Tựa Như Sao Rơi

Chương 47: Thật sự không thích



“Khoan đã.” Tô Dung đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bà ấy dừng bước, hét lớn với Cố Tranh đang đi phía trước: “Con trai, có phải là con thích con gái nhà họ Hàn không?”

Những năm này, Tô Dung rất chắc chắn về chuyện con trai mình thích Thẩm Nhược Lê, nếu không thì nó việc gì phải ngày ngày chạy tới chỗ người ta chứ?

Nhưng giờ phút này đây, Tô Dung đột nhiên nghĩ tới, cô con gái nhà họ Hàn ngày nào cũng ở cạnh Thẩm Nhược Lê, rất có thể con trai nhà mình có dụng ý khác!

“Không phải, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Cố Tranh bị Tô Dung nói trúng tâm tư, chỉ có thể “cả vú lấp miệng em”.

Trong khoảnh khắc Tô Dung nói ra câu nói kia, Cố Tranh cũng từng nghĩ tới việc hay là cứ thành thật với lòng mình, thế nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ Hàn Gia Đồng đến liếc cũng chẳng muốn liếc nhìn mình, bao nhiêu suy nghĩ, dự định cứ vậy mà tan biến.

Thôi bỏ đi…

“Không thích thật à?” Tô Dung tưởng rằng có tia hy vọng mới, vốn dĩ còn đang háo hức trong lòng khi nghĩ đến việc tới nhà họ Hàn cầu hôn, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của con trai thì bà lập tức cảm thấy chán nản.

Cố Tranh nắm chặt bàn tay, trong giọng nói có chút khó hiểu không nói rõ được: “Thật sự không thích.”

“Haizzz…” Tô Dung thở dài một hơi, tiếp tục bước đi: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Trong những buổi tiệc như thế này tất nhiên không thể thiếu việc xã giao giữa những người làm kinh doanh, Cố Khâm chưa ở bên Hạ Tinh Trầm được bao lâu thì đã có người cầm hai ly sâm-panh bước tới: “Anh Cố, có thể nể mặt cùng tôi uống một ly không?”

Cố Khâm nhìn người vừa bước tới rồi lại nhìn Hạ Tinh Trầm.

Hạ Tinh Trầm nhìn ra được sự khó xử của anh, cô mở lời: “Tôi không sao, anh cứ đi đi, tôi ở đây tìm gì đó ăn lót dạ.”

Được, một lát nữa tôi sẽ quay lại.” Cố Khâm bước được vài bước, cảm thấy không yên tâm nên quay lại dặn dò Hạ Tinh Trầm: “Nếu cảm thấy chán thì đi tìm bà nội nói chuyện nhé, đừng bỏ về trước, đợi một lúc nữa tôi đưa em về.”

Nói xong, không cho Hạ Tinh Trầm có cơ hội từ chối, Cố Khâm đã quay đầu rời khỏi.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Hạ Tinh Trầm chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm vui thầm kín.

Công ty Khoa học Kỹ thuật Tân Hiển của Cố Khâm tuy mới chỉ thành lập vài năm, quy mô không thể sánh được với Tập đoàn Cố Thị trong tay Cố Thận Quần. Nhưng những năm gần đây các doanh nghiệp mạng internet đang trên đà phát triển nhanh chóng, ngược lại, các doanh nghiệp truyền thống lại có dấu hiệu suy thoái, dần mất đi thị trường, công ty của Cố Khâm vẫn luôn bộc lộ sự phát triển mạnh mẽ, là một con ngựa chiến mới nổi trong ngành này. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chẳng tới vài năm nữa Khoa học Kỹ thuật Tân Hiển sẽ vượt xa Tập đoàn Cố Thị.

Do đó, số người muốn uống rượu bàn công việc với Cố Khâm luôn nhiều hơn so với Chủ tịch Cố thực sự - Cố Thận Quần.

Cũng chính vì lý do này, Hạ Tinh Trầm đã đợi Cố Khâm gần hai tiếng đồng hồ.

Khách tới dự tiệc lần lượt ra về, bữa tiệc cũng dần đi đến hồi kết, Cố Khâm mới quay trở lại bên cạnh Hạ Tinh Trầm.

“Xin lỗi, để em phải chờ lâu rồi.” Lúc Cố Khâm quay lại, trên người anh mang theo mùi rượu nhưng khuôn mặt vẫn tỉnh táo, không giống như là uống say.

“Không sao đâu, anh uống nhiều rượu lắm phải không?” Hạ Tinh Trầm kéo chiếc ghế bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống.

“Ừm.” Cố Khâm ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Tinh Trầm, trong giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi, giống như là ở trước mặt cô anh có thể thoải mái để lộ ra một mặt yếu đuối của bản thân: “Không trốn được.”

Nhìn Cố Khâm như vậy, Hạ Tinh Trầm cảm thấy đau lòng, không nỡ để anh phải đưa cô về: “Vậy anh đi nghỉ ngơi đi, tôi có thể tự bắt taxi về được.”

Cố Khâm nhìn chiếc váy trên người Hạ Tinh Trầm, anh nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa em về, con gái đi taxi một mình không an toàn.”

“Anh uống nhiều rượu như vậy sao lái xe được?”

“Có tài xế.”

Hạ Tinh Trầm bị anh chọc cười: “Vậy anh để tài xế đưa tôi về là được rồi.”

Cố Khâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Không được, tôi đưa em tới đây thì phải tự mình đưa em về.”