Tử Thần Dịu Dàng

Chương 92: Cứu người



Nhà này gia chủ tên Then, mọi người hay gọi là lão Then, lão khá tốt bụng có vẻ đã mang ơn Trương Duật nên đối xử khá khách khí và quý mến.

Vào đến nơi ngủ dành cho khách, phong tục của họ nam nữ chia nơi nghỉ ngơi riêng rẽ nên Trương Duật và cô đành phải tách ra ở hai gian nhà khác nhau. Nhà của chủ thì ở vị trí chính giữa, ngăn cách hai nhà khách hai bên.

Nửa đêm, lúc cô đang ngủ thì bên vách có tiếng động, vì lạ chỗ nên cô khá tỉnh ngủ liền nhận ra ngay.

Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị một bàn tay bịt miệng lấy từ phía sau, cô hoảng hồn định giãy dụa chống cự thì nghe có tiếng của Trương Duật vang lên bên tai

“ Là ta!”

Cô lập tức im bặt, tâm trạng vừa thoáng vui mừng đã chuyển sang lo lắng

“ Họ không cho ngủ chung đâu, chúng ta nên tôn trọng phong tục của người địa phương.”

Trương Duật thì thào

“ Không cho ngủ thì thức.”

Cô không nghe ra trong lời nói của hắn có ý gì, vội nhìn ra ngoài cửa

“ Chàng phải giữ sức. Mau về ngủ, trời sắp sáng rồi.”

Hắn có chút khổ sở trong ánh mắt, nhưng miệng lại cười hơi gượng gạo xoa đầu của cô

“ Ừ, nàng ngủ đi. Nơi này lạ lẫm, sợ nàng không quen gặp ác mộng, ta sang canh cho nàng ngủ.”

Cô không nói thêm gì, cảm nhận có hắn ở bên cạnh cũng an tâm hơn, nên chẳng mấy chốc đã chìm vào cơn mê, trong giấc ngủ còn cảm nhận có gối êm chèn hai bên rất vững chắc như lúc còn ở phủ nhà.

...

Hai người lưu lại đến ngày thứ ba thì xảy ra chuyện khiến cả ngôi làng xôn xao, không khí rất quỷ dị.



Trương Duật đi thám thính tình hình quay trở về, nói có một nữ nhân mang thai đến ngày sinh nở nhưng không thuận lợi, đang nằm chờ thầy mo đến cúng.

Cái thai khá lớn, chỉ sợ sản phụ ấy chết thì biến thành quỷ về hại dân làng, quan niệm này đã có từ rất nhiều đời của người dân nơi này.

Nên ngay lúc người sản phụ chưa chết, phải lập đàng cúng lớn để đem người kia đi tế sống.

Nghe vậy Võ Đông Nhiên lập tức ngồi bật dậy, trạng thái lo lắng vô cùng, cô biết địa vị của thầy mo ở trong làng rất cao, nơi nào có thầy mo thì chỉ có trưởng làng mới có tư cách nói chuyện, huống cho một người ngoại tộc từ phương xa đến như cô.

Nhưng cô biết tình huống lần này của sản phụ kia không tầm thường.

Vì cô đã từng gặp qua trong lúc đi lưu lạc ở kinh thành. Chẳng qua, lần đó là một con bò, không phải là con người.

Trong đám đông vây quanh ngôi nhà gỗ nghèo nàn rách nát, có một người thiếu phụ mặt mày tái xanh đang rên rỉ giữa sân nhà.

Phía bên cạnh trên đầu là một bàn cúng khói hương nghi ngút, một cái đầu gà, một nải chuối xanh, cùng vô số những vật phẩm kinh dị mà cô nhìn không ra tên gọi.

“ Họ làm gì thế Duật?”

Hắn ghé sát tai cô thì thầm

“ Sắp đến giờ làm lễ rồi, người sản phụ ấy sẽ chết.”

Bàn tay của cô nắm chặt, rịn ra một tầng mồ hôi đầm đìa, cả cơ thể nặng trĩu vừa bất lực vừa khó chịu.

Cô không muốn người ấy chết, nhìn cảnh nhiều người ùa vây xung quanh cùng phán xét tính mạng của một con người, lại làm cô nhớ lại canh tượng cha mình cũng bị hành quyết năm nào.

Bên cạnh người thiếu phụ là mấy đứa trẻ nheo nhóc, bọn chúng cùng độ tuổi với ba đứa em trai em gái của cô. Nước mũi nước mắt như hòa tan vào với nhau mà rơi xuống.

Người chồng bên cạnh khuôn mặt nhăn nhúm, đau khổ cũng bất lực buông tay để mặc thầy mo phán xét tính mạng của vợ mình.

Bên cạnh là giàn củi hỏa thiêu đã được chất lên cao ngất, ở giữa là một cái sạp để vứt người vào.



“ Nổi lửa lên! Thần linh đã triệu người này đi rồi!” Lão thầy mo mặt mũi hung tợn nói bằng thứ ngôn ngữ của hắn, chỉ có Trương Duật mới hiểu, hắn truyền đạt lại cho cô nghe.

Ngón tay của cô bấu chặt vào nhau sắp bật ra máu, thì cảm nhận Trương Duật đã tháo từng đốt ngón tay cô ra rồi nắm lấy, bao trọn trong lòng bàn tay thô ráp của hắn.

“ Nàng sợ sao, sợ thì chúng ta về!”

“ Trương Duật, cứu nàng ta!” Cô mấp máy đôi môi nhìn hắn như van xin.

Cô biết ở đây có rất rất nhiều người, nếu Trương Duật có đánh lại thì cô có đảm bảo giải quyết cái thai trong bụng người sản phụ ấy không? Cô không dám chắc!

Trương Duật còn chưa khỏe, hàng đêm hắn vẫn lén cô ra suối ngâm mình rồi quay về khi đã rất khuya.

Cô biết khi cô nói ra lời cầu cứu đến hắn, sẽ khiến hắn khó xử, thậm chí sẽ gây nguy hiểm tính mạng của cả hai, nhưng lời đã lỡ nói ra, không rút lại được.

Ánh mắt của hắn co rút lại đen như mực, cảm nhận tay hắn nắm chặt lấy tay của mình.

Cô như có thêm dũng khí tiếp vào “Ta muốn xem thử nàng ta, chàng giúp ta được không?”

Sản phụ cảm nhận được lửa nóng đã được thắp lên phía trên đỉnh đầu của mình, ngay lập tức như hồi quang phản chiếu, một sức mạnh ào đến, nàng ta gào lên la khóc muốn bỏ chạy, nhưng đã bị mấy người phụ nữ giằng lại không cho thoát ra.

Võ Đông Nhiên căng thẳng tiến lên một bước đã bị hắn kéo lại

“ Nàng đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Hắn dường như muốn xác nhận lại ý định của cô, chỉ cần cô gật đầu hắn sẽ thuận theo.

“ Chàng tin ta không?”

“ Ta tin!”

Không nói hai lời, Trương Duật nhảy một bước lớn đến trước bàn cúng tế, ngăn cản bốn người phụ nữ đang muốn đưa người sản phụ lên giá, hắn đẩy mạnh khiến cả bốn đều bật ngã ra sau.