Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 34: Người ngoài



Ba ngày sau Hàn Như tới từ sớm Hàm Phi đến cô ấy đã đợi cô cùng các cổ đông.

Hàm Phi ngồi vào ghế chủ vị nhìn xung quanh đánh giá một lượt đa số những người có mặt ở đây đều đã từng kề vai sát cánh với Tôn Thất trong một thời gian dài, hôm nay ai trong bọn họ đứng ra mua lại số cổ phần kia cô đều thấy yên tâm.

"Các vị hôm sở dĩ có buổi họp bất thường này là do Hàn tổng có việc cần bán lại 20% cổ phần của cô ấy, các vị ngồi đây có ai muốn mua lại không "

Hàm Phi lên tiếng chủ trì, bên dưới mọi người đều im lặng không ai có ý định mua lại không phải không đủ khả năng mà Tôn Lượng sắp đủ tuổi gánh vác giang sơn lúc ấy không biết Hàm tổng còn hỗ trợ hay không, một cậu nhóc mới 18 tuổi vắt mũi chưa sạch làm sao lèo lái được tập đoàn.

Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đến nếu không ai mua lại cô đành phải để Hàn Như rút vốn điều lệ của tập đoàn, cổ phần sẽ được chia đều cho các cổ đông.

Hai năm trầy da tróc vẩy mới làm tập đoàn ổn định bây giờ cô lại phải dốc sức một lần nữa rồi.

"Vậy Tam Thái làm thủ tục rút vốn cho Hàn tổng đi."

Lời vừa dứt phòng họp đang yên tĩnh lại xôn xao, một cổ đông hậm hực chỉ trích Hàn Như.

"Hàn tổng tôi thấy Tôn tổng đâu có bạc đãi cô mà bây giờ cỗ lỡ để tâm huyết của cậu ấy xuống sông xuống biển."

Hàn Như cúi mắt lắng nghe không phản bác nước mắt lưng tròng, nhìn sang Tôn Lượng.

"Tôn Lượng coi như mami vay con sau này sẽ trả lại "

Tôn Lượng không đáp chỉ nhìn Hàn Như mami đã không còn là người năm đó ôm cậu đi khắp nơi, người xung quanh sẽ luôn có sự thay đổi hôm nay cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra.

Đúng như dự đoán của Hàm Phi sau khi trả cho Hàn Như một số tiền lớn tập đoàn bắt đầu lâm vào khủng hoảng phải cho một số lượng lớn công nhân nghỉ việc.



Nhiều dự án không thể ký kết vì số vốn xoay vòng không đủ, Hàm Phi chỉ đành nhận những dự án nhỏ để bù vào những khoảng trống.

Cứ như vậy kéo dài nửa năm hôm nay cuối cùng Tôn Lượng cũng tốt nghiệp trung học, đã trưởng thành không ít.

Tôn Lượng 15 tuổi hai con nhóc đã 5 tuổi rồi thời gian trôi thật nhanh. Hàm Phi không đến trường của Tôn Lượng bởi cô biết Tông Thoan nhất định sẽ có mặt.

Hàm Phi đến nghĩa trang nơi đó chôn cất những gì còn sót lại của anh sau vụ tai nạn năm đó, hai năm rưỡi rồi vẫn không tìm được thi thể của anh.

Lau qua bia mộ đặt xuống bó hoa cúc vàng cùng một chai rượu, ngồi bên cạnh Hàm Phi thở dài rơi nước mắt.

"Em vốn muốn để Tôn Lượng trưởng thành một cách bình thường, nhưng thằng bé quá nhạy cảm luôn lo sợ đề phòng em."

Mở nắp chai rượu Hàm Phi uống một hớp.

"Trong tuần này em sẽ bàn giao lại tập đoàn cho con, hôm nay em với anh cùng chúc mừng cho Tôn Lượng cuối cùng đã lớn rồi."

Tôn Lượng từ trường đến thẳng nghĩa trang cậu đã trưởng thành cậu muốn khoe với ba. đến nơi cậu nhìn thấy mẹ nuôi đang ở đó.

"Mẹ nuôi."

Hàm Phi cười dịu dàng vẫy tay bảo Tôn Lượng ngồi cạnh, nhìn cậu thật lâu như muốn mang theo hình bóng của cậu.

"Tôn Lượng mẹ nuôi nhận được đơn của con rồi, luật sư đã tìm mẹ, mai con cùng cô ấy đến tập đoàn đi mẹ sẽ bàn giao lại cho con."



Tôn Lượng xấu hổ không dám đối mặt với mẹ nuôi, cậu biết mẹ nuôi không xấu nhưng trên đời này ngoại trừ cụ thì chỉ còn Mẹ là người thân ruột thịt của cậu thôi.

"Mẹ nuôi con xin lỗi."

Hàm Phi mỉm cười cô không trách Tôn Lượng, những gì cô có thể làm cũng đã làm nhưng cuộc sống vốn dĩ không phải do cô quyết định.

Lòng người cũng vậy Tôn Lượng có tính đa nghi hơn người lúc nào cũng cảm thấy người xung quanh muốn hãm hại mình, cứ như vậy chỉ e rằng sau này sẽ càng thêm khổ tâm.

"Tôn Lượng mẹ nhắc nhở con thương trường là chiến trường, trong kinh doanh không được mềm lòng."

Hai người bọn họ ngồi trước mộ Tôn Thất nọi chuyện rất lâu, anh sáng cuối ngày hắt lên tấm ảnh giống như ba người bọn họ đang cùng nhau hàn huyên.

Thủ tục bàn giao rất nhanh hoàn tất, Tông Thoan là người dám hộ của Tôn Lượng trong thời gian sắp tới, sẽ thay cậu bé sử lý việc của tập đoàn.

"Mẹ nuôi người ở lại không được sao?"

Hàm Phi ôm Tôn Lượng coi như từ biệt.

Lướt qua Tam Thái, Hàm Phi đứng lại nhàn nhạt nói.

"Sau này có chuyện gì có thể tìm tôi, bên đó sẽ luôn có chỗ dành cho cậu."

Hơn hai năm qua làm việc cùng Tam Thái cô biết cậu là người có năng lực làm việc cũng rất vừa ý Hàm Phi, nhưng Tông Thoan nhật định sẽ không để Tam Thái sông yên ổn, cô không muốn đánh mất một nhân tài.

Về lại Mỹ khung cảnh hoang tàn của biệt thự có chút tang thương, hai năm qua cô chưa trả được mối thú của Jon bây giờ đến lúc rồi nhất định cô sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.