Tu Chân Thế Giới

Chương 462: Sơn động kinh hồn



Hư Linh phái.

Lữ Chấn sắc mặt ngưng trọng: "Trữ Nhất, Cố Minh Công, Viên Tín, tin tức có chính xác không?"

Lữ Chấn là đương đại chưởng môn Hư Linh phái, tu vi kim đan kỳ tam trọng thiên, rất được các trưởng lão trong phái tin cậy, dưới sự chấp chưởng của hắn, Hư Linh phái càng lúc càng thịnh vượng.

"Còn không xác định, có điều mục tiêu bọn họ chắc chắn là ba người đó, nghe nói Viên Tín đã đáp ứng." Nói chuyện là sư đệ Lữ Chân – Hoàng Kiệt, hắn nhìn Lữ Chấn thăm dò: "Chúng ta có cần ngăn cản không?"

Lữ Chân không đáp mà hỏi lại: "Đã tra được lai lịch của đám người Quy đảo chưa?"

"Vẫn chưa." Hoàng Kiệt lắc đầu: "Người của họ rất cảnh giác, người của ta thì lại sợ đánh cỏ động rắn, không dám hỏi kỹ. Chúng ta cũng từng nghĩ đi theo con đường Thương Vị minh nhưng cũng không có kết quả gì, tên này cực kỳ thận trọng"

"Ừ, dẫu sao cũng là ơn cứu mạng, Thương Vị minh xem ra đã quyết tâm đi theo đám người này rồi." Lữ Chân nói tiếp: "Những kiếm tu trong thành hôm đó, ngươi thấy sao?"

"Tu vi đều rất bình thường, đều là ngưng mạch kỳ, có điều ai nấy sát khí ngưng thực, hẳn là một đám liều mạng được huấn luyện có tổ chức. Hơn nữa trong số họ, tỷ lệ lĩnh ngộ kiếm ý cực cao." Hoàng Kiệt lộ vẻ ngẫm lại, hắn nhớ hôm đó một đội kiếm tu lướt qua trước mặt hắn, sát ý nhẹ nhẹ lượn lờ kia khiến cho hắn thầm run rẩy trong lòng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nghe nói bọn họ có ban tu luyện, có thể giúp lĩnh ngộ kiếm ý, đám người này còn mạnh miệng nói vậy hẳn có thủ đoạn gì đó không muốn người khác biết. Hơn nữa bọn họ còn có một cao thủ kiếm tu, trình độ không thấp, hơn nữa nguyện ý mở quán chiêu sinh, có thể nói là hiếm có."

"Ngươi coi trọng ai?" Lữ Chấn cười nói.

Hoàng Kiệt trầm ngâm trong chốc lát: "Nếu đám Điền Vĩnh Thanh thật sự mời được ba người Trữ Nhất vậy bên bảy bên ba đi. Đám Điền Vĩnh Thanh bảy, Quy đảo ba. Cao thủ so đấu không phải chiến bộ xung kích thì phải xem thực lực cá nhân. Đám người Trữ Nhất tuy không được tốt song thực lực thực sự khó đối phó. Bản môn ngoại trừ chưởng môn có thể đối chiến một trận ra, sợ là những người khác đều không được. Trừ phi bên trên..."

Lữ Nhất giơ tay lên cản Hoàng Kiệt tiếp tục nói, mở miệng đáp: "Không cần lo lắng, ta đã mời Hoàng Long chân nhân tới bản môn gặp mặt, có Hoàng Long chân nhân ở cùng ta, bọn họ không dám làm bậy đâu."

Hoàng Kiệt cười nói: "Ta đã sớm đoán rằng chưởng môn chắc chắn có chuản bị, không ngờ lại là Hoàng Long chân nhân!"

"Ta cũng chẳng có cách nào." Lữ Chấn mỉm cười, thần sắc khôi phục vẻ nghiêm túc: "Điền Gia gần đây thật sinh động, xem ra bài danh của Điền Gia chiến bộ tăng lên khiến lòng tin của họ cũng tăng theo!"

"Ý chưởng môn là?"

"Chờ chuyện này qua đi. Cũng nên gõ cho đám Điền gai một cái, tránh cho chúng hí hửng quá mức."

"Chưởng môn nói phải."

oOo

Một sơn động đen kịt, một loạt bóng đen xuất phát vào sâu trong động.

Đi tuốt phía trước là Tiểu Hắc, sau đó tới Thập Phẩm, tháp nhỏ, Tiểu Hỏa xoay tròn tròn vây lấy A Quỷ, con mắt A Quỷ vẫn phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng quỷ dị âm trầm. Chim ngốc đia sau cùng, giương cao cái đầu, chậm rãi bước đi, không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối, thần thái ngạo nghễ thong dong như thường ngày.

Tình hình A Quỷ ngày càng chuyển biến tốt lên, thần sắc cũng từ ngây dại dần dần linh động hẳn lên. Đám tháp nhỏ luôn đi cạnh A Quỷ, những sơn độc cỏ hoang mọc thành bụi trên đảo thành nơi A Quỷ cùng đám tiểu tháp vui chơi, chúng đi tới đi lui, cực kfy vui vẻ..

Bỗng nhiên, Tiểu Hắc đi đầu ngưng bặt lại, hai cái râu lắc lư liên hồi.

Tên hiếu chiến Thập Phẩm như mèo ngửi được mùi tanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ hứng phấn, dẫn theo thanh kiếm đen nhỏ, bay lên phía trước.

Tiểu Hỏa toàn thân tuôn ra rất nhiều ngọn lửa, ánh lửa sáng ngời lập tức xua tan bóng tối, lộ ra bộ dáng tụi nhỏ.

Đám nhỏ vây quanh A Quỷ, ánh tím trong mắt A Quỷ lúc sáng lúc tắt.

Bỗng nhiên, thân hình Thập Phẩm bỗng biến mất không thấy đâu.

Keng!

Một tia lửa đột nhiên lóe lên giữa không trung, tiếng vang bén nhọn đánh thẳng vào lỗ tai đám nhỏ.

Ngọn lửa khắp người Tiểu Hỏa lay động, nó sợ hãi nhích lại gần A Quỷ. Còn đám chân nhỏ của Tiểu Hắc liều mạng nắm nấy chân A Quỷ, nhanh như chớp bò lên đầu A Quỷ, trốn sau mái tóc.

Tháp nhỏ to gan, không sợ hãi mà ngược lại, hiếu kỳ tiếp cận.

Chim ngốc vẫn vẫn giữ bộ dáng cao ngạo.

Keng keng keng!

Tia lửa lóe lên giữa không trung, tiếng va chạm bén nhọn vang lên không dứt bên tai.

Nương theo ánh lửa, đám nhỏ mới thấy rõ, hóa ra là một đám côn trùng màu đen.

Đám côn trùng màu đen này có cái đầu không sai biệt lắm so với Thập Phẩm, thân có hình thoi, tôc độ nhanh chóng tuyệt luân! Hơn nữa lớp giáp xác trên người chúngc ực kỳ cứng rắn, thanh kiếm đen trong tay Thập Phẩm va chạm vào tóe lửa khắp nơi, không khiến chúng tổn hại chút nào!

Tìm được đối thủ, Thập Phẩm nhanh chóng chìm vào phấn khích, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hẳn lên, đằng đằng sát khí.

Kiếm đen áo đen, Thập Phẩm như một tia chớp đen, chuyển ngắt liên tiếp, áp chế đám côn trùng kia gắt gao.

Chi chi!

Tiếng côn trùng kên lên không ngớt!

Keng keng keng!

Tia lửa bắn ra liên tục, không ngờ lại tạo thành một tấm mặt hình nửa vòng cung bằng tia lửa!

Khuôn mặt Thập Phẩm đầy sát khí, nó cảm thụ được áp lực đang liên tục tăng lên! Số lượng đám trùng đen đang tăng dần!

Chim ngốc lộ vẻ cảnh giác, nó cảm nhận đuợc nguy hiểm!

Bốp bốp bốp!

Tia lửa trong bóng tối sáng ngời, rất nhanh chóng, đám nhỏ sắc mặt biến đổi, tấm chắn tia lửa kia đang từ từ ép về phía chúng.

Thân hình Thập Phẩm càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn song vẫn không ngăn cản được đám côn trùng càng ngày càng tới gần.

Tháp nhỏ lúc này cũng không dám đứng một bên xem, toàn thân tỏa ra quang mang ngũ sắc, ánh sáng ngũ sắc cuốn về phía đám côn trùng.

Côn trùng bị ánh sáng năm màu của tháp nhỏ quét trúng, thân hình bỗng cứng lại!

Bị áp chế đầy ủy khuất như vậy, sát khí trong ngực Thập Phẩm lại đột nhiên bắn ra, kiếm thế tăng mạnh!

Tấm chắn bằng tia lửa dột nhiên mở rộng ra ngoài!

Song, khiến mọi người đều bất ngờ là tấm chắn này vừa mở rộng ra lại như bị một bàn tay vô hình đột nhiên ép ngược trở về!

Côn trùng, càng nhiều côn trùng!

Chỉ thấy sâu trong động, côn trùng như thủy triều điên cuồng vọt ra ngoài!

Ánh tím trong mắt A Quỷ sáng rực lên, tay phải vung lên, đám côn trùng nhào tới như dính đòn trí mạng, lặng lẽ rơi thẳng xuống! Khi chúng rơi xuống, thân thể không hề nhúc nhích, không ngờ lại đã chết rồi!

A Quỷ xuất thủ khiến làn sóng côn trùng hơi ngưng lại.

Cơ hội!

Đám nhỏ theo Tả Mạc đã lâu, công phu bôi dầu lên lòng bàn chân có thể nói trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả úy rồi! Chỉ thấy chúng hoàn toàn không cần hiệu lệnh, thân hình đồng thời lui nhanh lại, chỉnh tế như được cột vào nhau bởi một sợi dây.

Đám côn trùng vừa bị kiềm hãm mất đi trói buộc, điên cuồng đánh về phía đám nhỏ!

Tiếng chi chi vang lên không dứt bên tai, đâm vào màng tai đau nhức!

Đám nhỏ vô cùng ăn ý, thấy sọ hãi lại càng dốc hết khí lực ra, điên cuồng chạy trốn. Chim ngốc nào còn chút phong phạm cao thủ vừa rồi, chỉ thấy nó liều mạng vỗ cánh, thi thoảng còn quay đầu lại, dáo dác nhìn xung quanh, không ngờ tốc độ không hề bị ảnh hưởng.

Đám trùng nhanh chóng theo sau chúng, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, đôi mắt đám nhỏ lại đột nhiên sáng ngời!

Chúng ra khỏi động rồi!

Nhưng khiến chúng trừng mắt là, đám côn trùng kia vừa tới cửa động lại dồn dập dừng lại, trong chớp mắt, chỗ bóng râm ở cửa động chi chít những côn trùng, đám côn trùng dày đặc đó chất đống một chỗ, tầng tầng lớp lớp, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Nương theo ánh nắng, chúng mới thấy rõ bộ dáng của đám côn trùng này. Hóa ra bên ngoài đám côn trùng này không phải màu đen mà là màu xám, có hình thoi, trên lưng là cặp cánh mỏng như cánh ve. Không biết có phải do sinh hoạt lâu trong bóng tối không mà ocn mắt chúng cực nhỏ, gần nhưu không nhìn thấy. Đáng sợ nhất là cái miệng đầy răng cưa sắc nhọn của chúng, lúc đóng lúc mở, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.

Đám nhỏ đều kinh hãi vô cùng.

Rất nhanh chóng, chúng phát hiện đám côn trùng này không chịu ra khỏi động, do đó mới hoàn toàn an tâm lại.

Tháp nhỏ vô cùng nghịch ngợm, thấy đám côn trùng không ra khỏi động, sự sợ hãi trong lòng lập tức tiêu tán, nó bay tới cách động chừng ba trượng, vặn vẹo cái eo nhỏ trước oddongj, làm đủ loại mặt quỷ.

Cửa động rối loạn một hồi, chúng liều mạng bò dọc lên cửa động, song dù bò thế nào cũng không ra khỏi cửa động một chút.

Thấy tháp nhỏ không sao, đám Tiểu Hỏa Tiểu Hắc luân phiên tiến tới giễu cợt đám côn trùng một phen, rồi mới cảm thấy mỹ mãn, ngênh ngang rời đi.

Chỉ có Thập Phẩm trước khi đi là quay đầu lại nhìn thoáng qua cái cửa động chi chít côn trùng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng cười lạnh.

Sát khí tỏa ra bốn phương.

oOo

"Không vấn đề! Chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất điều chuyển lượng Tông Ban Nham và Thủy Phách Tinh tới đây. Do ngài cần số lượng rất lớn nên chắc cần khoảng mười ngày." Chưởng quỹ Vân Các mười phần nhiệt tình nói với Bao Dịch.

Trong sự kiện lần trước, chưởng quỹ bị Liêu Kỳ Xuơng phạt nặng, khai trừ thẳng tay, vị chưởng quỹ này từ nơi khác điều đến. Hắn biết vì sao mình có thể trở thành chưởng quỹ Vân Các ở Hư Linh thành, hơn nữa vị Tả tiên sinh này là người mà thiếu chủ trước khi đi căn dặn phải thêm vào danh sách, đứng thứ ba trong số những nhân vật quan trọng!

Tuy rằng trước mắt khong phải bản thân Tả tiên sinh, song Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, hắn cũng không dám chậm trễ!

Ngoại trừ dùng cách nhanh nhất điều hảng tới ra, hắn còn đưa ra ưu đãi lớn nhất.

Bao Dịch lộ vẻ thỏa mãn, hắn biết giá trên thị trường, tốc độ chuyển hàng cùng giá bán đều khiến hắn cực kỳ thỏa mãn.

"Làm phiền chưởng quỹ rồi!" Bao Dịch chắp tay cảm tạ, Tông Ban nham với Thủy Phách tinh này đại nhân cực kỳ coi trọng, còn đặc biệt dặn dò hắn dùng tốc oddoj nhanh nhất đặt hàng. Có thể hoàn thànht huận lợi việc đại nahan giao cho, Bao Dịch cũng buông xuống tảng đá trong lòng.

Trước khi rời khỏi Vân các, Bao Dịch lại thi triển một thuật dịch dung lên mặt.

Rất nhanh chóng, hắn đi vào một cửa hàng khác.

Từ khi cửa hàng ở Hư Linh thành liên hợp lại đối phó với Quy đảo, việc làm ăn của Bao Dịch rơi vào tình trệ nửa đình trệ. Ngay cả muốn mua đồ cũng rất phiền phức, ngoại trừ Vân các còn tiếp tục làm ăn với họ, các cửa hàng khác không bán đồ cho họ, về phần thu mua, vậy càng đừng nói.

Bao Dịch nhanh chóng nghĩ cách, dứt khoát xài thuật dịch dung.

Công nhiên tới cửa hàng khác mua đồ, cũng không khiến ai nghi ngờ. Có nhiều tu giả khôn nguyện ý lấy bộ mặt thật ra gặp người khác, kẻ dùng thuật dịch dung không ít.

Cũng như những ngày thường, hắn lưu tâm tới giá cả các loại hàng hóa, bỗng tiếng bàn tán trong góc phòng lọt vào lỗ tai hắn.

"Ha ha, Quy đảo này chẳng thể thoát nổi rồi!"

Bao Dịch thầm rùng mình, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên.