Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 406: Bản 1s Chỉ Cần Tập Hợp Các Bức Họa Lại Là Có Thể Triệu Hoán



Bị Tam Lãng nói như thế, Bạch Tôn Giả ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình, sau đó yên lặng thu nắm đấm lại - Cũng đúng, con huyết ma này nhìn qua thì có vẻ phòng ngự cao với máu nhiều thật, nhưng nếu như mình thật sự lên cho nó một quyền thì khẳng định là nó toi đời chắc luôn.

Vì thế, Bạch Tôn Giả mang theo vẻ mặt đầy mất mát, yên lặng đi về bên cạnh Tống Thư Hàng.

Bởi vì không thể tham gia trò đánh huyết ma, cho nên Bạch Tôn Giả vô cùng nhàm chán, thế là hắn lại lôi quả tên lửa kia ra, bắt đầu nghiên cứu nó trong im lặng.

Lần này, các đạo hữu của Nhóm Cửu Châu Số 1 không ngăn cản Bạch Tôn Giả nghiên cứu quả tên lửa đó nữa. Nói đúng hơn thì, những đạo hữu có thể khuyên Bạch Tôn Giả đừng nghiên cứu cái thứ nguy hiểm như thế đều đang lên hớn hở chơi trò đập huyết ma rồi…

Còn những vị khác, thì hoặc là bản thân đều có hứng thú với quá trình ‘Bạch Tôn Giả nghiên cứu tên lửa’, hoặc là giống như Bạch Hạc Chân Quân, dù cho Bạch Tôn Giả có làm gì thì hắn cũng sẽ giơ hai tay hai chân thêm ba đôi cánh lên tán thành tuyệt đối. Cho dù Bạch Tôn Giả có muốn đi nổ bay mặt trăng thì hắn cũng sẽ suy nghĩ xem nên sắp xếp phi thuyền đưa Bạch Tôn Giả lên mặt trăng như thế nào, để hắn nổ cho vui vẻ nhất.

Cho nên, lần này, không ai ngăn cản Bạch Tôn Giả tháo tên lửa cả.





Trong trận pháp mà Cổ Hà Quan Chân Quân đã bố trí, các vị tiền bối ngũ phẩm tiến lên tham gia hoạt động vây đánh huyết ma, đến cả Đậu Đậu và Ngư Kiều Kiều cũng không nhịn được mà chen một cái móng vào.

Cầu nguyện cho con huyết ma đáng thương này.

Mặc dù ở giới tu chân, thiên ma bị coi như boss dã ngoại mà săn bắt, nhưng con huyết ma này cực kỳ xúi quẩy, còn chưa kịp đáp xuống thì đã bị một đám chân quân, linh hoàng ngũ phẩm mạnh mẽ vây xem đồng thời vây đánh luôn một thể.

Bây giờ huyết ma phẫn nộ gào thét liên tục, nhưng những gì nó có thể làm cũng chỉ là kêu gào phẫn nộ mà thôi.

Dù nó có công kích như thế nào, công kích từ góc độ nào, công kích bằng bộ phận gì thì Tạo Hóa Pháp Vương toàn thân kim quang sáng chói cũng sẽ xuất hiện ngay trước nắm đấm hoặc bộ phận công kích của nó, cần cù cản hết tất cả công kích của nó lại.

Các đạo hữu trong nhóm vui vẻ liên tục dùng đủ các đòn tấn công tâm đắc hoặc kiểu mới mà bản thân vừa mới lĩnh ngộ được, đánh bôm bốp lên người huyết ma.

Đồng thời ở bên cạnh, Hoàng Sơn Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Cổ Hà Quan Chân Quân và đạo hữu có cảm giác tồn tại rất thấp là ‘Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu’ còn đánh giá, chỉ điểm cho các đạo hữu trong nhóm về chiêu thức mới, bình luận về linh cảm kỹ năng đúng lúc.

- Ừm, chiêu này của Đông Phương Tiên Tử cũng được lắm đấy, nếu như hoàn thiện thêm chút nữa thì lại có thêm một chiêu tuyệt kĩ tất sát nữa rồi. Nhưng mà tiên tử này, lúc dùng chiêu này tấn công thì cô tăng thêm một phần chân khí nữa là có thể đột phá điểm giới hạn, khiến uy lực của chiêu thức càng lớn hơn đấy!

- ‘Chiến Phật Chân Thân’ của Tạo Hóa Pháp Vương đã tiến bộ hơn một bậc rồi nhỉ, mạnh mẽ vô cùng luôn, đợi khi hắn thăng lên cảnh giới lục phẩm, ‘Chiến Phật Chân Thân’ của hắn chắc sẽ mạnh gần bằng với tôn giả thất phẩm luôn ấy chứ?

- Cái con khỉ Tam Lãng nhà ngươi… Từ đầu chí cuối ngươi chỉ chém có một đao rồi nhảy sang một bên lượn lờ làm cảnh suốt là sao hả? Không phải tên của ngươi là Tam Lãng à, ít nhất cũng phải chém ba đao trở lên mới phải đạo chứ?

Cuồng Đao Tam Lãng: …

Tóm lại, khung cảnh hiện tại náo nhiệt dị thường.

Bạch Tôn Giả im lặng liếc nhìn các đạo hữu đang chơi vui vẻ một cái rồi lại thui thủi cúi đầu tiếp tục nghịch tên lửa của mình.



….

Một lát sau, Tống Thư Hàng bước tới bên người Bạch Tôn Giả, nói:

- Đúng rồi, Bạch tiền bối, giọng nói của ta vẫn chưa biến về như cũ đây này.

Thư Hàng cảm giác tâm trạng của Bạch Tôn Giả lúc này không được tốt lắm, vì thế hắn muốn thử dời lực chú ý của Bạch tiền bối.

- Không sao đâu, Thư Hàng. Đợi khi tác dụng của thuốc hết thì giọng nói của ngươi sẽ trở lại như cũ thôi ấy mà. - Bạch Tôn Giả cũng không buồn ngẩng đầu lên, đáp gọn lỏn.

Đợi tác dụng của thuốc hết là trở về như cũ à? Vậy thì may quá. Tống Thư Hàng thầm thở phào một hơi, nói tiếp:

- Đúng rồi, Bạch tiền bối. Lúc trước khi ta và Vũ Nhu Tử đến tộc địa của Sở gia thì phát hiện ra, có vài gã gọi là ‘Chiến Sĩ Nhím Biển’ gì đấy đột kích tộc địa của Sở gia, sau đó lúc đi vào trong mật thất thì ta lại gặp được một cái gã rất quái dị… May mà phụ thân của Vũ Nhu Tử là Linh Điệp Tôn Giả kịp thời chạy tới nơi, cuối cùng còn lấy được một bức họa từ trên người cái gã quái dị kia nữa.

Hắn kể lại cho Bạch tiền bối nghe một lượt về những chuyện mà hắn và Vũ Nhu Tử đã trải qua khi ở tộc địa Sở gia. Sau đó, Tống Thư Hàng lại móc bức họa ‘Kiếm Quyết’ của Sở gia ra, hy vọng có thể khơi dậy hứng thú của Bạch tiền bối - Thân là một sinh viên đại học bình thường, nên khi hắn nhìn thấy Bạch Tôn Giả yên lặng tháo dỡ quả tên lửa này ra thì tim đập thình thịch, sợ hết cả hồn.

- Cái gì? ‘Kiếm Quyết’ của Sở gia á? Để ta xem cái nào. - Lực chú ý của Bạch Tôn Giả quả nhiên bị Tống Thư Hàng dời đi… Bạch Tôn Giả ném quả tên lửa đã tháo được một nửa sang bên cạnh, sau đó nhận lấy ‘Kiếm Quyết’ mà Tống Thư Hàng đưa cho, bắt đầu nghiên cứu.

- Bạch tiền bối có thể nhìn ra điều gì từ trong đó không? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.

Trong mộng, từ bốn bức tranh này, Sở Sở có thể ngộ ra ‘Kiếm Quyết’ cao minh chỉ thuộc về mỗi mình cô ấy, nhưng Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân không có thiên phú ‘nhìn tranh viết văn’, lúc ở trong mộng của cô ấy, hắn nhìn chằm chằm bức tranh cả buổi trời, nhưng không hề nhìn ra điều gì. Bây giờ, sau khi lấy được một bức họa ‘Kiếm Quyết’, hắn lại nhìn nó một lúc lâu, ngoại trừ việc thấy Lý Thiên Tố đạo trưởng rất đẹp trai ra thì hắn vẫn không nhìn thấy được thứ gì khác.

Sau khi nghiên cứu trên dưới Kiếm Quyết môt lượt, Bạch Tôn Giả nghĩ ngợi xong bèn nói: - Đúng là một thủ pháp rất thú vị, chỉ nhìn một bức tranh thì hoàn toàn không nhìn ra được điều gì. Trong cả bốn bức tranh chắc hẳn đều cất giấu trận pháp, chỉ sau khi ghép bốn bức tranh lại với nhau thì trận pháp mới được kích hoạt, lúc đấy mới có thể nhìn thấy những thứ mà người chế tác ra bức tranh muốn biểu đạt.

Truyệ-n đ-ược biê-n tập tại i-read.vnNói cách khác, không phải là do ngộ tính của ta quá thấp đúng không? Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

- Thư Hàng, ngươi vừa nói, nếu ba bức họa còn lại bị cái gã quái dị đó mang đi… Vậy thì, chỉ cần bức họa này còn ở trong tay Sở Sở thì cái gã quái dị kia chắc hẳn sẽ tìm mọi đủ thủ đoạn để cướp lại nó cho bằng được đúng không? - Bạch Tôn Giả sờ sờ cằm của mình rồi hỏi.

Tống Thư Hàng đáp: - Nhìn bộ dáng của hắn lúc rời đi thì chắc là sẽ không dễ dàng từ bỏ bức họa cuối cùng này đâu. Thực ra, hắn tới hay không cũng không thành vấn đề, hình như Linh Điệp Tôn Giả rất hứng thú với cái ‘trận pháp đấu chuyển tinh di’ kia của hắn, trong vòng vài ngày chắc hẳn sẽ tìm đến tận cửa thôi.

Linh Điệp đạo hữu cũng ra tay rồi? Ha ha, thú vị lắm. Vậy thì… để ta tham gia cùng đi vậy, ta sẽ thêm chút lạc thú cho trò chơi này. - Bạch Tôn Giả cười một cái, hắn giơ ngón tay ra, dùng linh lực vẽ một chuỗi phù văn ở phía sau bức tranh.

Cuối cùng, chuỗi phù văn ấy hóa thành hình dạng của một thanh ‘phi kiếm’.

Tống Thư Hàng thấy thanh ‘phi kiếm’ này trông khá quen bèn thử hòi dò: - Bạch tiền bối, hình như ta đã gặp phù văn này ở đẩu rồi thì phải?

- Ừ, phù văn này là ‘Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S’, được chế tạo dựa trên cơ sở của bản 001 và tăng thêm một số chức năng nữa… Vốn ta muốn làm một ‘Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001’ cơ, nhưng phù văn của Lưu Tinh kiếm dùng một lần phức tạp hơn, có mấy loại phù văn cần phải dùng thủ pháp điêu khắc lên, sợ là sẽ ảnh hưởng đến bức tranh. - Bạch Tôn Giả gật đầu đáp.

Lúc Tống Thư Hàng nghe thấy tên của series này thì trái tim thót lên một cái… quả nhiên phiên bản Tống Thư Hàng dùng một lần, vẫn còn có bản thăng cấp sao?

Ở bên cạnh, lúc Lạc Trần Chân Quân và mấy vị đạo hữu khác nghe thấy cái tên này, đột nhiên nghẹn đỏ hết cả mặt, khó khăn lắm mới nhịn cười được.

Sau đó, chúng đạo hữu cùng nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt ‘thương xót’. Thư Hàng tiểu hữu đã vất vả nhiều rồi.

- Thư Hàng, dù sao thì bức họa này có để ở chỗ của chúng ta thì cũng chẳng nhìn ra điều gì, đợi lát nữa Sở Sở tỉnh lại, ngươi đưa nó cho cô ấy, để cô ấy mang nó về Sở gia. Nếu như cái gã quái dị đó nhân cơ hội này cướp đi bức tranh thì đợi tới khi hắn tập hợp đầy đủ bốn bức tranh lại một chỗ, chức năng của bản 1S sẽ được kích hoạt, đến lúc đó nó sẽ trực tiếp đưa cái gã đó đến trước mặt chúng ta. - Bạch Tôn Giả nói.

Đưa cái gã kia bay ‘biu~’ một cái đến trước mặt Bạch tiền bối ư?

Ai ya, chỉ cần nghĩ thôi thì đã thấy thú vị rồi.

Thử nghĩ mà xem, cái gã quái dị kia khó khăn lắm mới tập hợp đầy đủ bốn bức họa, đúng lúc đang chuẩn bị triệu tập rồng thần… À, không phải, là đang chuẩn bị thưởng thức, nghiên cứu điều thần bí trong bốn bức họa một phen thì…

Đột nhiên, ‘Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S’ giấu trong bức tranh khởi động, đưa hắn và bốn bức tranh bay lên không trung, với khí thế mạnh mẽ như khi trùng kích ‘ngư dược long môn’, phá hết tất cả mọi chướng ngại vật ở trước mặt, phi thẳng đến chỗ của Bạch Tôn Giả.

Khung cảnh này mới tuyệt vời làm sao!

Ngoại trừ cái tên ‘Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S’ ra thì tất cả những thứ còn lại đều rất tuyệt.

- Được rồi, đợi Sở Sở tỉnh lại thì ta sẽ để cô ấy mang bức họa này về! - Tống Thư Hàng bật thẳng ngón cái lên.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới một chuyện, bèn nói: - Đúng rồi, Bạch tiền bối, trên đường quay về ta gặp được mấy tên ‘Chiến sĩ nhím biển’, hình như bọn chúng định đi giết hại người của Hư Kiếm phái, để thu thập ‘Chân Huyết’ gì gì đó thì phải?

- Thu thập ‘Chân Huyết’ à? - Bạch Tôn Giả hơi nhíu mày lai: - Lẽ nào là dùng để mở phong ấn, hoặc là phục sinh thứ gì đó sao? Chiến sĩ nhím biển… hình như ta đã nghe thấy chuyện tương tự như thế ở đâu đó rồi thì phải? Đợi lát nữa các đạo hữu trong nhóm xử lí xong con huyết ma kia thì ngươi đi hỏi xem trong nhóm có đạo hữu nào biết chuyện này không. Ừm, còn nữa, ‘Hư Kiếm phái’ dù gì cũng là môn phái tu sĩ nhân loại, đợi xử xong con huyết ma thì chúng ta cũng thử đến Hư Kiếm phái xem thử tình hình thế nào.

- Được. - Tống Thư Hàng gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn chỗ của các vị tiền bối trong nhóm một cái.

Con huyết ma đáng thương kia vẫn còn đang liên tục kêu gào phẫn nộ. Nhưng tiếng gào của nó đã yếu hơn rất nhiều… Con huyết ma này vốn có chiều cao lên tới mười lăm mét, nhưng bây giờ đã bị tiêu hao một khoảng, chỉ còn cao có hơn mười mét mà thôi.

Mà đây lại còn là trong tình huống các vị tiền bối Chân Quân lục phẩm khác trong nhóm không hề ra tay đấy nhé.

- Vẫn cảm thấy con thiên ma này đáng thương quá. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm.





Ở bên này… Bạch Tôn Giả lại ngồi xuống nghịch tên lửa tiếp, tiếp tục ‘mổ xẻ’ nó một cách đầy hứng thú.

Quả tên lửa nhanh chóng bị Bạch Tôn Giả tháo ra thành một đống linh kiện.

- Hóa ra là thế, nguyên lí của nó cũng thú vị ra phết đấy. - Bạch Tôn Giả vừa sờ cằm vừa nghiên cứu nó hồi lâu, sau đó hắn bắt đầu lắp ráp quả tên lửa lại.

Tốc độ lắp ráp của hắn còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ tháo dỡ.

Tựa như chỉ vài giây thôi, Bạch Tôn Giả đã lắp ráp tên lửa lại như cũ: - Xong rồi, lại học được nhiều thứ mới nữa rồi.

Trên gương mặt Bạch Tôn Giả tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

- Khoan đã, Bạch tiền bối. Mấy thứ có hình dáng giống như cái hộp, và cả mấy cái ốc vít, ống dẫn dưới chân ngươi thì sao? - Tống Thư Hàng tinh mắt nhìn thấy mấy thứ nằm chỏng chơ dưới chân Bạch Tôn Giả.