Truy Quang

Chương 36: Kẻ hèn nhát không xứng có được Chu Hề Từ



Chu Hề Từ dẫn theo một đám người đi đến điểm kiểm tra, sau khi giải thích tình huống với giáo viên, cô viết tên mình lên phiếu đăng ký.

Ba chữ này được viết đến rồng bay phượng múa.

Trần Lâm Qua lấy kim băng trong tay Chu Hề Từ, ghim bảng số ra sau lưng cô, thấp giọng nói: "Cố gắng hết sức."

Hai người đứng rất gần nhau, cho nên khi anh nói chuyện, hơi thở nong nóng của anh cứ quanh quẩn ở sau cổ cô, Chu Hề Từ vô thức đứng thẳng lưng, cảm nhận được độ ấm của ngón tay anh đang chạm vào lưng mình.

"Đừng nhúc nhích." Trần Lâm Qua thả lỏng lực tay đang đặt trên lưng cô, kim băng xuyên qua vải dệt, cố định chặt bảng số: "Được rồi."

Chu Hề Từ vẫn đứng thẳng như cũ, theo bản năng giơ tay lên xoa xoa phía sau cổ, dùng lời nói của anh để lảng tránh: "Yên tâm đi, em là ra sân thi đấu, chứ không phải là ra chiến trường."

Trần Lâm Qua quay đầu đi cười một tiếng, đường viền quai hàm đặc biệt rõ ràng.

Chu Hề Từ nhìn thấy một nốt ruồi rất nhạt ở gần vành tai anh, "Em nhớ rõ trước kia chỗ này của anh đâu có nốt ruồi đâu."

Trần Lâm Qua theo bản năng đưa tay lên sờ, có lẽ cũng biết cô đang nói đến chỗ nào, giải thích: "Không phải nốt ruồi, là hồi trước làm bài thi viết ngủ gật, ngòi bút vô tình chọc vào nên để lại dấu vết."

Chu Hề Từ biết anh rất chăm chỉ, hai tháng nay sau khi về nhà, anh hầu như không nghỉ ngơi bao giờ, thời gian rảnh rỗi đều dành để làm đề trên di động.

Nhưng cô không ngờ, trước kia ở Thượng Hải anh cũng nỗ lực như vậy.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt cô có thêm vài phần đau lòng.

"Đừng suy diễn, là anh thức đêm chơi game với Bồ Cận, nên khi về trường làm bù bài tập mệt quá mới ngủ gật." Trần Lâm Qua vừa thấy cô nhíu mày, liền biết cô đang nghĩ cái gì, "Anh trước kia ở Thượng Hải không có khó khăn như em nghĩ đâu, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, thi đấu cho tốt vào."

Chu Hề Từ mím môi: "Biết rồi ạ."

Khi bước đến điểm xuất phát, Thiệu Vũ Bình và Dương Nguy vừa chạy xong nội dung 3000m nam cũng đều đi lại đây truyền thụ kinh nghiệm cho cô: "Lúc xuất phát có thể chạy nhanh một chút, giữa chừng thì hơi giữ sức lại, nếu không đến đoạn sau sẽ không chịu nổi đâu."

Điểm yếu của Chu Hề Từ là sức bền, học kỳ này Vương Hỗ Sinh đã bắt cô tập các bài huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng chạy đường dài rõ ràng không phải là sở trường của cô.

Thiệu Vũ Bình nói: "Chúng ta không cần lấy hạng nhất, chỉ cần lọt vào top 6 là được."

Chu Hề Từ đang khởi động cổ chân, lắng nghe một cách lơ đãng, ánh mắt tìm thấy người tham gia thi đấu của lớp 24 trong đám đông.

Không ngoài ý muốn, cũng là một thành viên đội điền kinh, tên là Lâm Ly, cũng tập luyện chạy đường dài như Đào Khương.

Bỏ qua vấn đề Triệu Huy, người trong đội điền kinh vẫn khá là hòa hợp, Lâm Ly có lẽ cũng đã nghe nói về chuyện Triệu Huy, nên chủ động đi tới: "Chủ nhiệm lớp chúng tớ đã hỏi Triệu Huy, cậu ấy nói việc Khương Khương bị thương này không phải do cậu ấy làm."

"Có phải cậu ta làm hay không không quan trọng, chúng tớ đã tính cái thù này lên đầu cậu ta rồi." Chu Hề Từ mỉm cười: "Lát nữa đừng có nhường tớ đấy."

Nữ sinh khẽ nhướng mày: "Cậu cảm thấy có khả năng sao?"

"Vậy hẹn gặp nhau trên sân thi đấu." Chu Hề Từ nói: "Cố lên."

"Cậu cũng vậy."

Nội dung 3000m không chia nhóm, cả ban tự nhiên và xã hội cộng lại lên đến 25 lớp, và 25 nữ sinh đều dàn ra đứng trước vạch xuất phát.

Chu Hề Từ không chen lấn trong đám đông mà lùi về hàng thứ hai, mấy người trong lớp cô cũng đang phân tán ở bốn phía của đường chạy, mỗi đoạn cách nhau 200m.

Lúc này chỉ có Thiệu Vũ Bình và Trần Lâm Qua ở lại điểm xuất phát cùng cô.

Càng đến gần thời gian thi đấu, Thiệu Vũ Bình càng trở nên lo lắng: "Đừng căng thẳng, lúc chạy xuất phát cũng đừng vội, nhiều người thế này không chừng cậu sẽ bị ai đó vướng ngã."

Chu Hề Từ cười có chút bất lực: "Đội phó, cậu có thể mong cho tớ tốt hơn được không?"

"Phi phi phi." Thiệu Vũ Bình nói: "Chu Hề Từ trâu bò nhất thế giới!"

Trọng tài bắt đầu điểm danh, những người không liên quan đều bị đẩy ra ngoài đường đua, trước khi rời đi, Trần Lâm Qua nhéo nhẹ ngón tay Chu Hề Từ, nói bằng giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Cố lên."

Cô vô thức nắm chặt ngón tay, nhìn anh đi theo Thiệu Vũ Bình lùi về phía sau.

"Chuẩn bị...!"

Thiệu Vũ Bình vẫn không yên tâm mà dặn dò: "Không cần vội, không cần..."

"Tuýt!!!"

Tiếng còi của trọng tài cắt ngang lời nói của cậu ấy, giây tiếp theo, Chu Hề Từ giống như mũi tên trên dây cung đã được kéo căng, vèo một cái từ trong đám người lao ra.

Thiệu Vũ Bình sững sờ mất một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, cậu ấy lập tức đuổi theo bóng dáng kia, miệng hét lên: "Chu Hề Từ, cậu điên rồi à!!!"

3000m không giống với chạy nước rút, bảo tồn thể lực là điều hết sức quan trọng.

Nhưng Chu Hề Từ căn bản không nghĩ đến việc bảo tồn thể lực, từ khoảnh khắc tiếng còi kia vang lên, cô liền dựa vào sức mạnh bùng nổ của mình mà trực tiếp lao ra ngoài, hơn nữa vẫn luôn không có dấu hiệu giảm tốc độ.

Toàn bộ sân thể dục đều sôi sục lên.

Trong 200m đầu tiên Thiệu Vũ Bình hoàn toàn không theo kịp Chu Hề Từ, đến đoạn thứ hai, Khâu Trác Ngọc mới miễn cưỡng đuổi kịp, gió thổi vù vù.

Cậu căn bản không rảnh mà nói chuyện với cô, khi chạy đến 200m thứ ba, Khâu Trác Ngọc đẩy Hùng Lực một cái, Hùng Lực ngay lập tức chạy theo.

Thiếu nữ như một cơn gió vội vã mà bay nhanh trên bầu trời xanh.

Sau vòng đầu tiên, Chu Hề Từ dẫn đầu với khoảng cách khá xa.

Thiệu Vũ Bình và Trần Lâm Qua đuổi theo, cậu ấy vẫn luôn hét lên với bóng dáng đang chạy trên đường đua: "Phía sau không có ai, cậu nên ổn định lại một chút, không cần vội vàng như vậy, về sau cậu sẽ không chịu nổi đâu!! Chu Hề Từ!"

Chu Hề Từ vẫn như cũ, không hề giảm tốc độ.

Dương Nguy khiêng cờ lớp, sau lưng cậu ấy là một đám người, lá cờ đỏ bay phấp phới trong không trung, những vòng cuối cùng, hầu như tất cả mọi người trong lớp 25 đều chạy theo ở bên ngoài đường băng.

Có người bị tụt lại, có người đuổi theo kịp.

Toàn sân thể dục, dù là quen hay không quen, đều reo hò, thét gào đến chói tai, bọn họ hoan hô cho thiếu nữ đang chạy như bay kia, cũng hoan hô cho năm tháng học sinh huy hoàng nhất của mình.

"Lớp 12 muôn năm!"

"Cao trung muôn năm!"

"Thanh xuân muôn năm!"

Thời đại này, có người tỏa sáng, có người bình thường, nhưng trên con đường đời dài ấy, họ đều là những người tiên phong dũng cảm nhất.

Thiếu niên vượt mọi chông gai, đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm đường, cuối cùng sẽ đến được đích của cuộc đời.

Ở vòng cuối cùng của 3000m, gần như tất cả mọi người trên sân thể dục đều chạy theo.

Chu Hề Từ vẫn dẫn đầu bỏ xa như cũ.

Đường băng màu đỏ cam so với con đường dài của cuộc đời thì bằng phẳng và thẳng tắp hơn nhiều, gió gào thét thổi qua bên tai, cô nghe thấy rất nhiều người gọi tên mình.

Cô điên rồi sao?

Cứ coi như là cô điên rồi đi.

Tương lai, ước mơ, phương xa, bất kỳ cái gì cô cũng đều không nhìn thấy được, chỉ có vạch đích là đang gần ngay trước mắt.

Cô chỉ cần thắng.

Chạy đến khúc cong cuối cùng.

Chu Hề Từ nhìn thấy Trần Lâm Qua đang đứng bên ngoài vạch đích, khoảnh khắc đó, dường như hết thảy trước mắt đều sáng tỏ, cô lập tức lao thẳng về vạch đích.

Anh vươn tay ra, tiếp được cơ thể đang ngã xuống của cô.

Không nghe thấy tiếng reo hò bên tai, cũng không nhìn thấy đám đông đang chen chúc.

Cô dựa vào trong lòng anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập, từng nhịp lại từng nhịp, hòa cùng tần số với con tim đang đập tán loạn của cô.

Đám người xung quanh tản ra.

Giản Phàm chen qua, đút cho Chu Hề Từ một ngụm nước đường, cổ họng khô khốc được làm ẩm, hô hấp mới dần trở nên thông thuận.

Hai chân cô như bị rót chì, vừa nặng nề vừa nhức mỏi.

"Còn đi được không?" Trần Lâm Qua dùng đầu ngón tay lau mồ hôi trên trán cô, không đợi cô trả lời, đã tự mình bế ngang cô lên.

Giản Phàm đi theo bên cạnh: "Chu Hề Từ, trước đây tớ lại không phát hiện ra cậu thật mẹ nó trâu bò."

Cô cười khan một tiếng: "Bây giờ phát hiện cũng chưa muộn, a chết tiệt, tớ cảm giác chân mình sắp gãy luôn rồi."

"Cậu thấy qua ai chạy 3000m như cậu chưa, may mà lão Vương không có ở đây, nếu không hôm nay cậu chết chắc luôn." Giản Phàm bóp cẳng chân cô, "Cậu thật sự quá trâu bò."

"Thực ra chạy được một nửa thì tớ đã hối hận rồi." Chu Hề Từ nói nửa thật nửa giả: "Sớm biết thế này thì đã không liều mạng như vậy, nhưng mà các cậu cứ hò hét tên tớ mãi, tớ lại không chậm lại được, nên chỉ muốn chạy nhanh cho xong thôi."

Giản Phàm buông tay ra, nói: "Chúng tớ hò hét, chúng tớ hò hét là để bảo cậu chạy chậm lại chút, có biết không hả?"

Chu Hề Từ cười cười, cảm thấy đã đỡ hơn không ít, bắt lấy cánh tay Trần Lâm Qua bảo anh thả mình xuống, chân vừa mới chạm đất, liền giống như bị đứt gân, hai chân mềm nhũn vô lực, trực tiếp quỳ xuống trên bãi cỏ, Trần Lâm Qua cũng không đỡ kịp.

Anh cúi xuống định nắm lấy cổ tay cô: "Đỡ em dậy nhé?"

Chu Hề Từ tì trán lên đầu gối anh: "Từ từ đã, em không muốn động đậy."

Ở một bên, Dương Nguy vừa ghi thành tích xong thì chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, giật mình nói: "Thế nào, đây là bắt đầu dùng gia pháp sao?"

"..." Chu Hề Từ ngẩng đầu lên đáp: "Mẹ nó, tớ là không còn sức lực."

Thiệu Vũ Bình từ bên cạnh đi tới: "Cậu chạy như vậy, chân chưa gãy đã là may rồi, tớ gào lên bảo cậu chạy chậm thôi biết bao nhiêu lần, cậu thì như bị điếc, cứ bay thật nhanh."

Chu Hề Từ mạnh miệng: "Là chạy, nếu bay thì bây giờ tớ còn ở đây à? Tớ đã bay lên trời cao rồi có được không?"

Cô dứt khoát duỗi thẳng chân ngồi xuống bãi cỏ: "Lâm Ly thứ mấy?"

"Thứ ba." Thiệu Vũ Bình cũng ngồi xuống: "Lớp chúng ta tổng điểm đứng nhất, lớp họ hạng tư, trốn không thoát được cảnh trần truồng đâu."

"Quá đã." Chu Hề Từ vừa nghĩ đến cái hình ảnh kia, đã thấy cực kỳ vui vẻ, cô kéo Trần Lâm Qua ngồi xuống: "Chúng ta thắng rồi, đừng xụ mặt nữa, vui lên nào."

Biểu cảm của Trần Lâm Qua dịu lại một chút, nhưng vẫn rất khó coi, cảnh tượng cô nhắm mắt lại, mặt trắng bệch ngã xuống tựa như một cơn ác mộng bao phủ đáy lòng anh.

Khoảnh khắc đó, không ai biết rằng nhịp tim của anh cũng đột nhiên dừng lại một lúc, cho đến khi cảm nhận được hơi thở và sự run rẩy của cô, anh mới dần bình tĩnh lại.

"Cậu cũng đủ oai phong rồi, làm cho tớ và anh trai cậu sợ chết khiếp." Thiệu Vũ Bình nói tiếp: "Việc này chắc chắn không giấu được lão Vương, đợi thầy ấy về kiểu gì cậu cũng sẽ bị phạt."

Bây giờ ngay cả sắc mặt Chu Hề Từ cũng có chút khó coi: "Đừng như vậy được không, hãy để tớ vui vẻ trước đi."

Thiệu Vũ Bình cười sằng sặc.

Chu Hề Từ nhìn quanh một vòng, hỏi: "Khâu Trác Ngọc và Khương Khương đâu?"

"Cậu vừa thi xong, Đại Ngọc liền đưa Khương Khương đi bệnh viện rồi." Hùng Lực nói: "Khương Khương nhất quyết phải xem cậu thi đấu xong, Khâu Trác Ngọc cũng vậy, nói là dù có bò cũng phải cùng cậu bò đến đích, ai ngờ cậu lại trực tiếp bay... à, là chạy nhanh như vậy, chúng tớ ở giữa hai chặng đều không đuổi kịp cậu."

"Ha ha." Chu Hề Từ nói: "Các cậu không được à."

Trần Lâm Qua mặt không biểu cảm nói: "Đó là do em quá được."

Chu Hề Từ co rúm cổ lại, không dám phản bác, gió thu thổi qua, cô không nhịn được mà nghiêng đầu hắt xì một cái, vừa rồi cô ra quá nhiều mồ hôi, lúc này lại thấy hơi lạnh.

Áo khoác của bọn họ đều được mang đến lều trại bên kia của lớp, bây giờ Chu Hề Từ căn bản không đi nổi, Trần Lâm Qua đứng lên nói: "Anh đi lấy áo khoác."

Chu Hề từ xoa xoa cái mũi: "Mang cho em vài quả quýt nữa nhé."

Đại hội thể thao, Lâm Tùng Viện đã tự xuất tiền túi ra mua sáu thùng lớn quýt đường, ăn xong ba ngày này, Chu Hề Từ cảm giác mặt mình cũng biến thành màu vàng luôn rồi, nhưng lúc này trong miệng thấy khó chịu, muốn ăn chút quýt.

Trần Lâm Qua cũng không quay đầu lại mà đi xa.

Thiệu Vũ Bình nói: "Cậu thật sự đã dọa anh trai cậu sợ, tớ nhìn thấy lúc đó mặt mũi anh ấy trắng bệch, nếu không phải vì cậu quá quyết tâm giành chiến thắng, chắc chắn anh ấy sẽ xông vào đường băng lôi cậu ra."

Chu Hề Từ sờ sờ lỗ tai, cười nhẹ rồi không nói gì nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng đang dần xa của Trần Lâm Qua.

Lều của lớp Trần Lâm Qua ở phía bên phải khán đài.

Trần Lâm Qua đi vào, tìm thấy áo khoác của mình thì mặc vào, sau đó cầm theo áo khoác của mấy người bọn họ, lại lấy từ trong thùng bên cạnh ra một nắm lớn quýt đường, bỏ vào túi.

Anh vừa đi ra ngoài, Trang Vi như gắn định vị trên người anh, đột nhiên xuất hiện.

"Trần Lâm Qua." Trong tay cô ấy cầm một tấm card màu hồng: "Thứ bảy này là sinh nhật tớ, ba mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho tớ ở nhà, cậu có rảnh không?"

Trần Lâm Qua nhìn cô ấy, mím môi: "Xin lỗi."

"Thôi được, thực ra trước khi tới tìm cậu thì tớ đã đoán được rồi." Trang Vi lật tấm card trên tay, chỗ ô viết tên kia không phải là tên của Trần Lâm Qua.

Trần Lâm Qua vẫn nói: "Xin lỗi."

"Này, cậu đừng như thế, cứ như thể cậu đã làm chuyện tội ác tày trời gì với tớ vậy." Trang Vi lại mỉm cười: "Tớ có thể hỏi một câu không?"

Trần Lâm Qua cho rằng cô ấy sẽ hỏi anh vì sao không thích cô ấy, hoặc là rốt cuộc anh thích kiểu con gái như thế nào, nên cũng không quá để tâm, gật đầu nói: "Có thể."

Trang Vi hỏi thẳng: "Cậu thích Chu Hề Từ phải không?"

Mí mắt Trần Lâm Qua đột nhiên nhảy dựng, anh nhìn cô ấy một cái thật sâu, không nói gì.

Trang Vi thấy vậy, vội xua tay cười nói: "Tớ không có ý gì khác, tớ chỉ là, ừm, nói thế nào nhỉ, thật ra ngày đó ở quán trà sữa tớ đã có cảm giác rồi, chỉ là tớ không cam tâm, vẫn muốn thử lại, nhưng cậu thật sự rất nhẫn tâm, tặng đồ thì không nhận, hẹn ăn cơm thì không đồng ý, ngay cả ở lớp học thêm, tớ mới nói với cậu vài câu, cậu cũng như là đang trốn tránh cái gì vậy, cậu như thế, làm tớ còn nghi ngờ ngày đó người đưa áo khoác đồng phục cho tớ có đúng là cậu không nữa."

Lúc này Trần Lâm Qua mới thu lại vài phần sắc mặt, hiếm khi nói nhiều thêm vài câu: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, trước kia em ấy cũng từng gặp tình huống như vậy, tôi biết cảm giác xấu hổ, không ai giúp đỡ đó."

"Thì ra lần duy nhất cậu đối tốt với tớ, cũng đều là vì Chu Hề Từ à." Trang Vi thở dài: "Xem ra tớ thật sự thất bại rồi."

"Cậu rất tốt." Trần Lâm Qua cứng nhắc an ủi.

"Tớ rất tốt, nhưng không phải là kiểu mà cậu thích đúng không?"

Trần Lâm Qua hơi xấu hổ, khẽ ho nhẹ một tiếng: "Sẽ có người thích cậu, rất nhiều nam sinh trong trường chúng ta đều thích cậu."

Trang Vi mỉm cười: "Không được, sao tỏ tình thất bại rồi mà tớ vẫn thấy cậu càng ngày càng thú vị hơn vậy nhỉ."

Trần Lâm Qua nhìn cô ấy một cái, không biết nên nói cái gì, bèn lảng tránh tầm mắt của cô ấy, "Tôi còn có việc, đi trước nhé."

"Này." Trang Vi gọi anh lại.

"Sao vậy?"

"Chu Hề Từ không biết cậu thích cậu ấy đúng chứ?" Trang Vi nhìn biểu tình trên mặt chàng trai, thử thăm dò: "Muốn tớ giúp cậu theo đuổi cậu ấy không?"

"Không cần." Trần Lâm Qua nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: "Cũng nhờ cậu đừng nói cho em ấy biết."

"Tại sao?"

Trần Lâm Qua im lặng.

"Không phải là cậu sợ bị cậu ấy từ chối đấy chứ?" Trang Vi như phát hiện ra một châu lục mới: "Không ngờ khi đối mặt với tình cảm, cậu cũng trở nên nhát gan như vậy."

Trần Lâm Qua chính là một người như thế, vừa tự tin nhưng cũng vừa nhát gan.

Anh tự tin rằng Chu Hề Từ sẽ không thích người khác, nhưng cũng nhát gan đến mức không dám tin rằng Chu Hề Từ sẽ thích mình.

Trang Vi nhìn cậu nam sinh đang im lặng, trong lòng bỗng chốc thấy cân bằng hơn nhiều, cô ấy theo đuổi mà không thành, anh cũng có người mình thích mà không được.

Có lẽ vì đồng bệnh tương liên nên cô ấy động viên: "Trần Lâm Qua, hãy dũng cảm lên, kẻ nhát gan sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, mặc dù tớ đã dũng cảm song cũng chẳng được kết quả tốt đẹp gì, nhưng ít nhất là tớ không hối tiếc."

Trong ánh chiều hôm, Trần Lâm Qua hiếm khi nở nụ cười với cô nàng: "Cảm ơn, cũng chúc cậu sớm gặp được người mình thích hơn."

"Vậy cũng chúc cậu sớm thực hiện được ước mơ." Trang Vi lắc lắc tấm thiệp trong tay: "Thật sự không đến sao? Dù là bạn bè thôi."

"Không đến." Trần Lâm Qua nói: "Không phù hợp, cũng không cần thiết."

"Thôi được rồi."

Anh gật đầu, quay người đi về phía trước.

Chu Hề Từ và mọi người vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, xung quanh thậm chí còn nhiều thêm vài người, ngay cả Vệ Dương cũng đến, cô một trận thành danh, là một tồn tại ngắn ngủi mà rực rỡ trong lòng nhiều người.

Cô nhìn thấy Trần Lâm Qua đang cầm một đống quần áo, liền không thèm nghe những người bên cạnh nói chuyện nữa, đứng dậy chạy về phía anh.

Cách nhau vài mét.

Trần Lâm Qua đột nhiên nhớ lại cái năm anh nhận ra mình đã nổi lên tâm tư khác với Chu Hề Từ.

Ngày hôm đó, mấy nam sinh rủ nhau đến nhà Bồ Cận chơi game, một trong số họ không biết lấy đâu ra một bộ phim, đang chơi game được nửa chừng thì mấy người kia liền chen chúc trước máy tính để xem.

Anh không có hứng thú, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.

Trần Lâm Qua dường như vẫn luôn không quá để tâm đến mấy cái này, ở trường có nữ sinh theo đuổi anh, anh đều từ chối tất cả, Bồ Cận cười anh là Đường Tăng mới của thế kỷ 21, anh cũng không tỏ ý kiến.

Lúc ấy anh đi ra khỏi phòng, bước đến ban công lại nhớ mình quên cầm theo bật lửa, nên lại lộn trở về.

Không nghĩ tới bọn họ xem bằng máy tính không thấy đã, liền chuyển qua máy chiếu, khi Trần Lâm Qua mở cửa ra, đập ngay vào mắt là hình ảnh ướt át lại sắc tình.

Chỉ vài giây, anh lập tức đóng cửa, lui ra ngoài.

Đêm đó, Trần Lâm Qua phá lệ mà mơ một giấc mộng xuân không thể nói ra được, hình ảnh thoáng qua vội vã lúc chạng vạng ấy đã trở thành hiện thực ở trong mộng.

Giữa trời chiều, rèm cửa ở mép tường bay bay.

Anh ôm cô gái vào trong lòng, hương thơm tràn ngập, tay anh không biết nên đặt ở đâu, cứ thế gắt gao ôm lấy vòng eo của cô, nội tâm xao động không yên.

"Anh trai..."

Cô gái đột nhiên lên tiếng, giọng mềm mại như bông, đánh gục phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Trần Lâm Qua, anh bất chấp tất cả mà cúi đầu xuống.

Người trước mặt lại kéo lấy tay anh và khóc, chất vấn anh tại sao lại bỏ rơi mình, Trần Lâm Qua muốn lau nước mắt cho cô, nhưng tay lại bị cô nắm chặt.

Anh muốn phản bác, cô lại hôn lên, chặn môi anh lại, "Anh ơi..."

...

Sau khi tỉnh giấc, Trần Lâm Qua đã từng cho rằng mình có tâm lý biến thái, thế mà lại nổi lên tâm tư dơ bẩn như vậy với em gái mình.

Tinh thần anh sa sút và giãy giụa một phen, cuối cùng thật sự không có cách, đành chạy tới gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ phòng khám nghe xong mô tả của anh, im lặng một lúc, rồi hỏi một câu rất mấu chốt: "Em nói em gái, là em gái ruột sao? Có quan hệ huyết thống không?"

Trần Lâm Qua sửng sốt, bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, mới khiến giọng nói nghe không còn khô khốc như vậy, "Không có."

Bác sĩ tâm lý đẩy mắt kính: "Có khả năng nào, em thích đối phương rồi không?"

Trần Lâm Qua lại sửng sốt thêm lần nữa, anh và Chu Hề Từ đã nhiều năm không gặp, anh cũng vẫn luôn coi cô như em gái, nhưng sẽ có anh trai nào mơ mộng về em gái của mình ư?

Anh hơi bối rối mà ôm đầu, là thích sao?

Trước đây, Bồ Cận đã từng hỏi anh rằng rốt cuộc anh thích kiểu con gái gì, Trần Lâm Qua không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào, chỉ nhớ rằng khi nghe thấy câu hỏi, hình ảnh của Chu Hề Từ đã hiện lên trong đầu anh.

Anh nghĩ rằng anh thích kiểu người như cô, lại không ngờ rằng, người anh thích chính là cô.

Bác sĩ tâm lý lại nói: "Em có loại xúc động như vậy ở độ tuổi này là điều hết sức bình thường, tựa như nhiều người sẽ coi một giáo viên nào đó thành đối tượng ảo tưởng tình dục của mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là mấy người đó đều nảy sinh tình yêu với vị giáo viên kia."

"Không phải." Trần Lâm Qua thời khắc này đã vô cùng chắc chắn, "Em thích em ấy."

Có lẽ là tình cảm gắn bó thời thơ ấu trên con đường trưởng thành dần dần lên men chuyển thành một loại tình cảm khác, hoặc cũng có lẽ là dục vọng chiếm hữu của anh đối với bất kể là người hay vật tuy không lộ rõ song lại rất mãnh liệt.

Nhưng cho dù là gì đi nữa.

Thì Trần Lâm Qua thích Chu Hề Từ, đây đã là một sự thật được định sẵn.

...

Trần Lâm Qua bị cơn gió và hơi nóng mà Chu Hề Từ mang theo khi chạy về phía mình kéo trở về thực tại, nhìn cô rút áo khoác của cô ra mặc vào.

"Quýt đâu ạ?" Cô ngẩng đầu hỏi, ánh mắt sáng ngời.

Trần Lâm Qua nghiêng người sang một bên: "Trong túi."

Chu Hề Từ vừa với tay lấy một quả, thì bên kia có người đến gọi cô đi nhận giải và chụp ảnh. Cô đã phá kỷ lục chạy 3000m của trường, lớp 25 được cộng thêm 5 điểm.

Cô đang bóc quýt, từ chối yêu cầu của người đến gọi: "Thôi thôi, tớ không đi đâu, lát nữa muốn ảnh thì tớ gửi qua một tấm là được."

Giản Phàm hỏi: "Tại sao không đi, hôm nay cậu tỏa sáng cực kì, biết bao nhiêu người đang đợi chụp ảnh với cậu đấy."

Chu Hề Từ ném quả quýt vào trong miệng, nói: "Làm người có thể nổi bật, nhưng không thể nổi bật quá đà, dễ bị ghét lắm."

Giản Phàm vỗ tay: "Thật có lý nha."

Chu Hề Từ giơ tay, ném vỏ quýt về phía cô ấy.

Nhưng cho dù Chu Hề Từ không đi, vẫn có người chủ động tìm đến cửa, cả trai lẫn gái, một vài người là bạn bè quen biết, Chu Hề Từ không tiện từ chối, nên cùng bọn họ chào hỏi.

Có người cầm điện thoại chụp lén cô, cô cũng thoải mái hào phóng mỉm cười với ống kính.

"Chu Hề Từ, hôm nay cậu siêu ngầu luôn!"

"Cảm ơn nhé."

Trần Lâm Qua nhìn thấy cô bị người ta kéo đi chụp ảnh, có nam sinh đưa cô đồ uống, cô mỉm cười xua tay từ chối, rồi quay lại gọi bọn họ qua chụp ảnh cùng: "Nhanh lên nào."

Thiệu Vũ Bình từ trên mặt đất đứng dậy, phủi bụi trên mông rồi đi tới.

Đám người bọn họ có mười mấy người, Trần Lâm Qua bị Giản Phàm đẩy đến bên cạnh Chu Hề Từ, cánh tay anh đụng vào cánh tay cô, Chu Hề Từ quay đầu nhìn lại.

Hai người bị những người xung quanh xô đẩy đến rất gần nhau.

Chu Hề Từ định nói gì đó, thì bên cạnh lại có người gọi cô, "Chu Tiểu Từ, nghe nói hôm nay cậu một trận thành danh, quá oai phong luôn."

Cô cười nói: "Cậu mau bớt nói vài câu đi."

Bạn học cầm máy ảnh đang chờ mọi người cùng nhìn vào ống kính.

Trần Lâm Qua đứng sát cánh tay Chu Hề Từ, bàn tay rũ bên đùi trong lúc lơ đãng chạm vào cô, cái chạm thật nhẹ, cũng không ai né tránh.

Một nam sinh qua đường trong nháy mắt chạy tới, hét lên: "Chu Hề Từ! Tớ rất thích cậu!"

Học sinh lớp 25 đồng lòng bảo vệ người của mình: "Lăn qua một bên, chúng tôi không mở quyền lựa chọn bạn đời cho người ngoài đâu."

Mọi người cười vang.

Chu Hề Từ vừa nghiêng đầu hỏi người bên cạnh người mới chạy tới đó là ai, thì bạn học cầm máy ảnh đã chuẩn bị bắt đầu chụp.

"Được rồi, được rồi, mọi người mau nhìn tớ này, tớ chuẩn bị chụp đây!"

Một đám người lại chen chúc nhau, Chu Hề Từ suýt bị chen đến trong lòng Trần Lâm Qua. Đầu cô va vào cằm anh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Cô thấy Trần Lâm Qua mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó, hàng mi anh đen nhánh như sóng biển, tĩnh lặng và dịu dàng.

Giữa đám đông, mọi người nắm tay nhau giơ cao và hô vang, bên tai là tiếng reo hò, "Lớp 12 muôn năm!".

Trong ảnh tĩnh được chụp lại, tất cả mọi người đều cười và nhìn về phía trước, chỉ có Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua ở chính giữa đang nghiêng đầu nhìn nhau.

Nơi góc khuất mà người khác không nhìn thấy.

Giữa những lần chạm tay vô tình, trong tiếng tim đập ngày càng nhanh, Trần Lâm Qua đã nắm lấy tay Chu Hề Từ.

Nếu người khác đều có thể.

Thì tại sao anh lại không thể dũng cảm hơn?

Kẻ hèn nhát không xứng có được Chu Hề Từ.