Truy Tình Nhẫn Vị

Chương 72: 72




Khụ...Khụ....
Đới An Lạc tỉnh rồi.

Thân thể cô rã rời mềm nhũng như sợi bún.

Đống nước cô hấp thụ vào trong phổi được Tạ Hựu Thuyết dùng sức ép hết ra bên ngoài.
Tạ Hựu Thuyết gần như kiệt quệ sức lực, anh mệt mỏi buông lỏng đôi tay khi nhìn thấy mi tâm cô dần mở ra.

Vẻ mặt mếu máo lại đôi phần mừng rỡ ôm chầm lấy An Lạc "Thật may quá"
An Lạc gục đầu trên vai Tạ Hựu Thuyết, mệt nhọc gượng cười khi biết mình vẫn còn sống, cô thều thào "Là anh đã cứu tôi sao?"
Tạ Hựu Thuyết không hồi đáp câu hỏi, chỉ càng ghì chặt lấy cô hơn.
Tất cả đều mừng rỡ vì bác sĩ Tạ đã giành Đới An Lạc từ tay tử thần trở về.
Lưu quản gia, ông mừng lắm, con gái mình đúng là nhờ Tạ Hựu Thuyết mới có thể tỉnh lại nhưng đó hoàn toàn không phải tất cả của sự thật.

Ông nóng lòng tiến lên muốn nói rõ ràng lại bị cánh tay to lớn ngang cản.
"Cậu chủ, cậu không định nói với An Lạc sao?"
"Cô ấy tỉnh lại là tốt rồi, còn lại....không quan trọng"
Lưu quản gia lại phải từ bỏ ý định, ông thật không hiểu nỗi Trác Nhất Phong đang nghĩ gì.


Cứu người là một chuyện tốt khiến người đó có góc nhìn tích cực, đem lòng cảm kích người đã cứu mình.

Chẳng lẽ cậu chủ ông không hiểu được khái niệm này?
Lần trước cứu An Lạc từ chỗ Hoàng Phiến, Trác Nhất Phong cũng không để cô biết anh là người đã cứu cô.

Lần này lại để cho Tạ Hựu Thuyết một mình giành hết công lao.
Rốt cuộc, cậu chủ của ông cao thượng như vậy vì cái gì chứ?
Lão già này giữ nhiều bí mật đến phát mệt rồi.
Trác Nhất Phong, anh không hề thấy bản thân mình cao thượng.

Anh từng muốn giết Đới An Lạc, từng muốn cô chết, từng làm tổn thương cô.

Nếu lấy chuyện cứu cô để mong nhận được lòng cảm kích thì anh còn vô lại hơn những kẻ ngụy quân tử.
"Chú Lưu, cẩn thận quan sát" Trác Nhất Phong nhỏ giọng.
Chủ ý anh không rõ ràng nhưng Lưu quản gia nhạy bén liền hiểu được trong chuyện An Lạc suýt chết này không thể nào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thuyền phao.
Áo phao bảo hộ.
Đều có vấn đề.
Tất cả là một kế hoạch.
Là ai muốn hãm hại An Lạc, kẻ này quả nhiên nhẫn tâm.
Trác Nhất Phong không truy cứu, sự cố ngoài ý muốn anh nhắc nhở mọi người lần sau chú ý an toàn hơn khi tham gia hoạt động.
Vương Tiêu đưa mọi người về lại lều trại để nghỉ ngơi.
Tạ Hựu Thuyết lo lắng đỡ An Lạc suốt cả quãng đường, muốn cõng cô nhưng bị từ chối.
Bản thân An Lạc đã cảm thấy khá hơn, tự mình vẫn đi được, không muốn mọi người lo lắng.
Thực chất ban nãy cô đã nhìn ra điểm khác thường của Trác Nhất Phong, mái tóc anh, toàn thân anh cũng đều ướt sũng.
Có thể nói trong lúc chèo thuyền nước bắn vào người nhưng cũng không thể ướt đến độ như vậy được.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.


Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3.

Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4.

Tước Đăng Tiên
=====================================
Cô dám khẳng định Trác Nhất Phong đã nhảy xuống nước.
Bờ môi người đã chạm vào cô, thổi không khí cho cô ở dưới nước trong mơ hồ dần mất nhận thức cô vẫn biết đó là anh.
Đôi môi ấy đã không ít lần dữ tợn tra tấn những nụ hôn của cô.
Cô tin phán đoán của mình không sai được.
Không thể là Tạ Hựu Thuyết.
Lòng cô hoan hỉ.
Trác Nhất Phong khi thấy Tạ Hựu Thuyết ôm cô mà không hề có động tĩnh gì.

Anh biết kiềm chế sự nổi loạn rồi.

Anh không để mọi người nhận ra anh với cô có mối liên quan bất thường.
......................
Vương Tiêu đưa cho Tạ Hựu Thuyết một ly trà gừng ấm "Chúc mừng cậu"
"Chuyện gì chứ?" Tạ Hựu Thuyết lạnh nhạt, cầm lấy ly trà từ tay Vương Tiêu.
"Giành được điểm cộng trong mắt người đẹp, không phải chuyện đáng mừng sao?"

Tạ Hựu Thuyết chuyển sắc nổi đóa, vầng trán lộ ra vài đường gân xanh, túm lấy cổ áo Vương Tiêu, giọng anh gằn lên từng chữ "Cô ấy suýt chết là chuyện tốt ư?"
Vương Tiêu nhếch mép cười khinh rẻ, hất tay Tạ Hựu Thuyết ra khỏi cổ áo mình, phủi phủi vài đường cho áo phẳng lại "Vẫn chưa chết đấy thôi"
Vương Tiêu không thèm đôi co nhiều lời cùng Tạ Hựu Thuyết, anh rời đi bỏ lại Tạ Hựu Thuyết đứng đó sắc mặt không tốt.
Tạ Hựu Thuyết lòng dạ rối bời, siết chặt như muốn bóp nát ly trà trong tay mình vì câu nói xem nhẹ tính mạng người mình yêu.
......................
"Không ngoài dự đoán phải không?" Người phụ nữ đưa bàn tay mình lên không trung không ngừng ngắm nghía.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác kaki màu xanh rêu dài đến đầu gối, nón áo rộng lớn trùm kín đầu, gương mặt được che phủ kỹ lưỡng.

Không thể nhận diện.
"Đúng là anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân"
"Cậu nói xem, con bé đó có gì lại khiến Trác Nhất Phong bất chấp tính mạng mình như thế?" Người phụ nữ xoay người lại, nhìn thẳng chàng trai đang nói chuyện cùng mình.
Căn bản không thể nhìn được gì ngoài ánh mắt thâm sâu khó lường.
"Tôi thấy không chỉ một tên Trác Nhất Phong, mà tên Tạ Hựu Thuyết kia cũng điên cuồng không kém....Chị, chị nói xem liệu Tạ Hựu Thuyết có chơi bài ngửa sau lưng chúng ta không?
"Cậu yên tâm, Trác Nhất Phong chính là cái gai lớn trong mắt hắn, hắn yêu Đới An Lạc, không những vui mừng hợp tác vì biết chúng ta giúp hắn loại bỏ Trác Nhất Phong, hắn còn giúp kế hoạch chúng ta thành công mỹ mãn.

Kẻ phóng lao như hắn đã không có cơ hội quay đầu lại nữa rồi"
"An ninh Thượng Hải liệu có ngờ được rằng chúng đã vô tình để một con dao bên cạnh Trác Nhất Phong không nhỉ!???"
Haha..