Tựa Như Sương Sớm

Chương 13: Chương 13





Sau đó làm đến lúc mấy giờ, lúc nào ngủ, Kiều Minh Hạ cũng không biết nữa.

Cậu chỉ nhớ rằng thắt lưng đau nhức và hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn, dang rộng hai chân, cuối cùng được Tô Hà ôm lên.
Tô Hà trở lại phòng ngủ, đặt Kiều Minh Hạ lên giường, đối phương trở mình, vùi mặt vào gối đầu, liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thấy cậu bị làm đến mức thần trí không rõ ràng như vậy, Tô Hà bỏ qua việc tắm rửa.

Cùng lắm là ngày mai thay ga trải giường và vỏ chăn, gửi một tin nhắn cho nhân viên dọn dẹp.
Cả hai người đều bẩn kinh khủng khiếp, tinh dịch bám đông đặc, mồ hôi, quần áo nhàu nát, giường bị Kiều Minh Hạ cuộn thành một đoàn nhìn có chút khó chịu.

Tính khiết phích (ưa sạch sẽ) của Tô Hạ làm cho anh thật sự không thể chấp nhận được, tiện tay vắt áo sơ mi trên vai lên tay, thở dài và chuẩn bị đi ra phòng ngủ dành cho khách.
Bên kia bức tường, Tô Hà đang nằm trên chiếc giường hẹp trong phòng dành cho khách, mệt lử cả người, nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Lâu lắm rồi anh mới làm mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng không thấy mệt, chỉ còn lại ý nghĩ "điên cuồng".

Kiều Minh Hạ chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt thu hút anh, mặc dù anh vẫn chưa xác định được điều này là ở chỗ nào, nhưng anh sẽ luôn bắt đầu mất kiểm soát khi hôn Kiều Minh Hạ.

Tô Hà tự nhận mình không phải là giai đoạn thanh niên tùy tiện bị khiêu khích một tí là sẽ rối loạn nhịp tim.

Những năm anh ra nước ngoài, có phóng khoáng tùy tiện như thế nào cũng không phải chưa từng chơi qua, nhưng kết thúc thì cũng kết thúc rồi, sẽ không vì một cuộc làm tình nửa đêm này ảnh hưởng gì nhiều.
Kiều Minh Hạ có giống Ninh Viễn không? Chắc chắn là không giống rồi.
Có lẽ do là học sinh nên mới kích thích như vậy?
Nhưng Tô Hà chưa bao giờ coi mối quan hệ thầy trò này là việc gì lớn.
Anh không thể ở lại Tây Cao làm thầy giáo cả đời, và Kiều Minh Hạ cũng sẽ tốt nghiệp vào một ngày nào đó.

Trong mối quan hệ này, Tô Hà có thể rút lui bất cứ lúc nào, bản tính có thể thay đổi bất cứ lúc nào, anh cũng không cho rằng mình dạy vài câu tiếng Anh là phải có trách nhiệm làm thầy người khác, nếu không sẽ không để hai người trở thành quan hệ như vậy.
Cho nên anh vì đâu mà nhượng bộ hết lần này đến lần khác, hạ thấp nguyên tắc của mình và hạ thấp giới hạn?

...!Cũng không biết Kiều Minh Hạ ngủ thế nào.
Trong căn phòng cách âm rất tốt, Tô Hạ ngồi dậy, cài cúc cổ áo ngủ một lúc sau mới trở về phòng ngủ chính như cũ.

Anh đứng nhìn từ trên xuống, quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Kiều Minh Hạ.
Quần áo là bị làm đến cuối cùng cũng cởi ra hết sạch, cũng cởi luôn cả quần lót, chăn bông mềm mại xộc xệch lộ ra bờ vai gầy.
Nhìn thấy bộ dạng của Kiều Minh Hạ, anh nhớ đến lúc cuối cùng cậu quỳ trước cửa sổ, chống đỡ phần trên và bị chính anh làm từ phía sau.

Mông rất cong, eo lại rất mảnh khảnh, khuôn mặt không chút mờ mịt nhìn anh, lại nhíu mày, cửa sổ thủy tinh phản chiếu bộ dáng thủ dâm thành thục, xum xuê.
Sự mâu thuẫn giữa thuần khiết và dục vọng, thì cũng là hưởng thụ bằng thị giác thôi.

Cổ họng Tô Hà hơi khô, nhưng Kiều Minh Hạ lại quay đầu sang một bên như thể cậu đang thì thầm điều gì đó, bất an và cau mày một cách khó chịu.

Khi chìm vào giấc ngủ, cậu duỗi thẳng bàn chân mình để chống lại những cơn ác mộng.
Anh định nhìn một chút thôi rồi quay trở lại phòng mình ngủ, nhưng cước bộ như bị vướng lại, Tô Hà đứng ngây ra một lúc, nhấc góc chăn lên và nằm xuống bên cạnh Kiều Minh Hạ.
Nhiệt độ nóng rực ngay bên cạnh, và trong đêm khuya mùa thu, Kiều Minh Hạ theo bản năng đuổi theo, thu hết lại tư thế cảnh giác và chuẩn xác rúc vào trong lòng Tô Hà.

Tô Hà xoa xoa đầu cậu, thì nghe thấy nửa tỉnh nửa mê lầm bà lầm bầm hai tiếng.
Được vuốt lông thoải mái rồi đi, Tô Hà nghĩ như vậy, tạm thời gạt chuyện không thích ở bẩn sang một bên, nhắm mắt đón cơn buồn ngủ.

Bên ngoài ban công cửa phòng ngủ, có một bầu trời đầy sao trong trẻo hiếm thấy ở Tây thành.
Tô Hà ngủ rất sâu, nhưng tỉnh dậy rất nhanh.
Anh ban ngày nhàn nhạt, tối hôm qua lại đa sầu đa cảm, người trong vòng tay quay lưng về phía anh, nhiệt độ hâm hâm nóng, mông thỉnh thoảng lại chạm vào háng anh, điều này khơi dậy dục vọng của Tô Hà.
Anh không phải là một quân tử gì, không quan tâm đến là Kiều Minh Hạ Vẫn còn đang ngủ say, đưa ngón tay ra chạm vào chỗ ẩm ướt trong nội huyệt hai cái, sau đó ôm người tiến gần vào chỗ mình hơn, tách hai chân Kiều Minh Hạ ra, dương v*t bán cương của anh dồn vào trong khe hở, nâng lên hạ xuống ma sát trước sau vùng dưới đáy chậu.
Đầu dương v*t của anh thỉnh thoảng cọ xát vào bao tinh hoàn của đối phương, Tô Hà cầm dương v*t vẫn còn mềm mại của Kiều Minh Hạ vuốt ve nó kèm theo nụ hôn rơi trên vai cậu.

Thân thể bị chăn bao lại hỗn loạn nhấp nhô, không che giấu được động tác mập mờ.
"Ưhm ..." Kiều Minh Hạ cau mày ậm ừ một tiếng, không chịu tỉnh lại, thoải mái như một giấc mộng xuân.
Tô Hà cắn lấy xương bướm mỏng của cậu, và dương v*t của anh trở nên cứng hơn, lặp đi lặp lại động tác, gập hai chân Kiều Minh Hạ lại để cậu kẹp chặt mình hơn.


So với trực tiếp cắm vào thì làm như vậy không kích thích bằng, nhưng lại tăng thêm phần cợt nhả, làm cho Tô Hà càng thích thú hơn.
Về phần Kiều Minh Hạ, tiếng cậu rên rỉ rõ ràng hơn, vẫn bị mắc kẹt bên trong không thể thoát ra ngoài, cậu lắc lư qua lại một mình, bị Tô Hà giữ lại, âm thanh run run phát ra từ trong cổ họng: "A, ưm...!Ưm--"
Chân trắng nõn mịn màng, Tô Hà nhéo vào phần thịt mềm dưới đùi Kiều Minh Hạ, hai người nhích ra xa một chút, nhưng khuôn mặt lại chụm vào nhau, cúi xuống hôn lên dái tai một cách ướt át.
Tiếng nước và khoái cảm đột ngột khiến Kiều Minh Hạ cuối cùng cũng lờ mờ mở mắt ra, đôi mắt cậu đờ đẫn trong giây lát, màn sương mù trước mắt khi quay đầu lại chưa tan hết, cậu đã vểnh môi lên muốn hôn.

Tất nhiên Tô Hà đã làm như cậu muốn, hai người hôn nhau một nụ hôn dài và sâu dưới lớp chăn bông, Kiều Minh Hạ lật người và chủ động nhấc chân đang gấp khúc của Tô Hà lên và giữ mắt cá chân, tư thế ngồi vào dương v*t của anh, muốn ăn hết dương v*t bằng tư thế này, thèm thuồng và đói khát.
Nhưng một mình Kiều Minh Hạ chắc chắn sẽ không thành công, Tô Hà cười cười, mím môi nói: "Muốn như vậy sao, vào nổi không đó?"
"Mặc kệ...!nhanh lên đi mà." Kiều Minh Hạ lẩm bẩm lầu bầu nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ sợ hãi rụt rè và tự ti của mấy hôm trước nữa, ôm chặt cổ anh dùng lục tiến về phía trước, đầu gối làm cho chăn phồng lên, chân dán chặt vào Tô Hà, chạm vào phía sau eo của anh.
Tô Hà không động chút nào, Kiều Minh Hạ sắp khóc rồi, buông ra động tác ôm anh, cầm lấy dương v*t nhét vào bí huyệt của chính cậu.

Bị hành động này làm cho kích động, lưng Tô Hà căng thẳng trong chốc lát, đè chặt eo Kiều Minh Hạ và chủ động làm.
"Ư ư, thật...!to, tiến vào rồi..."
Tần suất xâm nhập của dương v*t nhanh hơn cậu nghĩ, chất lỏng ẩm ướt còn chưa kịp phân tán tối hôm qua đột nhiên trượt đến những điểm mẫn cảm, Kiều Minh Hạ hét lên một tiếng, cố gắng khép chặt chân lại.

Hai tay Tô Hà nắm lấy đầu gối của cậu, bắt cậu giữ nguyên tư thế một chân gác lên eo anh rồi tiếp tục đâm vào chỗ mềm mại và dễ chịu nhất của cậu.
Ngay cả khi nằm nghiêng, thân thể cũng hoàn toàn mở rộng, phóng đãng mà lại thuần khiết, vài cú vuốt ve đó đã khiến Kiều Minh Hạ hét lên, sau sự kích thích ban đầu, cậu bắt đầu ậm ừ, không thỏa mãn cho lắm với động tác của Tô Hà.
Tô Hà nắm chặt mông cậu nhào nặn mấy cái, rồi hôn lên miệng cậu.

Bụng dưới của anh thỉnh thoảng bị dương v*t của Kiều Minh Hạ chọc vào, quả là không dễ dàng dùng sức, rung theo động tác trên người cậu.
Ngửa cổ lên thở dốc, như thể mỗi lần đều không thở được.

Lông mi của Kiều Minh Hạ nhanh chóng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng hé mở không khép lại được, bị hôn làm cho hơi sưng lên.

Cậu nóng lòng đợi Tô Hà dùng lực làm cậu, từ đầu đến cuối luôn bị điểm này treo lên không lên không xuống được, động tác ngồi càng lúc càng mở rộng hơn.
Bên trong co hẹp lại, không ngừng đòi hôn, và đưa tay lên ngực và cơ bụng của anh thỉnh thoảng gãi hai lần.

Tô Hà không hề khó chịu khi được cậu phục vụ, thở hổn hển khen: "Bảo bối thật giỏi..." chạm vào một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Kiều Minh Hạ, anh hôn hôn, Kiều Minh Hạ liền nhìn về anh.
Đôi mắt đó ươn ướt và sáng ngời, giống như một vùng biển hoang sơ lấp lánh trong vắt chưa được phát hiện ra.

Những tấm rèm che khuất ánh bình minh, anh đắm chìm, lún sâu vào trong vùng biển đó.
Làm đến cuối cùng, Tô Hà vén chăn lên và bảo Kiều Minh Hạ quỳ gối giống như tư thế tối qua để cho anh làm.

Nệm giường rất mềm, và Kiều Minh Hạ bị trũng xuống trong đó, ngập trong bộ chăn ga gối đệm màu xanh đậm, chỉ có thắt lưng và eo thỉnh thoảng co giật.
Cậu vểnh mông lên, thắt lưng hạ xuống, bị Tô Hà một tay nắm lấy bên hông, dương v*t đâm vào cọ xát vách nội bích bên trong, Kiều Minh Hạ hét lên một tiếng.

Tô Hà để cậu hét lên, quỳ một gối xuống và ngón tay như ngứa ngáy và chạm vào khúc cong đầu gối của Kiều Minh Hạ mấy lần, chỗ này của cậu rất nhạy cảm, hơn nữa cậu lại không biết, ngâm nga theo nhịp đưa đẩy của ngón tay.
Khi Kiều Minh Hạ rên lên với một giọng khóc nhưng không khó chịu lắm, nghe có vẻ không thỏa mãn, dụ dỗ người phía sau cậu làm mình một cách mạnh mẽ hơn.

Cậu không thể quỳ nổi nữa, đầu gối duỗi thẳng ra sau, cảm nhận được dương v*t vừa cứng vừa nóng liên tục đưa đẩy trong mông.
Thoải mái, rất thoải mái, nhưng Kiều Minh Hạ nhanh chóng nắm lấy Tô Hà gọi: "Thầy ơi, thầy ơi!"
Giọng điệu thay đổi rồi, Tô Hà nghĩ có chỗ nào không đúng, liền dừng lại và ôm cậu lên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em..." Khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp của Kiều Minh Hạ đều nhăn lại với nhau, rất khó mở lời, lại không thể không nói, nhẹ nhàng và nhanh chóng phun ra vài chữ: "Em muốn đi tiểu."
Tô Hà lần đầu không nghe rõ, bối rối nói "cái gì", Kiều Minh Hạ cho rằng anh cố ý trêu chọc mình, hai mắt đỏ bừng lên, nội bích càng chặt hơn, cậu co rụt lại vì xấu hổ không thể buông ra.
"Em muốn đi tiểu..." Cậu lại nói lần nữa, giọng nói hoảng hốt.
Tô Hà bật cười thành tiếng, bọn họ cùng với nhau nên Kiều Minh Hạ có thể cảm nhận được sự cộng hưởng của cơ thể.

Đột nhiên lại càng xấu hổ hơn, quay người vùi cả mặt vào trong chăn, Kiều Minh Hạ muốn đánh anh, nhẹ giọng nói: "Anh đáng ghét, anh còn cười!"
Mặt cậu đỏ bừng vì ngạt, chắc không phải giả vờ.
Tô Hà chạm vào dương v*t đang chạm vào ga giường của Kiều Minh Hạ xấu xa gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh, Kiều Minh Hạ phát ra tiếng "a", ngón tay nắm chặt chăn ga gối, chân yếu ớt khép lại với nhau.
“Đừng gạt anh, đây không phải là cương sao tiểu thế nào?” Tô Hà chậm rãi lui xuống giường trong tư thế kết hợp của hai người, giữ lấy hai chân của Kiều Minh Hạ, lại cắm vào rồi rút ra, làm cho cậu rên càng ngày càng lớn tiếng hơn, liên tục lắc đầu, anh mới chậm rãi từ từ vuốt xuống phần đáy chậu Kiều Minh Hạ, một vùng nước óng ánh.
Tô Hà giả bộ kinh ngạc: "A, Kiều Kiều, làm sao vậy? Chảy nước nhiều như vậy sao?"
"Thầy ơi, em thật sự rất muốn..." Kiều Minh Hạ gần như nghiến răng, cậu không thể nhịn được nữa, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cậu ủy khuất mà khóc ra thành tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, anh suy nghĩ một chút rồi ôm người lên.

Kiều Minh Hạ bị dọa khi quay mặt ra ngoài và nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tô Hà.
Cậu quá nhẹ, ôm người như thế này đi vài bước đối với thể lực của anh mà nói thì chẳng là gì, nhưng khi bước đi thì trọng tâm lại dồn hết vào phần giao hợp, dương v*t trong mông Kiều Minh Hạ cũng lại ra ra vào vào trong cậu, nội bích cũng theo đó mà hút vào lại nhả ra.
Đối với Tô Hà, đó là một cảm giác đặc biệt, nhưng đối với Kiều Minh Hạ thì cũng như giày vò cực hình vậy.


Cậu vừa khóc vừa chảy mồ hôi lạnh, đợi đến khi đứng trước bồn cầu thì cũng sắp ngất rồi, Tô Hà không thả cậu xuống.
"Em không thể, em không thể nhịn được..." Kiều Minh Hạ kề sát vào vỗ vỗ anh: "Thầy ơi buông ra! Được không..."
Như thể cho một đứa trẻ đi tiểu, Tô Hà ôm lấy cậu, đặt lưng Kiều Minh Hạ về phía mình, hào phóng và nói: "Vậy thì tiểu, tiểu cho anh xem."
Cảnh tượng này làm cho Kiều Minh Hạ rất xấu hổ, nước tiểu vốn đã chất thành đống bỗng nhiên không chảy ra được, đầu dương v*t hơi hơi sưng tím, cậu rất hoảng sợ và rất khó chịu, nước mắt lưng tròng mà khóc không chút khí lực.
Cánh tay ôm đùi thả ra, chân Kiều Minh Hạ mềm nhũn ra và gần như không đứng nổi.

Tô Hà đỡ cậu, từ phía sau duỗi tay ra cầm lấy dương v*t của cậu, vuốt ve vài cái.

Vừa lúc Kiều Minh Hạ cho rằng anh vẫn còn dịu dàng, Tô Hà dán vào lỗ tai cậu, môi nhếch thành một vòng tròn nhỏ, trái tim Kiều Minh Hạ run lên, nghe thấy anh huýt sáo một hơi.
Như thể một cái van nào đó đã được mở ra, Kiều Minh Hạ quay đầu đi, lấy hai tay che mặt và buộc mình không để ý đến tiếng nước chảy.

Ngay sau đó, Tô Hà xoa hai lần lên dương v*t cậu, giữ cho nó bán cứng, không ngờ lại bắt đầu chậm rãi phun ra tinh dịch trong suốt.
Hôm qua đã phát tiết bắn ra rất nhiều, cậu không bắn ra được nhiều, mông lại như hút vào càng lợi hại hơn.Kiều Minh Hạ vừa xấu hổ vừa sung sướng không dám nhìn Tô Hà, vừa bắn vừa bị Tô Hà làm, trên đầu dương v*t dính một vệt tinh dịch trong suốt, Tô Hà rút ra ôm lấy cậu đặt trên bồn rửa mặt.
Bàn đá cẩm thạch rất lạnh, Kiều Minh Hạ vừa ngồi nên chịu không nổi, đạp hai chân xuống muốn rời đi.

Tô Hà ôm lấy cậu, bảo cậu gác cả hai chân lên vai anh, lại lần nữa làm vào bên trong, đồng thời hôn lên đầu v* và xương quai xanh của cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xoa dịu.

Kiều Minh Hạ vẫn chưa hồi phục sau cao trào, lại bị làm rất sâu nhanh đạt đến khoái cảm, cậu thút tha thút thít và không thể nói thành câu.
Lưng dính sát vào tấm gương bao phủ toàn bộ bức tường, sau khi cảm giác lạnh lẽo qua đi, một làn sương mù nhiệt độ cơ thể và tình ái bốc hơi.

Kiều Minh Hạ không thể nhìn thấy, nhưng Tô Hà lại muốn nhắc nhở cậu.
“Kiều Kiều, trong gương có thể thấy em bị anh làm như thế nào.” Tô Hà cười, hôn cậu trên mép bồn rửa mặt: “Em thật đẹp.”
Kiều Minh Hạ tự nguyện hôn anh, Tô Hà nghĩ, Kiều Minh Hạ không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cậu, nhưng Tô Hà biết rằng cậu đang thay đổi từ trong ra ngoài - điều này không thể gọi là "trưởng thành", bởi vì nó là thứ ẩn sâu trong xương tủy của Kiều Minh Hạ.
Không tự giác mà phóng đãng, muốn che giấu sự khêu gợi, lại bị dục vọng bao phủ, Kiều Minh Hạ đã cất giữ những điều tự ti, nhu nhược, nhát gan trong một chiếc lọ đóng, bây giờ nó đã vỡ một góc, và tất cả sẽ sớm được tiết lộ trước mắt.

Tô Hà không muốn người khác nhìn thấy, nếu thật sự muốn hoàn toàn vỡ ra trước mặt ai đó, thì tốt hơn hết hãy là Tô Hà anh đây.
Khi sắp đến cao trào anh vẫn còn chút lý trí, cố gắng lắm mới không bắn vào trong Kiều Minh Hạ lần nữa.

Nếu như lần đầu tiên là không cẩn thận, thì lần này Tô Hà thật sự rất muốn cố ý làm như vậy trong lúc này.
Nếu Kiều Minh Hạ hoàn toàn có thể trở thành của riêng mình, vậy anh sẽ rất vui rồi..