Tung Hoành Tứ Hải

Chương 21: Mà Lâm Ân, có thể bị đánh dấu



Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Diêu Châu quay đầu nhìn Lâm Ân.

Ngay khi tưởng rằng Lâm Ân sợ hãi nên không phản ứng lại, Lâm Ân dưới ánh mắt của hắn chuyển tầm mắt chớp mắt một cái, đón lấy ánh mắt của hắn.

  Diêu Châu đối mặt với đôi mắt kia, chậm rãi hỏi: "Muốn tự mình làm không?"

  Đại não Lâm Ân trống rỗng, đôi môi phát run, không biết phải nói gì.

  Diêu Châu nhìn tên thuộc hạ cầm súng ở phía bên kia bàn cà phê, người đàn ông kia hiểu ý, đi về hướng Diêu Châu đưa súng cho hắn.

  Một khẩu súng cỡ nòng 22 được đưa vào tay Lâm Ân, Diêu Châu hỏi cậu: " đã từng sử dụng nó chưa? Tôi sẽ dạy em."

  Lâm Ân không nói có, cũng không nói không. Diêu Châu nắm lấy tay của Lâm Ân, sau đó cầm tay Lâm Ân nắm súng.

  Ngay khi ngón tay chạm vào cò súng, Lâm Ân đột nhiên tỉnh táo. Trước khi họng súng ngắm vào tên cướp, Lâm Ân bất ngờ dùng hết sức rút tay ra. 

 Cậu dùng sức rất lớn, sàn nhà dưới chân kêu cót két, toàn thân cậu lo lắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tất cả những người có mặt đều có thể được nhìn thấy rõ ràng.

  Trước mặt mọi người, Diêu Châu một tay ôm thật chặt cơ thể cậu, ôm sát vào lòng, dùng giọng dịu dàng gọi "tiểu thiếu gia" hai lần.

  Có lẽ cảm nhận được sức mạnh của Diêu Châu, lực của Lâm Ân dần yếu đi.

  Diêu Châu lại ném súng lên bàn, quay đầu với cậu: "Không thích thì cũng không miễn cưỡng."

  Lâm Ân đứng yên, mắt đã đỏ hoe.

  Diêu Châu nói chậm lại hỏi: "hài xin với hình phạt này sao?"

  Lâm Ân cố gắng phục hồi một chút, hít một hơi trước, sau đó nói với giọng điệu không ổn định, "hài lòng, đừng... đừng tiếp tục..."

Diễn cả một đêm, Diêu Châu chỉ chờ câu nói này.

  Lance đứng sau sofa chứng kiến cuộc​​ nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng.

  Anh ta cho rằng Lâm Ân chỉ là một quân cờ dùng trong hôn nhân, sau khi dùng xong thì bỏ đi. Không ngờ Diêu Châu lại có thể phát huy giá trị của cậu ta đến mức này.

  Nỗi sợ hãi của Lâm Ân chắc chắn không phải là diễn, nếu như Diêu Châu cho cậu sớm chuẩn bị tinh thần thì chưa chắc đã sợ đến thế. Nhưng chính sự sợ hãi, không chút giả vờ này đã khiến Diêu Châu có đủ lý do để dừng lại.

  Diêu Châu nói: "Hình gia, vốn là muốn những người này trước mặt Lâm thiếu gia trừng phạt, nhưng bây giờ trừng phạt còn chưa xong, tiểu thiếu gia đã sợ hãi."

  Diêu Châu vuốt ve lưng Lâm Ân, tựa hồ có chút quan tâm đến cảm giác của Lâm Ân, "Vậy cứ dựa theo ý tứ Hình gia, chỉ cho là hiểu lầm. Khu Tây sẽ không truy cứu thêm nữa, những người này cũng sẽ không bị trừng phạt."

  Sau một đêm đấu tranh âm thầm, bởi vì câu nói của Diêu Châu mà bình tĩnh lại.

  Hình Quảng Đình thậm chí chưa đáp lại, Diêu Châu đứng dậy, tầm mắt đảo qua những người sau Hình Quảng Đình.

  Một số người trong số họ có nước da nhạt nhạt, xương hàm chắc như thắt chặt, anh ta là thủ lĩnh của quân lính đánh thuê ẩn trong đám thuộc hạ. Ánh mắt chạm ánh mắt Diêu Châu, họ không nói một lời nào, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

  Diêu Châu đưa tay kéo Lâm Ân, ngữ khí dịu dàng hơn nói: "Về nhà thôi."

   Tây Lâm Ân lạnh, tuy rằng đưa tay nắm tay Diêu Châu, nhưng ánh mắt lại lảng tránh, không biết đang suy nghĩ gì.

  Lance đi trước hai bước, bảo tài xế chuẩn bị đón họ. Hình Quảng Đình cũng đứng dậy đi tới cửa phòng, Diêu Châu quay người nói: "Hình gia, dừng ở đây được rồi"

  Hình Quảng Đình không tiễn họ nữa mà yêu cầu Trần Hữu đưa nhóm Diêu Châu đến cửa bên của khách sạn.

  Vì là đường đi của khách quý nên không gặp được những khách hàng khác trên đường đi. Khi mấy người đang đến gần cửa, gió đêm ngoài mùa vào, ban đêm quần áo của Lâm Ân có vẻ không đủ giữ ấm, Diêu Châu cởi áo khoác của mình khoác lên người Lâm Ân.

  Vốn dĩ lúc ở trong phòng đến nắm tay Lâm Ân còn muốn tránh, giờ được Diêu Châu khoác áo cho, nhưng lại không có chút phản ứng nào.

  Diêu Châu cụp mắt nhìn cậu, khuôn mặt thanh tú của Lâm Ân không có chút máu, môi mím chặt, lông mi cụp xuống che khuất đôi mắt, đó là một loại im lặng đến khó chịu.

  Trần Hữu mang theo một trợ thủ thái độ cung kính tiễn Diêu Châu. Xe khởi động, dọc theo đường lái xe đi hơn mười mét, Cao Trạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Trần Hữu còn đứng ở chỗ đó, lão già này luôn làm những việc kì lạ."

  Dừng lại một chút, lại nói thêm: "Lần này xem ra khu Tây đã áp đảo bọn họ rồi."

  Trước khi lên đường, không ai ngờ rằng Diêu Châu lại muốn chiêu binh trong chuyến đi này. Nếu như Quảng Hình Đình tin tưởng Diêu Châu coi trọng Lâm Ân, tạm thời không có nghi ngờ, những tên lính đánh thuê kia cũng hẳn là sáng suốt, Diêu Châu đã cứu mạng bọn, chuyển đến khu Tây chỉ còn một bước nữa là được giới thiệu thôi.

  Lâm Ân bọc mình trong chiếc áo khoác do Diêu Châu đưa cho, an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên. Diêu Châu nhìn Lance, hỏi:" Tiếp theo nên làm gì? Đã rõ chưa?"

  Lance thông minh như vậy, có lẽ ra có thể hiểu được mọi chuyện, nhưng đêm nay gần như im lặng từ đầu đến cuối.

  Khi Diêu Châu hỏi chuyện này, anh ta sửng sốt một lát rồi nói: "Cậu muốn lính đánh thuê đầu hàng."

  Ngay cả Cao Trạch cũng có thể nhìn ra, cho nên Lance căn bản không cần bổ sung câu này.

  Diêu Châu tựa hồ không để ý tới sự do dự của anh ta, nói: "Việc này giao cho cậu, mất bao lâu?"

  Lance vẫn chậm rãi trả lời: "Khoảng hai tuần."

  Cao Trạch ngồi ở một bên, ánh mắt sâu nhìn thoáng qua. Thẳng đến lúc này, Diêu Châu rốt cuộc nhàn nhạt cười một cái, nói: "Lance, tôi cho cậu một tuần."

  Lance không có lập tức phản ứng, mấy giây sau, ngước mắt nhìn Diêu Châu, mỉm cười, vẻ mặt khôi phục bình thường: "Một tuần nữa tôi sẽ dẫn người đến gặp cậu."  -

  ---.

||||| Truyện đề cử: Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại! |||||

Lâm Ân im lặng mãi cho đến khi về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Cậu hình như chỉ hơi khó chịu, ngủ một giấc chắc chắn sẽ khỏe lại, Diêu Châu cũng không trấn an cậu.

  Chặt đứt hai ngón tay mà thôi, này đã là hình phạt nhẹ nhàng nhất. Diêu Châu nhìn quen những việc này, sớm chết lặng, Lâm Ân đã có dũng khí đến thành phố ngầm sống, nên sớm muộn gì cậu cũng phải làm quen.

  Diêu Châu ngủ đến hai giờ sáng, đang buồn ngủ thì nghe thấy tiếng động nhỏ.

  Hắn từ trước đến nay nhạy bén, nhưng nếu không nhận thấy nguy hiểm gì, hắn sẽ không phản ứng quá lớn.

  Một lúc sau, Diêu Châu đưa tay sờ soạng bên cạnh, nửa giường bên của Lâm Ân trống rỗng, không có hơi ấm. Diêu Châu cau mày ngồi dậy, biệt thự rất yên tĩnh, không biết Lâm Ân đã đi đâu.

  Cuối cùng, Diêu Châu đi ra khỏi phòng ngủ chính, rất nhanh đã tìm thấy Lâm Ân trên sân thượng.

  So với lúc rời khỏi khách sạn. Gió bây giờ có chút lớn.

  Lâm Ân ngồi trên chiếc ghế mây, quấn một chiếc chăn mỏng để tránh lạnh. Cằm tựa vào đầu gối cong, đôi mắt sáng nhìn về phía xa.

Diêu Châu đứng ở cửa sân thượng một lát, Lâm Ân không biết có chú ý tới có người xuất hiện hay không, nhưng cũng chưa quay đầu lại nhìn qua.

  Cuối cùng, Diêu Châu đi đến trước mặt cậu, Lâm Ân vẫn bất động, Diêu Châu thở dài, ngồi xổm xuống hỏi: "gặp ác mộng à?"

  Ánh mắt Lâm Ân không có tập trung, nhìn hắn nói: "Không, tôi chưa ngủ."

  Nói xong, Lâm Ân hít hít cái mũi, rõ ràng là khóc.

  Diêu Châu cau mày, trong lòng cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái. Hắn không muốn thừa nhận đó là cảm giác giác tội lỗi nên chỉ nói: " Tôi có từng nói với em không, thứ phiền phức nhất trên đời là có người khóc."

  Lâm Ân đương nhiên biết, đặc biệt nếu vừa làm vừa khóc, Diêu Châu sẽ càng ác liệt hơn.

  Mặc dù vừa mới khóc, nhưng Lâm Ân lúc này vẫn bình tĩnh, đáp: "Tôi hiểu rồi. Anh không chỉ thấy phiền những người hay khóc, mà còn làm phiền những người như tôi."

  Diêu Châu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "...Tôi ghét loại người nào?"

  Lâm Ân vẫn ngồi ôm đầu gối, nhưng ánh mắt trở nên tập trung hơn, chậm rãi nói ra hai chữ: "Kẻ yếu."

  Diêu Châu không ngờ cậu lại đưa ra câu trả lời như vậy, nhất thời không nói nên lời.

  Gió thổi tóc Lâm Ân, cậu đưa tay vuốt lại một chút, nói: "Kẻ yếu chỉ có thể thao túng, chỉ xứng đáng bị kẻ mạnh dùng làm con tốt. Chẳng trách ai cũng muốn trở thành kẻ mạnh."

Trong giọng điệu của Lâm Ân không có chút giận dữ nào, cũng không hoàn toàn là tủi thân. Cậu nói rõ ràng như vậy, không phải thanh niên mười chín tuổi mới có ý thức được.

  Diêu Châu đột nhiên nhớ tới cái đêm MiKe đến nhà, Lâm Ân đã góp nhặt được 2.000 nhân dân tệ tiền vé. Lâm Ân lúc đó cũng giống như biểu hiện lúc này.

  Diêu Châu thực sự không nghĩ Lâm Ân yếu đuối.

  Những kẻ yếu đuối trước hết đều xuất phát từ nội tâm. Một thanh niên trẻ bỏ qua mọi thế lực trong buổi xem mắt vô nghĩa và bình tĩnh chơi cờ với những người hầu cận của mình, người như vậy trong tâm cũng phải có chút cứng cỏi.

  Tay Diêu Chu bị dùi nhỏ đâm vào, không đau, nhưng cảm giác giác chích vẫn rõ ràng.

  Hắn không vội xuống lầu tìm người, mà kéo một chiếc ghế đẩu gai khác và ngồi đối diện với Lâm Ân.

  "Chỉ là một ngón tay và một cánh tay, vốn đã rất nhẹ rồi." Diêu Châu nhìn khuôn mặt dính nước mắt của Lâm Ân, không nhịn được đưa tay gạt mấy cọng tóc trên trán cậu sang một bên, "Nghĩ mà xem, bọn họ đã làm gì với em?"

  Dừng lại một chút, Diêu Châu lại nói thêm: "Cậu có biết bọn họ có thể phải chịu hình phạt gì không?"

  Lâm Ân lắc đầu, cậu không muốn biết.

  Nhưng giây tiếp theo, vết sẹo trên người Diêu Châu đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

  Lâm Ân không hiểu tại sao mình lại lập tức tới chuyện này, nhìn Diêu Châu ngồi đối diện. Dù gió rất mạnh nhưng Diêu Châu chỉ mặc một chiếc áo thu đông, giống như không cảm thấy lạnh.

  Đêm khuya trên sân thượng không có ánh sáng, vết sẹo trên mặt Diêu Châu trở nên mờ nhạt hơn, nhưng đường nét trên mặt lại có vẻ sâu và thẳng hơn.

  Lâm Ân nhìn chằm chằm hắn, sau vài giây bối rối, đột nhiên hỏi Diêu Châu: " Sự việc giống như đêm nay, anh thấy nhiều rồi đúng không"

  Diêu Châu ban đầu im lặng, sau đó mỉm cười, tựa hồ không trả lời được câu hỏi trẻ con như vậy.

  Lâm Ân rất cứng rắn, lại hỏi: "Sau này tôi sẽ gặp nhiều chuyện tương tự như vậy, rồi từ từ thành quen như anh à?"

  Câu hỏi này vừa được đưa ra, Diêu Châu liên tục cười.

  Gió cuồng thổi về phía Lâm Ân, nhưng lúc này lại đổi hướng, hướng về phía Diêu Châu đang ngồi.

  Trong gió thoang thoảng mùi hoa huệ tây, Diêu Châu vừa thấy có chút khó tin. Hắn không thể hiện điều đó trước mặt Lâm Ân mà nghiêng người về phía trước và tiến lại gần Lâm Ân.

  Lâm Ân hoàn toàn được quấn trong chăn, chỉ có một cánh tay trắng nõn gầy gò lộ ra để giữ mái tóc đang rối do gió thổi.

  Cậu không ngửi thấy mùi hương pheromone nhẹ do chính mình tỏa ra, nhưng Diêu Châu thì có.

  --Tại sao vào lúc này? Diêu Châu ban đầu sửng sốt, sau đó đổi ý, nhớ tới Jasmine mấy tuần trước đã đề cập đến đặc điểm của beta giả khi cô đến gỡ chỉ vết thương do đạn bắn.

  Khi gặp kích thích, cảm xúc dao động có thể dẫn đến tăng sản tuyến, nếu ngửi thấy pheromone từ Beta thì có nghĩa là chức năng của tuyến chưa bị mất đi.

  Trong hội quán ở khu Đông tối nay, Lâm Ân rõ ràng là quá sợ hãi.

  Lúc này suy nghĩ của Diêu Châu trống rỗng trong vài giây.

  Sau đó, một ý rất tưởng rõ ràng và mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Diêu Châu - điều này có nghĩa là Lâm Ân hoàn toàn có thể biến thành Omega.

  Diêu Châu muốn đánh dấu cậu, chiếm giữ mọi thứ về cậu. Và Lâm Ân, có thể bị đánh.