Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 18: Trừng Phạt



Hàm Phi vốn định về Tây Bắc nhưng Hàm Thắng đã chuyển vào miền nam cũng không còn ai dự định có chút thay đổi, cô đưa Cherry đi ngắm biển, biển tháng tám bình yên không đông đúc chen lấn.

Hàm Phi thuê một căn nhà nhỏ một tuần trôi qua Cherry dần quen với cuộc sống không có Tôn Thất không còn khóc lóc gọi anh mỗi khi tỉnh giấc.

Hàm Phi dỗ con gái ngủ xong cũng chuẩn bị đi ngủ thì bị tiếng khóc của trẻ con bên ngoài thu hút.

Bên ngoài một đôi vợ chồng ngoại quốc đang bế trên tay một đứa nhỏ tần tuổi Cherry đưa cho cô.

“Xin lỗi bây giờ chúng tôi mới tìm thấy cô.”

Hàm Phi ngơ ngác khó hiểu vì sao bọn họ lại phải tìm cô.

“Tìm tôi tại sao.” Hàm Phi viết lên giấy rồi đưa cho người đối diện.

Người đàn ông có thoáng chút khó tin nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời Hàm Phi.

“Ngày đó khi cô chủ bị rơi xuống biển chúng tôi đã có chuẩn bị, tên đó là người của chúng ta hắn đã cố gắng hết sức đưa cô chủ lên bờ.”

Hàm Phi hoàn toàn không hiểu những gì bọn họ nói càng cố nghĩ trong đầu cô lại càng trống rỗng, đứa bé trong tay bọn họ nhìn nhìn thấy cô liền bật khóc khuôn mặt giống hệt cherry.

Bọn họ giao con gái cho Hàm phi xong liền rời đi một mình chăm hai con nhỏ thời gian buồn bã cũng không còn.

Hàm Phi cho hai con ngủ vừa chợp mắt được vài phút tiếng đập thì bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức, vô thức mở cửa cũng không kịp nhìn xem người ngoài cửa là ai đã rơi vào vòng tay của người ngoài cửa mùi đàn hương thoang thoảng quen thuộc làm Hàm Phi tỉnh ngủ.



“Anh sao anh lại ở đây.”

Hàm Phi không dám nhìn thẳng Tôn Thất, chưa bao giờ cô thấy Tôn Thất nổi giận anh luôn dịu dàng với người xung quanh nhưng lần này không hiểu sao Hàm Phi lại có linh cảm gì đó không ổn, không trả lời ôm Hàm Phi đi vào phòng khách dùng chân đóng cửa, ngồi trên ghế Tôn Thất không lên tiếng chỉ nhìn Hàm Phi chằm chằm không khí lạnh nhạt bao trùm.

Tôn Thất cuối cùng vẫn là người lên tiếng trước nếu anh không nói gì người trước mặt sắp úp mặt xuống bàn đến nơi rồi.

“Nói đi vì sao lại đưa con đi.”

Hàm Phi tủi thân rơi nước mắt không nhắc đến thì thôi nhắc đến cô lại thấy ấm ức, vì cái gì cô sinh con cho anh yêu anh nhiều như vậy nhưng đến khi Tông Thoan có chuyện anh lại bỏ mặc cô bây giờ gặp lại không an ủi lại còn hung dữ.

“Em muốn đi đâu là việc của em anh không cần quản em.” Hàm Phi vừa lau nước mắt vừa ấn chữ.

“Anh không quản em, Hàm Phi em nói chuyện có lý một chút được không em mang con một thân một mình đi ca như vậy em có nghĩ đến cảm giác của anh không? em có biết anh anh lo lắng thế nào không?”

Hàm Phi cười lạnh “Anh làm gì có thời gian lo cho em không phải Tông Thoan nằm viện anh liền lo lắng chạy về còn gì.”

Tôn Thất nhíu mày cơn tức cơn lũ đang cuộn trào cô ghen anh không có ý kiến nhưng chơi trốn tìm với anh nửa vòng trái đất như thế này thì nhất định phải trừng phạt.

Không lãng phí thời gian lại tự làm mình thêm khó chịu Tôn Thất liền chặn miệng Hàm Phi, mặc kệ phản kháng của Hàm Phi anh liến dẫn dắt cô vào tình cảm nguyên thủy nhất hơn một tuần không gặp Tôn Thất trút hết nhớ nhung lên người Hàm Phi để cô hiểu không phải cô thì không được.

Hàm Phi cầu xin tha thứ không biết bao nhiêu lần Tôn Thất vẫn làm ngơ, cái đồ xấu xa này anh không phải là con người lần nào cũng vậy chỉ cần anh chưa tận hứng thì cô có khóc lóc cầu xin như thế nào anh cũng mặc kệ.

Tôn Thất buông tha Hàm Phi liền đúng không vững cả người không còn sức lực dựa vào sopha.

“Bây giờ em đã biết trong lòng tôi ai quan trọng chưa, có muốn tôi chứng minh lần nữa không.”



Hàm Phi xua tay lắc đầu mặc kệ đáp án bây giờ cô không cần biết cũng không muốn biết cô không chịu nổi.

Cherry ọ ẹ muốn khóc Hàm Phi liền đá chân Tôn Thất.

“Anh lấy sữa cho bọn nhỏ đi.” vừa ấn điện thoại vừa run rẩy

Tôn Thất pha sữa mang vào cho Cherry cửa phòng vừa mở bình sữa trên tay liền rơi xuống, tạo tiếng động lớn bọn trẻ giật mình òa khóc.

Mặc kệ Cherry, Tôn Thất chạy lại ôm Suri vào lòng ngắm nhìn con bé anh không phải đang nằm mơ đúng là Suri rồi con bé không sao đang nằm trong tay anh.

“Hàm Phi chuyện này là sao vì sao con lại ở với em.”

Hàm Phi một tay bế Cherry vừa dỗ con gái vừa ấn điện thoại trả lời.

“Không biết có hai người mang con tới, nói gì mà lúc đó người ôm con bé nhảy xuống là người của Jon sắp xếp đã cố gắng bảo vệ con bé an toàn.”

Hàm Phi nói xong nhìn sang Tôn Thất mặt mũi đang xám xịt nhắn tiếp.

“Mà em không hiểu anh bảo con mất lúc mới sinh có phải anh giấu em gì đó không, em cố nghĩ mãi mà không ra càng nghĩ càng đau đầu.”

Tôn Thất trong lòng sợ hãi ôm lấy ba mẹ con, cầu xin ông trời cho anh thêm một chút thời gian đừng để cô nhớ lại vào lúc này.

“Không nhớ được thì đừng cố nhớ nữa em muốn biết chuyện gì từ từ anh sẽ nói em nghe.”