Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 289: Xin Chào, Vết Nhơ Của Đời Ta!



Đám người Tống Thư Hàng thuận lợi tìm thấy chiếc máy bay gặp nạn cùng với số hành khách trên máy bay.

May mắn thay, trên đường đi không có con yêu thú đáng sợ nào đuổi giết cả.

Khi Tống Thư Hàng tìm thấy nhóm hành khách kia thì hắn cũng đần mặt ra luôn.

Chỉ thấy có hơn năm mươi con đại tinh tinh đang bao vây chừng hai mươi vị hành khách… sau đó, hai mươi vị hành khách kia bị ép phải xếp thành một đội ngũ có bốn nhóm thẳng thớm.

Ở phía trước hai mươi vị hành khách kia, có một con đại tinh tinh to lớn….. đang đứng múa bài tập thể dục ‘thởi đại vẫy gọi’, nó đang đứng làm mẫu.

Sau đó, ở đằng sau là hai mươi vị hành khách với vẻ mặt vô cùng phức tạp, đang múa may tập thể dục theo con đại tinh tinh to lớn kia!

Cảnh tượng kiểu gì thế này, Tống Thư Hàng thiếu chút nữa đã muốn chọt mù hai mắt của mình. Cho dù chúng nó có là đại tinh tinh thành tinh đi chăng nữa thì cũng có cần phải nhân tính hóa tới cỡ này hay không?

Ở phía sau bầy đại tinh tinh kia, có một ông chú da đen, một ông anh béo, một vị giáo sư già, một tiếp viên hàng không, cùng với đệ tử trên danh nghĩa của Tống Thư Hàng là Joseph đã bị bầy đại tinh tinh cột lại như mấy đòn bánh tét, vứt nằm lăn lóc trên mặt đất.

- Chuyện gì thế này? - Cao Mỗ Mỗ đứng ở trên cao, nheo mắt lại thành một cọng chỉ. Hắn bị cận thị, nên nhìn xa không được rõ lắm, nhưng vẫn ngồi bổ não tự tưởng tượng thôi cũng có thể biết được chuyện đang xảy ra ở phía trước!

- Đám đại tinh tinh kia đang dạy hành khách tập thể dục theo đài à? - Lâm Thổ Ba lặng lẽ móc điện thoại ra, muốn quay cảnh này lại. Đáng tiếc là khoản cách xa quá, quay không rõ được, chỉ toàn mấy đốm đen đen.

- Đang quay phim à? - Nha Y lẩm bẩm - dù nói thế nào đi nữa, chuyện đại tinh tinh dạy con người tập thể dục cũng hơi khó tin một chút.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện…. đột nhiên, trong số những người đang tập thể dục, có cậu nhóc không theo kịp tốc độ tập của mọi người, bị chậm mấy nhịp.

Lúc này, trong đàn đại tinh tinh đang đứng ở xung quanh, có một con đại tinh tinh xông xộc tới như sói đói, xách cổ cậu nhóc kia lên. Đại tinh tinh thuần thục lấy dây cột cậu nhóc kia lại, kéo ra phía sau bầy đại tinh tinh, ném cậu ta vào làm bạn với ông chú da đen, ông giáo sư, vị tiếp viên hành không và Joseph.

- Còn có cả trừng phạt nữa á? - Thổ Ba cảm giác hôm nay tam quan của mình rốt cuộc cũng bị vỡ nát tan tành rồi.

Cao Mỗ Mỗ dở khóc dở cười: - Đây là ở trong phim hành tinh khỉ sao?

Cảnh tượng trước mắt quả thật còn hư cấu hơn cả trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng nữa.

Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, sau đó nhỏ giọng nói: - Bọn mày đứng im ở đây, để tao đi lên xem.

- Mày đi xem một mình á? Để tao đi với mày! - Thổ Ba cắn răng nói.

- Đúng đó, có đi thì mọi người phải đi cùng nhau chứ. - Cao Mỗ Mỗ cũng cắn răng nói.

- Không sao đâu mà, tao chỉ đi lên xem thử thôi. Nếu như có nguy hiểm thì tao sẽ quay về ngay. Bọn mày cũng biết là gần đây tao đang tập luyện mà, nên chạy nhanh lắm. - Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên rồi nói.

Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba nghe thấy thế cũng cảm thấy đúng lắm, lần trước Tống Thư Hàng còn giành được giải quán quân cuộc thi chạy của trường học mà. Nếu như hai người bọn họ đi cùng, nói không chừng còn thành cản chân hắn nữa.

- Cẩn thận nhé, tao nghe nói lũ đại tinh tinh kia mà chạy thì tốc độ cũng nhanh lắm, mày phải cẩn thận vào, chú ý an toàn. - Cao Mỗ Mỗ dè dặt căn dặn.

Tống Thư Hàng gật đầu: - Bọn mày nhớ nấp cho kỹ, đừng để bị phát hiện nhé.

Sau đó, một mình hắn nhanh chóng đến gần bầy đại tinh tinh.

….

Trong quá trình tiếp cận bầy đại tinh tinh, Tống Thư Hàng âm thầm vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh, điều chỉnh tinh thần lực của mình lên tới trạng thái mạnh nhất.

Nói tới chân ngã minh tưởng kinh thì không thể không nói một chút về trạng thái ‘chân ngã’ của hắn gần đây - phong cách của chân ngã đã bị bóp méo rồi hoàn toàn.

Trong thức hải, chân ngã vẫn ngồi xếp bằng như cũ.

Có lẽ là vì tu luyện công pháp 'quân tử vạn lý hành', cho nên kiểu tóc của chân ngã lại biến thành kiểu búi cao của thư sinh cổ đại rồi, diện mạo thì tường hòa, mang theo ba phần khí chất thư sinh.

Nói thế nào đây nhỉ… thay đổi từ cổ đổ lên của chân ngã khiến cho Tống Thư Hàng rất hài lòng.

Nhưng phần phía dưới lại bién thành kiểu cơ bắp cuồn cuộn, trông giống hệt như mấy vận động viên đi thi thể hình vậy. Từng khối cơ săn chắc, cứng ngắc, gồ ghề, đầy gân xanh.

Trên cơ bắp của chân ngã còn loáng thoáng có thứ gì đó màu vàng chiếu sáng lấp lánh. Đây là kết quả sau khi tu luyện ‘bất động kim cương thân’.

Hơn nữa, nửa người trên của chân ngã không có quần áo, bên dưới cũng chỉ mặc có mỗi một cái quần cộc bốn màu.

Đối với hình dạng này của chân ngã, Tống Thư Hàng đã tuyệt vọng mất rồi - bây giờ hắn chỉ có duy nhất mỗi một mục tiêu, ấy chính là chờ tới ngày mình vượt long môn, hóa hư thành chân. Biến khí huyết trong cơ thể thành chân khí, tới lúc đó, hắn nhất định phải tìm mấy bộ kiếm pháp đạo gia hoặc công pháp nho môn để tu luyện mới được.

Nhất định phải thay đổi hình tượng của chân ngã lại mới được!

…..

Tống Thư Hàng nhanh chóng tới gần bầy đại tinh tinh.

Trong quá trình khi hắn tới gần thì lại có năm sáu vị hành khách bị bầy đại tinh tinh trói gô lại ném qua chỗ Joseph vì không theo kịp động tác tập thể dục của con đại tinh tinh cao to nọ.

Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, tay siết chặt bảo đao Bá Toái - đối phương có hơn năm mươi con đại tinh tinh, hắn không dám sơ suất, sợ đám đại tinh tinh kia phát điên lên sẽ làm hại tới hành khách.

Sau khi tới khoảng cách phù hợp, Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện. Một tay cầm chặt bảo đao Bá Toái.

Đồng thời, hắn vận chuyển tinh thần uy áp, dùng tinh thần lực mà hắn đã tích súc bấy lâu lại, chuyển hóa toàn bộ trở thành thành uy áp chi lực, đè xuống chỗ của hơn năm mươi con đại tinh tinh ở trước mặt!

Đồng thời, ngón tay của hắn ấn vào trên hộ phù thành phong gia tốc đeo trên cổ, có một tầng linh lực màu xanh quấn quanh người Tống Thư Hàng, khiến tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn.

T-ruyện được dịc-h tại iRE-AD.vn-Tống Thư Hàng cần đợi cho tới lúc đám đại tinh tinh lộ ra sơ hở thì hắn sẽ lợi dụng tác dụng của thanh phong gia tốc để giải quyết phần lớn đám đại tinh tinh thật nhanh.

Như thế, thì có thể khiến hành khách thoát khỏi nguy cơ. Tới lúc đó, có thể từ từ giải quyết đám đại tinh tinh còn lại sau.

…..

Tinh thần uy áp đè xuống chỗ đám đại tinh tinh, cũng bao trùm cả những hành khách bình thường. Trong lúc khẩn cấp, Tống Thư Hàng căn bản không kịp tập trung riêng từng nhóm.

Dưới tinh thần uy áp này, toàn bộ đại tinh tinh đều cương cứng lại.

Sau một khác, trong lúc Tống Thư Hàng muốn thi triển hỏa diễm đao tiêu diệt một phần đại tinh tinh thì đám đại tinh tinh đột nhiên rú lên quái dị, khiến cho chim chú tứ tán…

Chạy cực nhanh, chỉ mới một thoáng thôi mà đã chạy mất bóng chẳng còn một con đại tinh tinh nào.

Tống Thư Hàng cứng đờ lại, hắn đã mở thanh phong gia tốc rồi, nhưng đám đại tinh tinh kia đột nhiên lại vắt giò lên cổ chạy mất tăm. Cảm giác đánh một đấm vào bông thế này đúng là khó chịu cực kỳ.

Chẳng lẽ tinh thần uy áp của mình đã đột phá rồi à? Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc trong lòng.

- Sư phò! Sư phò - lúc này, Joseph bị trói cứng ngắc như đòn bánh tét thấy Tống Thư Hàng xuất hiện thì hân hoan reo to. Hắn hớn hở giãy giãy nhào về phía Tống Thư Hàng.

Còn mấy hành khách đang bị ép phải tập thời đại vẫy gọi hết lần này tới lần khác thì ngồi phịch xuống đất, có người lớn tiếng khóc la, có người vui vẻ cười lớn, cũng có người nằm rạp trên mặt đất, dùng đủ kiểu để phát tiết tâm tình của mình.

- Là bạn học Thư Hàng. - Lục Phỉ và chị gái của cô cũng ngồi phịch trên đất không màn hình tượng, nhìn bóng dáng Tống Thư Hàng.

Tuy rằng họ không biết vì sao Tống Thư Hàng vừa xuất hiện thì bầy đại tinh tinh kia đột nhiên bỏ chạy tán loạn.

Nhưng mặc kệ chuyện là thế nào, chỉ cần bầy đại tinh tinh kia bỏ đi là đủ rồi.

….

Tống Thư Hàng nhìn pháp thuật phụ trợ thanh phong gia tốc trên người mình, sau đó hắn dè dặt bước một bước nhỏ lên trước, linh lực thanh phong trên người bao trùm, khiến cho thân thể của hắn giống như mất đi trọng lực, toàn thân nhẹ hẫng như không…. Dưới chân như có gắn lò xò, có lực lượng vô hình nâng hắn nhảy lên.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều hành khách, Tống Thư Hàng nhảy nhảy nhảy nhảy như con châu chấu về phía Joseph.

Vị tiên sinh tên Tống Thư Hàng này muốn làm gì đây? Phần lớn hành khách đều không hiểu hắn nhảy nhảy như thế để làm gì.

Tống Thư Hàng vất vả lắm mới nhảy tới bên cạnh Joseph, xoa mồ hôi, ngồi xổm xuống vươn tay tháo dây thừng cho hắn.

Sau đó lại mở dây thừng giúp những người bên cạnh.

Ông chú da đen được cởi trói xong thì vui mừng phát khóc, ông còn cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Những người bị trói khác cũng có tâm trạng giống hệt như thế.

….

Sau khi cứu mấy người bị trói xong, Tống Thư Hàng lại vẫy tay với Lục Phỉ và chị gái của cô ở trong nhóm hành khách.

Lục Phỉ và chị gái của cô lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng hỏi: - Lục Phỉ, gc và gnn không ở cùng với các người sao?

Lục Phỉ lắc đầu: - Hình như hai người bọn họ lạc chúng mình rồi, mình còn tưởng là bọn họ ở cùng với cậu đấy chứ.

- Vậy sao. - Tống Thư Hàng nhíu mày… người trên máy bay bị phân ra thành mấy nhóm, chuyện này đúng là đau đầu mà.

- Mình rơi xuống cùng một chỗ với Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và bạn gái của cô ta, nhưng không ở cùng với an hem nhà Gia Cát, để mình đưa mọi người tới chỗ an toàn trước đã. Sau đó mình sẽ nghĩ cách đi tìm gc và gnn sau cũng được. - Tống Thư Hàng đáp.

Nói xong thì hắn lại đưa mắt nhìn những hành khách xung quanh.

Tất cả mọi người không ai có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã cả, sau khi thoát chết khỏi tay đám đại tinh tinh thì vẫn không biết giữ cảnh giác, ai cũng ngồi phịch trên đất nghỉ ngơi cả.

Đừng nói những người hành khách này, bản thân Tống Thư Hàng cũng không có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã - cùng lắm chỉ mới xem qua vài chương trình hướng dẫn sinh tồn nơi hoang dã mà thôi.

Thôi vậy, trước tiên cứ đưa Lục Phỉ và những hành khách kia và mấy người Cao Mỗ Mỗ tới chỗ tòa thành cổ kia đã rồi tính. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

….

- Mọi người bình tĩnh lại trước đi đã. - Tống Thư Hàng vỗ tay, lên tiếng,

Dù sao thì cũng vì Tống Thư Hàng tới nên đám đại tinh tinh kia mới chạy, nên tạm thời các hành khách đều yên tĩnh lại, nhìn về phía Tống Thư Hàng.

- Khụ, tất cả mọi người cũng đã thấy rồi đấy, ở nơi này cũng không an toàn lắm, ngoại trừ bầy đại tinh tinh kia ra thì vẫn còn những con dã thú khác tồn tại. Trước đó, tôi và bạn tôi đã từng thấy một tòa thành cổ ở chỗ kia. Nếu như mọi người đồng ý đi cùng thì tôi sẽ đưa mọi người tới tòa thành cổ đó. - Tống Thư Hàng nói.

Mấy người hành khách nhìn Tống Thư Hàng một cái, có vui mừng, có cảm kích… nhưng khó tránh khỏi có người cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của chính mình.

Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng không quan tâm được nhiều như thế.

Nếu như đồng ý đi cùng với hắn, thì trên đường đi hắn sẽ ra tay giúp đỡ chút ít. Nếu như không muốn đi cùng hắn thì Tống Thư Hàng cũng không ép uổng gì. Hắn vẫn chưa tới mức não tàn đi van nài năn nỉ người khác để mình giúp đỡ họ.

Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, làm những việc mình có thể làm… dù sao thì miễn cưỡng cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.



- Thực lực là cảnh giới nhất phẩm, ngũ khiếu đã mở được tới nhĩ khiếu.

- Xem trọng tình cảm, tâm tư tinh tế.

- Ồ, còn đồng ý chủ động đi giúp đỡ những hành khách còn lại à? Có thuộc tính người tốt sao?

- Chà… vết nhơ của đời ta, hoan nghênh đã tới ‘thiên giới đảo’!