Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 16: Người đứng ngoài



Đi một vòng về đến nhà Hàm Phi mệt mỏi ngồi xuống ghế tay chân không muốn động cả người uể oải, cái đồ không có lương tâm cô bây giờ thật sự rất nghi ngờ nhân sinh vì sao cô lại yêu cái tên ác ma này chứ.

Tôn Thất làm như không thấy ánh mắt chứa đẩy hỏa khí của Hàm Phi, đưa cho cô cốc nước ấm rồi bế con gái lên phòng ngủ, Cherry dạo này luôn ỷ lại vào anh không có Tôn Thất con bé sẽ không ngủ, một buổi chiều không gặp bố sẽ đi khắp nơi tìm.

Vuốt má Cherry khóe mắt Tôn Thất lại ươn ướt hạnh phúc đáng nhẽ đã trong tay của anh nhưng do chính anh đã tự tay bóp chết, đẩy gia đình nhỏ của bọn họ gia đầu sóng ngọn gió con gái nhỏ gặp nạn Hàm Phi mất đi giọng nói.

Đắp chăn cẩn thận giúp Cherry, Tôn Thất xuống nhà Hàm Phi vẫn ngồi một tư thế nhất định không động đậy cốc nước cách cô một khoảng nhỏ vẫn ở nguyên vị trí, bật cười ngồi xuống cạnh Hàm Phi với giúp cô cốc nước.

“Hàm Phi em đã lười đến mức độ này rồi.”

Hàm Phi không phản bắc bây giờ không nói được muốn nói chuyện lại phải nhắn tin, viết giấy mà căn bản hiện giờ chỉ cần động một ngón tay cũng làm cô thấy mệt mỏi, Tôn Thất lắc đầu bế bổng Hàm Phi vững vàng từng bước đi về phòng ngủ để cô lên giường còn bản thân đi tắm.

Tôn Thất tắm rất nhanh Hàm Phi vẫn còn đang xem điện thoại anh đã từ trong phòng tắm đi ra cả người trần trụi quấn khăn tắm quanh hông.

“Em hôm nay tập luyện còn chưa tích cực nào lại đây anh vận động cùng em.”

Hàm Phi khóc không ra nước mắt cương quyết lắc đầu không chịu thỏa hiệp, đùa gì chứ cả ngày hôm nay cô bị anh hành hạ như vậy rồi bây giờ còn tiếp tục ngày mai cô phải đi viện mất.

Tôn Thất mặc kệ phản kháng mèo cào của Hàm Phi vẫn tiếp tục giở trò đến lúc mấu chốt Hàm Phi liên khóc nức nở Tôn Thất đành phải dừng lại xem xét.

Hàm Phi lại càng khóc lớn hai mắt long lanh nhìn anh, Tôn Thất cả người bốc hỏa lao về phía cô, anh mà còn nhịn nữa nhất định sẽ hỏng mất làm một lần rồi nói sau.

Một lần kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ Hàm Phi cả người mệt mỏi khóc cũng không nổi Tôn Thất ngược lại cả người phấn chấn ôm Hàm Phi vào lòng thủ thỉ.

“Hôm nay tạm tha cho em ngày mai lại luyện tập tiếp.”



Hàm Phi trong lòng phi nhổ ai muốn luyện tập với anh, ngày mai nhất định cô sẽ không cho Tôn Thất lại gần nửa bước bây giờ trước tiên phải ngủ một giấc đã.

Sáng Hôm sau Hàm Phi tỉnh lại trong lòng Tôn Thất ánh nắng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt anh, đưa tay nghịch vài sợi tóc hỗn loạn trước trán Tôn Thất, Hàm Phi có cảm giác như mình đang nằm mơ cuộc sống trước mắt với cô quá tốt đẹp có các con có anh.

“Sáng sớm lại muốn tập thể dục à.”

Tôn Thất vừa mới tỉnh ngủ giọng vẫn còn khàn hôn nhẹ vào má cô.

Hàm Phi xấu hổ muốn đứng dậy Tôn Thất đã nhanh hơn một bước tum lấy tay cô kéo vào lòng ôm ấp một hồi đến khi Tôn Thất vừa lòng mới buông Hàm Phi để cô đi vào nhà tắm.

Hàm Phi buổi sáng tắm rửa mất khá nhiều thời gian đến khi cô ra khỏi phòng Tôn Thất đang cho Cherry ăn cháo.

Cherry nhìn thấy mẹ liền vui vẻ vẫy tay đòi bế, Hàm Phi quay đi coi như không thấy ánh mắt cầu cứu của con gái đừng tưởng cô không biết con bé không muốn ăn cháo nên mới muốn cô bế.

Con bé nết ăn rất xấu một miếng cháo có thể ngậm đến nửa tiếng, chỉ ngoan ngoãn ăn món nó thích còn lại những món chính có thể ngậm trong miệng cả ngày lần nào ăn cháo Tôn Thất đều phải đánh vật với Cherry rất lâu.

Hàm Phi ăn sáng vừa ăn vừa ấn điện thoại nhắn tin cho Tôn Thất.

“Anh sao không đưa Tôn Lượng qua đây em không nhớ nổi mặt con rồi.”

“Mấy hôm nữa đợi con nghỉ học anh sẽ đưa con qua.” Tôn Thất nhà nhạt nói.

Cherry ăn dính đầy miệng Tôn Thất đứng dậy vào nhà tắm lấy khăn giúp nhóc con lau miệng, điện thoại để trên bàn liên tục đổ chuông số lạ không lưu tên nhưng không hiểu sao Hàm Phi lại có linh cảm bất an.



Không có người nghe máy bên kia lập tức nhắn tin qua.

“Tôn Thất em là Hàn Như

Tống Thoan bị bệnh nặng đang ở Mỹ cô ấy muốn gặp anh và Tôn Lương.”

Hàm Phi không cố tình đọc tin nhắn nhưng điện thoại không khóa cô chỉ cần trượt lên là đọc được.

Chua chát nhìn vào phòng tắm giữa cô và Tôn Thất có vẻ như tồn tại rất nhiều khoảng trống, Tống Thoan đã từng làm cho Tôn Thất điên cuồng say đắm chiếm trọn trái tim Tôn Thất của thời niên thiếu, Hàn Như là người kéo anh khỏi vũng bùn chữa lành vết thương của anh, còn cô là người đến sau tất cả không phải người anh yêu say đắm cũng không phải người bên anh lúc khó khăn, trong cuộc sống của anh cô luôn là người đứng ngoài.

Hàm Phi lén lau nước mắt cô không có tư cách nói anh đừng đi mệt mỏi mắt.

Tôn Thất Thấy Hàm Phi ngồi thất thần bát cháo trước mặt vẫn còn nguyên liền nhíu mày.

“Em không ăn đi còn ngồi đó thất thần cái gì.”

Cả buổi Hàm Phi thấp thỏm không yên cuối cùng điện thoại Tôn Thất cũng đổ chuông một lần nữa vẫn là dãy số lúc sáng, Hàm Phi bình tĩnh ăn cháo Tôn Thất ra ngoài nghe điện thoại lúc vào liền nhìn Hàm Phi.

“Công ty có chút việc anh phải về mỹ mấy hôm em và con ở lại đây được không anh sẽ gọi người giúp việc đến chăm sóc hai mẹ con.”

Hàm Phi gật đầu với tay lấy giấy viết cho Tôn Thất.

“Không cần mời người giúp việc em chăm con được, nhưng em muốn mua vài cái túi phiên bản giới hạn anh lấy tiền mặt cho em nhé.”

Tôn Thất không nhiều lời liền đồng ý.