Bách Luyện Thành Thần

Chương 459: Ngao biển cỡ lớn




Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp tràn đầy vui vẻ, cũng không nói thêm điều gì nên Tang Dương hơi do dự. Chuyện này đúng là hơi phiền phức thật. Rốt cuộc hắn có nên đá ra La Chinh khỏi ảo trận hay không đây?

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Tang Dương cũng nói với Ninh Vũ Điệp: “Ta cảm thấy nếu La Chinh làm vậy, sẽ ảnh hưởng tới sự cân bằng của vòng loại, hẳn là nên huỷ bỏ tư cách thi của hắn. Không biết ý của Ninh điện chủ như thế nào?”

Hai người Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mắng Tang Dương là thằng ngu. Có điều vấn đề này cũng không liên quan gì mấy tới bọn họ, vì vậy bọn họ cứ thể hiện ra tư thái cao ngạo thôi.

Trên mặt Ninh Vũ Điệp vốn mang theo nét cười nhẹ nhàng khi thấy La Chinh liên tục giết chết đám rết ngọc màu tím trong Tín Khuê. Đột nhiên lại nghe thấy những lời Tang Dương nói, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng nhiên giảm đi không ít, khắp cung điện giống như được đặt trong hầm băng, ngay cả hộ vệ đang đứng ở cửa cung điện cũng nhịn không được mà xoa đôi bàn tay, không hiểu tại sao lại đột nhiên lạnh như vậy?

“Có ý gì? Thiên Hạ Thương Minh các ngươi có quy định này à?” Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm vào Tang Dương hỏi.

Tang Dương lắc đầu nói: “Thật ra thì không có quy định này. Nhưng nếu La Chinh làm như vậy, thì có khác gì ăn gian đâu. Như vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng. Cứ theo đà này, có thể hắn sẽ vượt qua giai đoạn đầu, hơn nữa ở giai đoạn thứ hai, những võ giả khác cũng khó chống lại La Chinh.”

“Vậy à?” Ninh Vũ Điệp nở một nụ cười lạnh lùng, nàng dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Không biết ngươi có từng nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?” Mặc dù địa vị, thực lực của Tang Dương chênh lệch khá xa với Ninh Vũ Điệp, nhưng hắn lại không hề nịnh nọt, cứ kiên trì với nhận định của mình. Vì vậy dù biết rõ Ninh Vũ Điệp mất hứng, nhưng Tang Dương vẫn giữ vững những ý kiến của bản thân.

“Câu nói luật không cấm thì được phép làm.” Ninh Vũ Điệp lạnh lùng nói: “Vì trước đó ngươi không nhắc gì tới quy định này nên La Chinh mới lợi dụng lỗ hổng đó, còn người sai chính là ngươi! La Chinh có tội gì mà muốn đá hắn ra khỏi ảo trận? Mặc dù ngươi nói đây là suy xét vì toàn cục, nhưng La Chinh phá vỡ cân bằng là vì những sai lầm và sơ suất của ngươi. Sao có thể bắt người ta chịu tội thay cho ngươi được? Cái ‘suy xét’ này của ngươi cũng quá ích kỷ rồi!”

Ninh Vũ Điệp nhanh mồm nhanh miệng, nói một tràng khiến Tang Dương á khẩu không trả lời được…

Luật không cấm thì được phép làm, ý chính là chuyện gì mà pháp luật không cấm thì có thể làm.

Tang Dương không quy định trong ảo trận không được phép làm như vậy, nên trên lý thuyết La Chinh được phép làm! Cái này đơn giản chỉ là do sai sót trong việc đặt ra quy định ảo trận của Tang Dương mà thôi.

Hai người Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu cũng âm thầm gật đầu. Mặc Nhạc Chương từng quen biết với Ninh Vũ Điệp nên ông ta cũng biết rõ tính cách nàng thế nào. Mặc dù nàng thân là Điện chủ Vân Điện, nhưng thật ra cũng có bảy phần nóng nảy của một cô bé, cực kỳ bênh vực người mình. Đừng nói đến chuyện hôm nay nàng còn có đạo lý, cho dù nàng không có lý đi chăng nữa thì cũng không chịu theo đống đạo lý mà Tang Dương nói đâu!

Vì vậy lúc Ninh Vũ Điệp nói câu đầu tiên với Tang Dương, Mặc Nhạc Chương cũng biết trước kết quả như thế nào rồi. Tang Dương thật sự biết tính toán thì không nên đá La Chinh ra khỏi ảo trận, nếu không chỉ sợ trong cung điện này sẽ đánh nhau một trận mất…

Kết quả cuối cùng cũng không cần nói nữa, chắc chắn là Tang Dương sẽ phải chịu thiệt! Có điều tính cách của Tang Dương cương trực quá, để hắn thiệt một chút cũng tốt. Dù sao thì Thiên Hạ Thương Minh cũng lấy việc buôn bán là chính, với loại tính cách thế này thì sao lăn lộn nổi trong Thiên Hạ Thương Minh chứ?

Cuối cùng vẫn phải để lão Tiêu đứng ra giảng hoà. Lão vỗ bả vai Tang Dương rồi nói: “Ninh điện chủ nói có lý lắm. Cho dù La Chinh thật sự phá huỷ sự cân bằng đi nữa thì đó cũng là do sai sót của ngươi. Hôm nay thì thôi bỏ qua, vào lượt đấu vòng loại ngày mai, ngươi nên nói điều này trước…”

Trên mặt Tang Dương lộ ra vẻ do dự, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Ninh Vũ Điệp và khuôn mặt tỏ ra vẻ chuyện không liên quan đến mình của Mặc Nhạc Chương, thì cuối cùng hắn cũng chọn thoả hiệp.

Vào giờ phút này, ánh mắt Triệu Hắc Nham gần như dại đi. Không phải gã không nghĩ tới chuyện phản kháng, hy vọng lấy tốc độ nhanh hơn để giết mấy con rết màu tím kia. Chỉ có điều, thứ bản thân gã am hiểu là công kích linh hồn, hiệu suất còn lâu mới so được với La Chinh.

Đánh cũng không nổi mà đoạt cũng không lại được với La Chinh nên bây giờ Triệu Hắc Nham cũng không còn cách nào nữa.

Mặc dù có La Chinh ở đây chém giết yêu thú giúp nên gã mới nhẹ nhàng vượt qua được giai đoạn đầu, nhưng mà sang đến vòng thứ hai các võ giả bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau thì tòa tháp nhỏ của Triệu Hắc Nham không thể thăng cấp được nữa. Nếu vậy thì lấy cái gì để đấu với những võ giả khác đây?

Vòng loại này, chỉ sợ gã không thể thông qua được.

Triệu Hắc Nham tính toán rất tốt, gã vốn tính sau khi thuận lợi vượt qua vòng loại thì giành lấy một thứ hạng cao ở vòng trong. Thăng Long Đài trong truyền thuyết gã không cần, gã cũng tự hiểu rõ, cho dù gã thật sự lấy được hạng nhất đi nữa, lấy được Thăng Long Đài đi nữa thì cũng như đâm đầu vào chỗ chết mà thôi!

Vì vậy mục tiêu của Triệu Hắc Nham là hạng hai, hạng ba…

Mười thứ hạng đầu tiên Thiên Hạ Thương Minh đều tặng cho một phần thưởng rất lớn, một số phần thưởng trong đó lại vô cùng quan trọng đối với Triệu Hắc Nham. Lợi dụng Đại Hận Ma Công, Triệu Hắc Nham cảm thấy mình cũng có thể tiến vào mười hạng đầu tiên!

Lý tưởng thì rất nhiều, nhưng sự thật lại tàn khốc. Bây giờ Triệu Hắc Nham phát hiện mình đang đứng trước thực tế, so với những gì mình tưởng tượng thì tàn khốc hơn rất nhiều. Đừng nói là mười hạng đầu tiên, chỉ sợ cho dù là vòng loại gã còn chẳng qua nổi! Ai bảo gã đụng phải một tên khủng bố như thế làm gì?

La Chinh vội tới vội lui trong lãnh địa của Triệu Hắc Nham, dùng một tốc độ khiến người ta chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối để xử lý đám rết, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.

Triệu Hắc Nham mở mắt ra, chú ý đến hướng La Chinh bay đi. Đây không phải là đường tới lãnh địa của La Chinh. E rằng thằng nhóc này lại có ý định đi cướp thêm của mấy võ giả khác nữa…

Trong đợt thứ sáu, trừ phần điểm tích luỹ trên lãnh địa của mình và một phần điểm tích luỹ trên lãnh địa của Triệu Hắc Nham ra, La Chinh còn cướp được thêm một nửa số điểm tích luỹ của vài võ giả khác bởi thời gian còn khá nhiều. Mặc dù những võ giả đó cũng chống cự, nhưng La Chinh lại sử dụng loại thân pháp gần như vô lại, phối hợp với những lĩnh ngộ của hắn với quy tắc không gian nên cướp được gần một nửa số điểm tích luỹ.

Vì vậy tốc độ thăng cấp tòa tháp của La Chinh cũng rất nhanh.

Đối mặt với sự công kích của yêu thú trong đợt tiến công thứ bảy, tòa tháp của La Chinh đã thăng tới cấp tám, lúc đối mặt với đợt tiến công của làn sóng yêu thú thứ tám, tòa tháp của La Chinh đã nâng tới cấp mười. Lúc đợt sóng yêu thú thứ chín tấn công thì tháp nhỏ của La Chinh đã lên tới cấp mười một.

Trước đợt tấn công thứ mười của yêu thú, tháp nhỏ của La Chinh đã lên cấp mười hai rồi. Vào lúc này thì tòa tháp của những võ giả khác chỉ mới thăng cấp được chín lần, chỉ mới tới cấp chín thôi!

“Rốt cuộc cũng đến đợt cuối cùng!”

La Chinh đứng trên đỉnh “tháp nhỏ” của mình, nhìn ra xa, trong lòng hắn cũng tò mò, rốt cuộc đợt yêu thú cuối cùng là loài gì?

Nói thật ra vào giờ phút này, tháp nhỏ của La Chinh đã không thể coi là tháp nhỏ được nữa rồi, mà là một toà thành luỹ cỡ nhỏ! Trên đỉnh một toà thành lớn như vậy, có mười hai tên cung thủ được trang bị đầy đủ đang đứng ở đấy. Trong tay mỗi người cầm một cây cung loé ra chút ánh sáng màu xanh trong suốt, hơn nữa mũi tên của những cung thủ này cũng được khắc rất nhiều hoa văn phức tạp khó hiểu. Có thể đoán ra được, uy lực của những mũi tên này vô cùng kinh khủng.

Theo phán đoán của La Chinh, một mũi tên này bắn ra có khi còn mạnh hơn một đòn toàn lực của Thần Đan Cảnh hậu kỳ!

Đúng là phán đoán của La Chinh không hề sai. Lúc mới đầu thiết kế ảo trận này, kế hoạch đã được đặt ra như vậy. Cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười tương đương với một đòn toàn lực của võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, còn cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười một thì tương đương với một đòn toàn lực của võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, cung thủ trên tháp nhỏ cấp mười hai thì tương đương với một đòn toàn lực của Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ…

Nói như vậy, chỉ sau khi đánh bại đợt yêu thú cuối cùng thì tháp nhỏ mới có thể đạt tới cấp mười, sau đó tiến vào giai đoạn thứ hai. Mà bây giờ La Chinh còn chưa đánh bại đợt yêu thú cuối cùng, nhưng tháp nhỏ đã nâng tới cấp mười hai rồi. Chuyện Tang Dương lo lắng cũng không phải không có lý, La Chinh làm như vậy, trong ảo trận có hơi mạnh mẽ bất thường đấy!

“Đùng, đùng, đùng…”

Mặt đất bất ngờ rung chuyển, ở phía xa La Chinh thấy xuất hiện ba bóng người thật lớn.

“Đến rồi!” Lông mày La Chinh nhướng lên.

Đó là ba con ngao biển cỡ lớn!

Loài ngao biển cỡ lớn này sống sâu dưới biển, mỗi con ngao biển cỡ lớn đều cao tới hai mươi trượng, nhìn qua giống hệt một ngọn núi nhỏ! Mỗi bước của bọn chúng cách nhau đến mười trượng, sức lực vô cùng lớn!

Nghe nói trên lý thuyết thì ngao biển cỡ lớn có thể cao lớn vô tận, chỉ cần cho bọn chúng đầy đủ tài nguyên thì những con ngao biển cỡ lớn này có thể lớn tới trăm trượng, nghìn trượng thậm chí là vạn trượng! Một chân có thể đạp nát cả dãy núi, hoàn toàn có thể dời núi lấp biển! Có điều trong Đại Thế Giới này của La Chinh vẫn chưa nghe nói qua có con ngao biển cỡ lớn nào khổng lồ đến thế!

Sau khi ba con ngao biển cỡ lớn này xuất hiện, thì lập tức chạy băng băng về phía La Chinh.