Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 27: Nhạc đệm



Tôn Thất hối hận rồi anh phải sao mới có thể xin lỗi cô, làm thế nào để bù đắp cho cô những tổn thương anh gây ra.

“Em ghét tôi lắm phải không.”

“Đã từng, có lúc tôi đã từng ghét anh thậm chí là hận anh nhưng tôi cũng nghĩ thông rồi, trong chuyện của chúng ta là tôi tự nguyện kể cả quyết định sinh hai đứa cũng là quyết định của riêng tôi anh không có lỗi.”

Hàm Phi nói một hơi hết lòng mình nghỉ một chút rồi nói tiếp.

“Lúc anh không chọn Suri tôi cũng hận anh nhưng trí nhớ của tôi kém lắm cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.”

Thì ra cảm giác đau đớn là như thế này không thể thở được, nước mắt cũng không dám rơi lúc trước có phải cô cũng đã đau lòng như thế.

Tôn Thất vô cùng xấu hổ anh không còn mặt mũi để đối diện với Hàm Phi nữa cô tốt đẹp như vậy mà hết lần này tới lần khác làm cô tổn thương.

Hôm sau Hàm Phi dạy Tôn Thất đã về lại Đan Mạch.

Tôn Lượng nghỉ học hơn ba tháng cuối cùng cũng phải trở về, Hàm Phi chia tay Tôn Lượng cậu cùng Tam Thái trở về, Tôn lượng về Đan Mạch thường xuyên gọi điện cho Hàm Phi kể cho cô nghe cuộc sống của cậu, nghe nói thời gian này Tôn Thất thường xuyên đi xem mắt cũng đã tìm được người phù hợp đang thử tìm hiểu.

Lúc nghe tin ấy Hàm Phi có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh trấn tĩnh, để tay lên phần bụng có chút nhô ra thở dài cô và anh đúng là nghiệt duyên.

Nhớ lại hôm đó sau khi nói chuyện cô và Tôn Thất nhất thời xúc động làm ra việc khiến người ta đỏ mặt sáng hôm sau khi cô tỉnh lại người đã đi mất, Hàm Phi không để ý nhiều đến khi thấy có gì đó không ổn thì phát hiện đã mang thai ba tháng.

Hàm Phi đi công tác ở Đan Mạch bận bịu cả tuần mới ký xong hợp đồng.

“Hàm tổng hôm nay có một bữa tiệc nhỏ rất mong được cô đại giá quang lâm.”

Hàm Phi không thể từ chối đành gật đầu chấp nhận, trong bữa tiệc tiếng nhạc ầm ỹ làm cô có chút nhức đầu mấy hôm nay cô không ăn uống được gì lại sợ mùi nước hoa, không gian hẹp mùi nước hoa lẫn mùi phấn son trong không khí làm Hàm Phi buồn nôn.



Ra vườn hoa ngồi Hàm Phi mới thấy thỏa mái hơn một chút.

“Sao em ngồi đây.” Tôn Thất đứng đằng sau Hàm Phi.

Hàm Phi quay lại Tôn Thất tay cầm ly rượu, hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh may vừa vặn.

“Bên trong ồn ào tôi không quen.”

Anh ngồi cạnh Hàm Phi mùi nước hoa của anh làm cô khó chịu, không hiểu sao con trai mà phải dùng nước hoa.

Hàm Phi đang cùng Tôn Thất nói chuyện có một cô gái trẻ tuổi tiến lại tình cảm khoác tay Tôn Thất.

“Anh ở đây mà em tìm anh mãi, bố mẹ tìm anh.”

Cô gái trước mắt chắc là người Tôn Thất đang tìm hiểu cô ấy và anh đẹp đôi hơn Hàm Phi nghĩ một người lạnh lùng một người ngọt ngào.

Tôn Thất gật đầu rời đi Hàm Phi nhìn theo bóng dáng bọn họ cười khổ, đứa bé trong bụng cảm nhận được giọng nói của ba cùn đạp Hàm Phi một cái.

Hàm Phi ngồi thêm một lúc rồi đi về đứng ở sảnh đợi xe Tôn Thất cùng cô gái nọ cũng đi ra.

Tôn Thất ngỏ ý muốn đưa Hàm Phi về cô chỉ cười nhạt nhạt nói không cần lúc Hàm Phi chuẩn bị lên xe Tôn Thất nhận được tin người làm nói Tôn Lượng nhốt mình trong phòng gọi thế nào cũng không mở cửa.

Hàm Phi lo lắng nhưng bây giờ Tôn Thất đang tìm hiểu cô gái trước mắt, khó khăn lắm anh mới chịu mở lòng cô không muốn làm cô gái kia hiểu nhầm lên cũng không dám theo Tôn Thất về ngày.

Đợi đến khuya Hàm Phi mới gọi điện cho Tôn Thất hỏi tình của Tôn Lượng.

“Tôi có thể đến thăm con không.” được sự đồng ý của anh cô mới tới.



Hàm Phi vuốt ve gương mặt của Tôn Lượng trong lòng chua xót vì sao cuộc sống của con trai cô lại gập ghềnh đến vậy, cô nghe Tôn Thất nói Tôn Lượng bị trầm cảm.

“Đang yên lành vì sao lại bị như vậy.”

Tôn Thất đăm chiêu không đáp, Tôn Lượng gần đây có chuyện gì cũng không nói cùng anh đi học về là vào phòng đóng chặt cửa.

"Mẹ mẹ ơi."

Hàm Phi đau lòng cầm tay Tôn Lượng, muốn nói Tôn Thất đón Tống Thoan về đây chưa kịp lên tiếng thì Tôn Lương tỉnh dậy.

"Mẹ có phải là mẹ không hay con đang làm mơ."

Hàm Phi bật cười.

"Nhóc con nhớ mẹ vậy hả ."

Tôn Lượng không do dự gật đầu, gần đây cậu lúc nào cũng muốn ở cạnh mẹ nuôi và các em nhưng cậu biết bố chuẩn bị lấy người khác mẹ lại không sinh ra cậu vậy lên cậu không dám gọi mẹ.

Hàm Phi đau lòng ôm Tôn Lượng một cậu bé vô cùng hiểu chuyện.

Hàm Phi nằm với Tôn Lượng một lúc đợi cậu ngủ say rồi mới chuẩn bị rời đi.

Phòng khách Tôn Thất đang hút thuốc thấy cô đi xuống anh cũng tự động dập thuốc.

"Tôi đưa em về."

Hàm Phi lắc đầu từ chối nhưng Tôn thất vẫn nhất quyết đưa cô về, với anh một lần để cô đi một mình đã quá đủ với anh rồi anh không muốn chuyện đó lại sẩy ra một lần nữa.