Tục Nhân Mục Nát

Chương 3: Tiếp xúc



"Rất xin lỗi."

Mạnh Viễn Sầm nghiêm túc nói: "Em gái tôi trên đường xảy ra tai nạn xe nhỏ, hiện tại đang làm kiểm tra ở bệnh viện, thủ tục kiểm tra ở bệnh viện có hơi nhiều, thêm mẹ tôi bởi vì lo lắng cho em gái, nên lúc đầu quên mất phải gọi cho cậu thông báo hủy bỏ lần xem mắt này."

"Lúc bà ấy nhớ ra, chỉ còn 20 phút nữa là 12 giờ rồi, vì chỗ làm của tôi cách nơi này tương đối gần, cho nên bà nói tôi đến một chuyến."

"Tôi cứ nghĩ mình sẽ đến kịp lúc 12 giờ." Anh đem ô dựa vào chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống nói tiếp, “Kết quả lúc tôi trên đường đến lại bị kẹt xe, hơn nữa tôi chưa từng đến nhà hàng Âu này bao giờ, thành ra khi tôi tìm được nó đã tốn rất nhiều thời gian."

Thẩm Tầm nhíu mày hỏi: "Vậy tình huống của cô Mạnh hiện tại thế nào rồi?"

"Không có chuyện gì lớn." Mạnh Viễn Sầm giải thích, "Xe của Viễn Ninh va quẹt với xe của người khác trên đường, con bé hẳn là không bị thương, nhưng có bị doạ sợ, nên con bé hôm nay không thể đến gặp mặt được, tôi đành phải đến thay."

Đề tài quanh đi quẩn lại lại trở về lúc đầu, "Kết quả tôi đến muộn, bữa này cứ để tôi mời cậu đi, rất xin lỗi."

Thẩm Tầm vội vàng nói: “Không cần không cần.”

Mạnh Viễn Sầm kiên trì, "Bữa ăn này tôi nhất định phải trả tiền, nếu cậu muốn mời Viễn Ninh ăn cơm, các cậu có thể hẹn lần sau."

Thẩm Tầm đang muốn nói thêm gì đó, đã thấy người phục vụ bên cạnh nhân cơ hội cầm Menu lại gần hỏi —

"Hai vị, xin hỏi có muốn gọi món ngay bây giờ không?"

Thẩm Tầm nhất thời không nói chuyện, cũng không có động tác, cậu chờ Mạnh Viễn Sầm cầm lấy Menu.

Mạnh Viễn Sầm thấy vậy tự nhiên nhận lấy, nhưng lại xoay ngược đầu đuôi Menu lại, đưa cho Thẩm Tầm, "Mời gọi món, muốn ăn gì cũng được, tôi mời khách."

Thẩm Tầm khoát tay, không nhận.

Cậu không muốn ở trước mặt người phục vụ tranh cãi việc ai trả tiền, cũng không có gì muốn ăn, nên nói: "Anh cứ gọi đi, tôi sao cũng được."

Kèm theo giọng nói rơi xuống, cậu lập tức ý thức được phản ứng của mình giống như ngầm thừa nhận Mạnh Viễn Sầm mời khách, nhưng lời đã nói không thể rút lại, nên yên lặng từ bỏ lần "tranh giành mời khách" này.

Mạnh Viễn Sầm đành phải thu tay về, nhìn một lượt, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Tầm, có chút bất đắc dĩ nói: "Thật ra tôi rất ít khi ăn đồ Âu, còn là lần đầu tới nhà hàng này, tôi không biết có món nào ngon. Cậu có đề xuất nào không?"

Thẩm Tầm bị hỏi ngược lại, cậu thành thật đáp: "Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc một lúc.

Người phục vụ tận dụng mọi cơ hội cười nói: "Hai vị, không thì để tôi giới thiệu cho hai vị một số món ăn bán chạy nhé."

Cuối cùng cái gọi là gọi món, là nghe theo ý muốn của người phục vụ, người phục vụ hài lòng đi khỏi.

Thẩm Tầm thu lại ánh mắt, liếc nhìn Mạnh Viễn Sầm, không biết nên bắt chuyện thế nào.

Trên mặt Mạnh Viễn Sầm nở nụ cười lịch sự, miếng đệm mũi chống đỡ tròng kính nhựa hình vuông, bốn góc là các vòng cung trơn nhẵn, được dùng để nối bốn cạnh thẳng, độ cứng và sắc nhọn ban đầu của hình vuông bị giảm bớt bởi thiết kế này, tròng kính bao trùm đôi mắt Mạnh Viễn Sầm, đôi mắt bắt đầu trở nên dịu dàng, gần gũi.

Thẩm Tầm hơi hé môi, cuối cùng vẫn im lặng, cậu không biết nên nói gì.

Điện thoại úp ngược trên mặt bàn, dáng ngồi cứng ngắc không được tự nhiên, lại không biết nên điều chỉnh hay giữ nguyên tư thế, cũng may tầm mắt có thể di chuyển linh hoạt.

Tầm mắt Thẩm Tầm chuyển đến bình hoa tươi trên bàn, cậu phát hiện phần cành của hoa tường vi và hoa hồng xanh lá, nơi tiếp xúc với mặt nước giống như bị bẻ gãy một chút, cùng phần cành ở trên mặt nước tạo thành một góc tù.

.... Cái này mà xem là phát hiện gì chứ, đây là kiến thức cơ bản trong chín năm giáo dục bắt buộc.

Làm một người mắc chứng sợ xã hội, mấy lần Thầm Tầm xem mắt trước đó, lần nào cũng phải đối mặt với cảnh tượng như vậy — bầu không khí im lặng đến mức xấu hổ.

Chẳng qua những người cùng cậu xem mắt trước đây, cậu không quan tâm quá nhiều.

Nhưng lần này không giống.

Nên nói cái gì nhỉ?

Hỏi đối phương làm việc ở đâu, bình thường có sở thích gì?

Hỏi vậy có phải rất kỳ không, có phải rất giống HR* khi phỏng vấn không?

*Human Resources: nhân viên hành chính nhân sự (vị trí đảm nhiệm tất cả các lĩnh vực liên quan đến nhân sự như: tuyển dụng, các thủ tục hành chính liên quan đến giấy tờ,...)

Bên khác, Mạnh Viễn Sầm vừa trả lời xong vài tin nhắn hỏi thăm tình hình của mẹ Thẩm, đem điện thoại cất vào trong túi áo, thuận miệng nói: "Nhà hàng này ở nơi xa thật đó, cũng không gần trung tâm thành phố." (1)

Cuối cùng cũng chờ được đối phương nói câu đầu tiên, Thẩm Tần cẩn thận hùa theo: "Đúng đúng, tôi cũng thấy vậy."

Mạnh Viễn Sầm nói tiếp: "Còn có bản đồ hướng dẫn nữa, làm tôi đi lòng vòng trên đường ba vòng, đúng là bó tay."

Thẩm Tầm tiếp tục hùa theo: "Chỉ dẫn đôi khi cũng không chính xác."

Mạnh Viễn Sầm gật đầu, “Đúng vậy.”

Cứ như vậy, chủ đề trong vòng nửa phút ngắn ngủi đã đi đến hồi kết, Thẩm Tầm vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi mà im lặng, kỳ thực trong lòng đã hối hận, giận chính mình không biết cố gắng, cuộc đối thoại vừa rồi nghe y hệt phụ hoạ với diễn trò, giống như nói mà không cần suy nghĩ, tốn sức.

Cậu biết vấn đề là ở trên người mình.

Cũng may Mạnh Viễn Sầm không im lặng theo, anh lại chủ động nói: "Nơi này mặc dù xa, nhưng cũng có khá nhiều nhà hàng ăn, chắc bởi vì gần đây đều là trường Đại học, lượng người qua lại khá đông."

Lần này Thẩm Tầm suy nghĩ một chút, bắt đầu cố gắng cống hiến sức lực nhỏ bé của bản thân để kéo dài đề tài, "Chỗ này có rất nhiều trường đại học sao?"

"Có rất nhiều, hơn nữa đa số đều là cơ sở mới của các trường lâu đời, tôi thấy rất nhiều trường mới dường như đều cách trung tâm thành phố khá xa."

Thẩm Tầm gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi nhớ rồi, em trai tôi từng nói với tôi, năm nay bọn nó sẽ đến học ở khu dạy học mới, ở ngay làng đại học bên này, hoàn cảnh rất tốt, chỉ có điều giao thông không được thuận lợi lắm."

"Bên cạnh trường học có trạm tàu điện ngầm, muốn đi lại cũng không phiền phức, chẳng qua ở chỗ này bắt xe đúng là không tiện, trừ khi là đặt xe online." Mạnh Viễn Sầm thuận thế hỏi, "Em trai cậu học trường Đại học nào vậy?"

Thẩm Tầm: “Hoa Đại.”

"Trùng hợp thật đó, tôi cũng tốt nghiệp ở Hoa Đại." Mạnh Viễn Sầm cảm khái, “Hiện tại có hai khu dạy học, lúc tôi còn học Hoa Đại chỉ có một khu, bất kể là sinh viên khoa chính quy hay nghiên cứu sinh, ký túc xá cũng rất tồi tàn, thư viện cũng rất nhỏ nữa.”

Đề tài này Thẩm Tầm có thể nói: "Năm đó tôi học Đại học cũng vậy, ký túc xá rất tàn, ai ngờ tôi vừa tốt nghiệp xong toà ký túc xá liền được tu sửa lại."

"Trường học cũ đều là thư thế." Mạnh Viễn Sầm không nhịn được cười vài tiếng, "Vậy cậu học trường đại học nào?"

"Ở ngay bên cạnh trường Đại học của các anh, cách một cái hồ - "

"Tôi biết rồi, là Đại học Y Hoa Phong đúng không?"

"Ừ."

"Hồi tôi học đại học ấy, mỗi lần trường các cậu cho nghỉ học trước trường chúng tôi, trong ký túc xá sẽ bắt đầu oán giận, dựa vào cái gì mà một hồ hai chế?”

Bị Mạnh Viễn Sầm gợi lên hồi ức, Thẩm Tầm mặt mày cong cong, trên mặt mang theo nụ cười nhỏ nhặt.

"Các sinh viên tốt nghiệp Đại học Y hầu như đều đến bệnh viện thành phố, không thì ở lại thành phố này, chắc cậu cũng là bác sĩ ở bệnh viện gần đây nhỉ?"

Thẩm Tầm lắc đầu, “Không phải.”

Mạnh Viễn Sầm có chút nghi hoặc, “Vậy cậu là?”

Pháp y.

Ngay lúc sắp buột miệng nói ra từ kia, Thẩm Tầm bỗng nhiên nhớ đến lời dặn của mẹ Thẩm, nhớ tới ấn tượng đầu tiên và hai chữ không thích, nhớ tới sự thật nghề pháp y ở thị trường xem mắt không thể thêm điểm cộng, mặc dù cậu không muốn thừa nhận sự thật này.

Nhưng mẹ Thẩm nói không phải không có lý, vậy nên nói cái gì bây giờ?

Thẩm Tầm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra từ mà mẹ Thẩm dạy, giống với từ trong phỏng vấn sơ yếu lý lịch —

Đúng rồi, trong hệ thống.

Vì thế cậu nói: "Tôi làm trong hệ thống pháp y."

Dư âm còn đọng lại bên tai, lời nói ra, giống như bát nước đổ đi.

... Xong, tiêu rồi.

Thẩm Tầm mím môi.

Có thể là lúc trước xem mắt, nhiều lần cậu giới thiệu công việc của mình không một chút e dè, nói ra hai chữ pháp y như đã hình thành ký ức phản xạ ăn sâu vào đại não.

Nếu như, nếu như Mạnh Viễn Sầm cũng không thích công việc này, vậy thì coi như Thẩm Tầm cậu nhìn nhầm, trở về ngủ một giấc, từ nay về sau hoàn toàn quên đi rung động vô lý ngày hôm nay.

“Pháp y à.”

Giọng nói Mạnh Viễn Sầm hình như có chút kinh ngạc, hai tay Thẩm Tầm giấu dưới mặt bàn, ngón tay hướng vào lòng bàn tay mà gập lại, nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào da thịt có chút đau.

"Tôi cảm thấy pháp y là một công việc rất tuyệt."

Bàn tay thoáng chốc buông lỏng.

Thẩm Tầm bỗng nhiên ngước mắt, có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe được đánh giá như vậy.

Không chỉ là ở nơi xem mắt, mà ngay cả cuộc sống hằng ngày, rất nhiều người lạ sau khi biết cậu làm pháp y, một bên mỉm cười dối trá khen ngợi cậu rất giỏi, một bên né tránh bàn tay cậu đưa ra, không muốn chạm vào.

Bởi vì quá nhiều lần nếm trải thành kiến dò xét, suy nghĩ Thẩm Tầm đã mặc định phản ứng từ chối mới là phản ứng bình thường, cho nên ngược lại, nếu như so sánh thì câu trả lời của Mạnh Viễn Sầm giống như khác loài vậy.

Nhưng như vậy thì có sao, dù sao anh cũng là người khác biệt.

Thẩm Tầm lần đầu tiên chân thành nở nụ cười, “Cảm ơn.”

Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Viễn Sầm thấy Thẩm Tầm cười, khuôn mặt Thẩm Tầm vốn lạnh nhạt xinh đẹp (2), ngăn cách người khác ở xa bên ngoài, nhưng vào giờ phút này anh bị kinh ngạc trước vẻ đẹp sống động của cậu, còn có cả kiêu ngạo không thể che lấp được khắc sâu vào trong xương cốt cậu.

Trong thoáng chốc, anh không khỏi nghĩ đến khoảng khắc người đẹp ngủ trong rừng được đánh thức bằng nụ hôn trong câu chuyện cổ tích, như linh hồn bất ngờ có được sự sống.

Đôi mắt Mạnh Viễn Sầm bởi vậy mà tối lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ hời hợt ban đầu, "Vậy cậu làm việc ở Cục Công an Thành phố Hoa Phong?"

"Nói đúng hơn thì là Chi cục Duật Hải của Cục Công an Thành phố Hoa Phong."

"Vậy thì công việc của chúng ta thực sự có liên quan đến nhau đó."

Mạnh Viễn Sầm nói: "Về phần tôi, thật ra tôi là giảng viên đại học chuyên ngành luật, trong công việc của hai chúng ta đều có một chữ 'pháp'."

Thẩm Tầm cảm thấy hơi buồn cười, "Cùng có một chữ 'pháp' thì có liên quan gì đến nhau sao?"

"Ấy không, cậu nghe tôi nói tiếp đã." Mạnh Viễn Sầm nói chuyện rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, "Hồ sơ ở Cục Công an các cậu sẽ được chuyển đến Viện kiểm sát, lúc tôi làm Luật sư tranh tụng, tôi sẽ phải đến Viện kiểm sát để kiểm tra hồ sơ vụ án, đây có thể coi là gián tiếp tiếp xúc rồi, đúng không?"

"Trong tòa án có rất nhiều người là bạn học của tôi, bọn họ nói, bởi vì Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp không đủ người cho nên phía toà án toàn mượn người phía Cục Công an các cậu, đây còn không phải là có liên quan đến nhau còn gì?"

Thẩm Tầm nghe xong cười xùy một tiếng, nói trúng tim đen: "Đó là anh cùng Cục Công an tiếp xúc, chứ không phải anh cùng Pháp y tiếp xúc."

Mạnh Viễn Sầm bị nói móc cũng không tức giận, rất nhanh anh đã nghĩ ra một hướng nhìn mới, "Đôi khi bác sĩ pháp y cũng sẽ phải làm chứng trước toà với tư cách là người giám định, tôi với tư cách là luật sư bào chữa cũng sẽ tới toà để bào chữa, cái này chắc được tính là tôi và pháp y tiếp xúc rồi đúng chứ?"

Lời này không thể phản bác, nhưng Thẩm Tầm chú ý đến một điểm khác, "Các anh là giảng viên đại học mà có thể nhận án ở bên ngoài sao?"

"Tất nhiên là có thể, chỉ cần phù hợp với quy định của 'Luật sư pháp'." Mạnh Viễn Sầm cười nói, "Dù sao tôi cũng dạy pháp luật, cho nên biết luật thì không thể cố tình phạm luật được."