Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 124: Nhân loại nguy cơ (hết).



Tử Xuyên Tú giật mình. Tử Xuyên Tham Tinh nói tiếp: "Ta hoài nghi, cao tầng Viễn Đông quân có người bí mật thỏa hiệp với ma tộc, hoặc có lẽ vì ma tộc tấn công nhân loại bỏ qua bọn họ nên bọn họ nhắm mắt làm ngơ? Ngõa Luân thất hãm, cho dù không phải bọn họ tạo thành, nhưng chắc chắn liên quan đến bọn họ!"

Tràng diện trầm lắng, Tư Đặc Lâm nhíu chặt mày.

Bọn họ đều có kinh nghiệm hơn người, gia tộc đầu não hoài nghi quân đội là có ý gì, đó là dấu hiệu bắt đầu một trận thanh tẩy tàn khốc trong quân đội, huyết vũ tinh phong từ đó mà khởi, nhiều quân quan trung thành bị chết oan. Đế đô lưu huyết bốn năm trước đã ăn sâu trong tâm trí bọn họ.

Tử Xuyên Tú trấn định hồi đáp: "Tuy tôi đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, nhưng sự thật, các cấp chỉ huy quan Viễn Đông bộ đội đều nghe lệnh tôi, tôi vẫn là chỉ huy thực quyền của họ. Nếu như điện hạ cho rằng cao tầng Viễn Đông quân có người tư thông với ma tộc thì khỏi cần hoài nghi, người đó chính là tôi. Thỉnh điện hạ ban tội phản quốc cho tôi".

Ai cũng không ngờ, Tử Xuyên Tú lại lên tiếng ôm hết sự tình vào người. Tử Xuyên Tham Tinh có chút hổ thẹn: "A Tú không nên hiểu lầm, ta đương nhiên không có hoài nghi ngươi".

"Tôi, hoặc các bộ hạ tôi như La Kiệt, Minh Vũ, Bạch Xuyên cũng như nhau. Tôi là người chịu trách nhiệm về bọn họ". Nhìn thẳng vào Tử Xuyên Tham Tinh, Tử Xuyên Tú chậm rãi khẳng định.

Không khí hơi căng thẳng, Tư Đặc Lâm ra mặt: "Hiện tại chúng ta mất liên hệ với Viễn Đông, vô luận là truy cứu trách nhiệm hay là tra rõ sự tình đều phải đợi tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông đến mới có thể tiến hành, cái này cũng bao gồm cả xử lý tiền nhiệm thống lĩnh Lâm Băng. Tôi kiến nghị, chúng ta không đưa ra quyết nghị ở đây, đợi sau khi tân nhiệm Viễn Đông báo cáo sự tình thật tế mới xử trí".

Các thống lĩnh đều lên tiếng tán thành, Tử Xuyên Tham Tinh miễn cưỡng gật đầu: "Cứ vậy đi".

Tiếp theo, có người đề xuất một nghị đề phi thường hợp lí: "Viễn Đông, phái ai đến Viễn Đông thì tốt đây?" Mọi người đồng loạt nhìn qua, Tử Xuyên Tú cười cười: "Ai cũng nhìn tôi vậy?"

Tử Xuyên Tham Tinh than: "A Tú, nếu như có lựa chọn tốt, ta thật không muốn làm phiền ngươi. Trận chiến này cần tướng lĩnh ưu tú, mà ngươi chính là chọn lựa số một. A Tú, đi hay không đi Viễn Đông, tự ngươi chọn lựa đi".

Tử Xuyên Tú nhìn quanh mọi người, nhãn quang lướt nhanh qua Tử Xuyên Trữ. Quan sát bề ngoài, nàng rất trấn định, thần sắc hờ hững, giống như không quan tâm đến nội dung thảo luận. Thế nhưng hai nắm tay siết chặt lại tố cáo nội tâm đang khẩn trương của nàng.

Nàng đưa mắt nhìn qua Tử Xuyên Tú, vừa hay ***ng phải ánh mắt Tử Xuyên Tú lướt qua. Tử Xuyên Tú cảm nhận được ba chữ trong mắt nàng: "Không nên đi" Giống như nội tâm bị phơi bày, Tử Xuyên Trữ lúng túng vội khép mắt lại, khôi phục phong phạm lãnh tĩnh như nước.

Ánh mắt ai oán của Tử Xuyên Trữ khiến gã gợn sóng lòng, Tử Xuyên Tú ổn định nội tâm, bình tĩnh nói: "Tổng trưởng điện hạ, chư vị đại nhân, tôi nguyện ý trọng phản Viễn Đông".

Tử Xuyên Trữ không lên tiếng, buồn bã nhìn mặt bàn, trong lòng bực bội muốn ôm đống văn kiện trên bàn ném đi cho hả dạ.

"Trong cuộc chiến bảo vệ bổn thổ, tôi có thể phát huy tác dụng nhất định, nhưng hoàn toàn không thể giải quyết toàn bộ. Thế nhưng, giữ cho Viễn Đông ổn định nhằm hình thành một chiến tuyến thứ nhì ở hậu phương ma tộc là sự tình không thể chậm trễ. Ngoài tôi ra, không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này".

Không có ai cảm thấy y cuồng vọng, Tử Xuyên Tú có uy vọng và địa vị không tầm thường ở Viễn Đông, chiến tích và công trạng của gã bảo đảm vững vàng địa vị của gã ở Viễn Đông.

Chuẩn bị chiến tranh, hội nghị thống nhất rất nhanh. Thống lĩnh xứ ngay trong hội nghị thông qua việc Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú điều nhiệm Viễn Đông thống lĩnh, Tổng trưởng ký tên đóng dấu lên văn bản ngay. Ngoài ta, Tử Xuyên Tú báo cáo tổng trưởng và thống lĩnh xứ việc ký kết hiệp nghị hòa bình với Lưu Phong Sương, chúng nhân tinh thần vô cùng phấn chấn, thu xếp Lưu Phong Sương, Tử Xuyên gia coi như ổn hậu phương, tránh rơi vào khốn cảnh tác chiến hai đầu.

Tử Xuyên Tham Tinh hết sức quan tâm đến cuộc đàm phán với Lưu Phong Sương, hỏi rất tỉ mỉ, lão đặc biệt chú trọng đến liệu Lưu Phong Sương có thật tâm thực hiện hòa bình với Tử Xuyên gia hay không.

Tử Xuyên Tú khẳng định: "Lưu Phong Sương là người rất hiểu đại thể, cô ấy thật lòng thực thi hòa bình với chúng ta. Cô ấy còn nói, đến lúc cấp bách, Lưu Phong gia có thể mở biên cảnh tiếp thụ chính quyền và dân chúng Tử Xuyên gia nhập cảnh tị nạn".

"Hừ, nhập cảnh tị nạn?" Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh rất khó coi: "Lưu Phong Sương coi thường chúng ta quá, cô ta cho rằng chúng ta sẽ thua sao? Hừ hừ!"

Chúng nhân vội xoa dịu, nói bất quá chỉ là lời nói vô tri của một thiếu nữ không biết thiên uy, tổng trưởng điện hạ tấm lòng rộng mở, tự nhiên không thèm tính toán so đo với một cô gái.

Khuyên can hết lời, cuối cùng cũng thông qua hiệp nghị hòa bình với Lưu Phong Sương.

Sau đó, Tư Đặc Lâm đưa ra đề xuất rất lạ lùng, có thể dùng cách thức thuê lính để mời Lưu Phong Sương bộ đội tham gia tác chiến với ma tộc, suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế không ngờ lại được đa phần tướng lĩnh tán đồng.

Gia tộc quyết định trong thời gian tới phái một quân quan cao cấp đến Lam thành gặp Lưu Phong Sương, bàn xem có thể hợp tác quân sự song phương hay không.

Tử Xuyên Tú cảm thán, sự xâm nhập của ma tộc không chỉ là một tràng tai nạn, xét khía cạnh khác, nó còn là một bước ngoặc thay đổi xã hội nhân loại. Dường như chỉ một đêm, kết cấu xã hội, cách thức tư duy và tín niệm của nhân loại đều thay đổi cực lớn, chỉ một vài sự kiện vừa xảy ra như Lưu Phong Sương tức khắc đồng ý đình chiến với Tử Xuyên gia, Tử Xuyên gia lại suy xét việc mời Lưu Phong Sương sang đánh thuê, mấy chuyện mà trước đây chỉ có xảy ra trong mơ, nào ngờ hôm nay lại diễn ra trong đời thật.

-o0o-