ tay xoa đầu Lâm Ân một cách an ủi mà Lâm Ân không ngờ tới, sau đó, Alpha khóe miệng nhếch lên cười nói với Lâm Ân:"Tiểu thiếu gia, lấy khí thế của mình ra đi, toàn bộ khu Tây cho em chống lưng.".