Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Chương 73: Người của ta



Cả hai người đều đang tìm ma sao? Thẩm Mỹ Ảnh không nói nên lời, vậy là tối nay có thể yên tĩnh rồi, vốn dĩ còn lo hai vị chủ tử sẽ cãi nhau trong bữa tiệc tối này, nếu đã như vậy, vừa hay để bọn họ không cần phải đến.

Bữa tiệc tối này nàng đã không nói với Tống Lương Thần, thứ nhất là sợ bị làm hỏng, nói không chừng còn bị trách mắng, thứ hai đây cũng là bữa tiệc giữa các nữ nhân, dù biết chuyện hắn cũng không thể đến được, xong việc sẽ bẩm báo sau cũng không muộn.

Thấy thời gian không còn nhiều, Mỹ Ảnh liền cùng Ninh Thuần Nhi bước ra ngoài. Yến hội được thiết ở Tương Tư Uyển, các chậu hoa trong đình viện đều được dời đi, để lại một khoảng trống rộng rãi. Các nha hoàn đi đi lại lại, mang theo bàn, ghế, chén đũa để bày trí.

Ninh Thuần Nhi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài có chút kinh ngạc: "Hoá ra là như thế này sao?"

Hầu hết các yến hội ở Yến địa đều có một chiếc bàn nhỏ dành cho mỗi người, chủ nhân ngồi ở giữa, những người còn lại xếp hai bên. Kết quả là ở Tương Tư Uyển này, thế mà lại mang tất cả những chiếc bàn nhỏ xếp thành một vòng tròn lớn.

“Thế này tốt hơn mà.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Giảm được rất nhiều phiền toái.”

Làm thế nào có thể giảm phiền toái chứ? Ninh Thuần Nhi mím môi: "Mọi người đều quen với việc bố trí yến tiệc ở Yến địa. Đây là lần đầu tiên Thế tử phi gặp mặt các tướng lĩnh phu nhân, lựa chọn phương pháp bảo thủ có phải đáng tin cậy hơn không?"

"Không cần." Mỹ Ảnh lắc đầu: "Bày trí thế này là ta có dụng ý."

Ninh Thuần Nhi nghẹn lời, nàng luôn cảm thấy Thế tử phi có chút tùy ý, các tướng lĩnh phu nhân đều có bè phái của mình, cũng rất khó đối phó, ít nhất là trước khi lập Thế tử phi, xưa giờ không ai có thể mời được họ cùng nhau đến phủ.

Nhưng nhìn thấy Thế tử phi quyết tâm như vậy, nàng khó có thể nói được gì.

Xe ngựa lần lượt nối nhau dừng trước cửa Thế tử phủ, Thẩm Mỹ Ảnh ở trong nhà đợi cho đến khi tiếng người bên ngoài ngày càng ồn ào, đoán chừng người đã đến gần, mới chỉnh lại quần áo đứng dậy.

Các vị phu nhân đứng trong sân viện sôi nổi nghị luận.

“Nghe nói vị Thế tử phi này... Không phải truớc đó là một nô tỳ sao, sao lại đổi thành người đến từ kinh thành rồi?” An thị đứng sang một bên, một thân mặc bộ váy màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn hết sức bắt mắt. Vừa chuyển mình làm chính thất, đã nóng lòng khoát lên màu áo đỏ, nụ cười trên môi cũng mười phần rực rỡ.

Vân thị bên cạnh liếc nàng một cái, cong môi nói: "Vu phu nhân đã chuyển chính rồi, lời nói cũng có tiếng vang hơn, những chuyện này còn có thể biết một chút, chúng ta thật còn chẳng biết gì."

An thị mỉm cười, đang định mở miệng thì Vệ Tư Oanh, chính thất của Yến Triệu Đề đốc Ôn Phi Khanh nói: "An thị đã chuyển chính rồi, nhưng nghe nói là nhi nữ của ngươi vẫn là một thị thiếp ở Thế tử phủ. Nhắc mới nhớ, nàng bây giờ cũng được coi là đích nữ.”

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt An thị lập tức biến mất.

Vệ thị này chính là như vậy, ngày thường dù chơi chung với mọi người nhưng vẫn luôn khơi lên vết thương của người khác, nói năng cũng không được ưa thích, điều này có nghĩa là tướng công nàng có địa vị cao, nếu không nhóm người đó đã trở mặt với nàng từ lâu rồi.

Sau khi hít một hơi, An thị quay người muốn ngồi xuống, Vệ thị lại nói: “Chỗ này không biết nên ngồi đây theo địa vị của mình hay địa vị của nữ nhi ở trong phủ? An thị, ngươi e là nên ngồi sát rìa đi?"

Các phu nhân bên cạnh đều nhìn Vệ thị, ở chung một thời gian dài, biết nàng không có ác ý, cũng được xem là bình dị dễ gần nên mọi người cũng không nói gì, nhìn An thị một cách thông cảm.

“Ghế ngồi hôm nay, đảm bảo không có chỗ sát rìa.” Một giọng nói tươi cười từ phía sau truyền đến: “Các vị phu nhân hãy ngồi vào chỗ đi.”

Mọi người quay lại theo tiếng nói, nhìn thấy căn phòng chủ bước ra một người, mặc một chiếc váy dài ngang ngực màu son, khoát một áo ngoài tay rộng, cổ áo viền vàng, chân váy thêu phượng, tóc búi Triều Phượng, trâm vàng nhẫn ngọc tự nhiên là không ít, nhìn thấy lại khiến người ta kính nể.



Nhưng trên mặt người này, thế mà lại được che một lớp lụa mỏng.

Người có mặt đều là trưởng bối, chỉ gật đầu hành lễ, Vệ thị ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Thế tử phi có đôi mắt trong veo kinh động lòng người, vì sao lại phải che mặt? Là bởi vì sợ dung nhan tú lệ của nàng sẽ làm tổn thương người già chúng ta sao?"

Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Trên mặt vãn bối có vết thương, không tiện gặp người, chỉ có thể mang khăn che mặt lại, nhan sắc các vị phu nhân đều là hồng nhuận tốt lành, vãn bối ghen tị còn không kịp ấy chứ."

Người biết ăn nói dù đi đến đâu cũng được người ta quý mến, các vị phu nhân đối với nàng có ấn tượng đầu tiên tương đối không tồi, cũng không câu nệ nhiều, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Ưu điểm của việc xếp các bàn nhỏ thành vòng tròn là ở chỗ không cần vì thân phận mà an bài chỗ ngồi, bản thân nàng cũng có thể ngồi giữa bọn họ, tránh khỏi vãn bối ngồi cao, khiến người không vui, so với hình thức yến hội ở Yến địa, thế này mới càng ổn thoả hơn.

Vệ thị với An thị một trái một phải ngồi bên cạnh Thẩm Mỹ Ảnh, tiếp đến chính là Vân thị, mẫu thân của Ninh Thuần Nhi, cũng như phu nhân của mấy Thiên hộ trong quân. Người không nhiều, đến tổng cộng cũng tám, chín người, còn lại đều cớ rằng thân thể không khỏe, hôm khác lại tới.

Các nhạc sư tấu nhạc ở bên cạnh, họ chọn những khúc nhẹ nhàng, tươi sáng, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

"Đây là lần đầu đến gặp Thế tử phi, vẫn muốn đa tạ Người vì đã chiếu cố cho Thuần Nhi nhà ta." Vân thị mỉm cười nói: "Thuần nhi thường khen ngợi Người trong thư nhà, nói Người nhân từ khoan hậu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một tiểu thư khuê các."

An thị cũng nói: “Mộng Sương nhà ta cũng nói như vậy, nói hiếm có một chủ tử nào biết quản sự như Thế tử phi, không hà khắc, lại còn quan tâm người khác".

Mỹ Ảnh mỉm cười, đang định mở miệng thì Vệ thị lại nói: "Nhưng làm sao lại nghe nói gần đây có hai nha hoàn đã bị đánh chết? Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây."

Mọi người đều có chút sửng sốt, Mỹ Ảnh nói: “Nha hoàn dĩ hạ phạm thượng, bị Thế tử gia mang ra lập gia quy, gia nô đánh mạnh tay một chút, nên không trụ lại được. Vãn bối trái lại cảm thấy đó là chuyện tốt, Thế tử gia tương lai cũng sẽ là thống lĩnh Yến địa, nhân từ thái quá cũng không dễ lập uy ".

Mấy vị phu nhân gật đầu, Vệ thị nói: “Nói việc lập uy hãy vẫn còn sớm. Thế tử gia năm nay bất quá mới mười chín tuổi, ba mươi hẳn lập, hắn vẫn còn nhiều ngày nữa mà phóng túng.”

Đề tài câu chuyện đã thành công đưa người đi đúng hướng, Thẩm Mỹ Ảnh cũng không để ý người này ăn nói khó nghe, một bên cho gia nô bưng món ăn lên, một bên cười nói: “Người ta tầm thường là ba mươi mới lập, đặt trường hợp ở phủ Thế tử không giống nhau, Thế tử từ năm tám tuổi đã khổ đọc binh thư, lại luyện học các phương thức võ lược, tuổi dù chỉ mới mười chín, cũng gánh được trọng trách tuổi ba mươi."

“Có được một người vợ tốt như Thế tử phi trợ giúp, Thế tử cũng thật là có phúc khí ". An thị mỉm cười nói: “Nghe lão gia nhà ta nói rằng Thế tử cũng là mười phần nỗ lực, nghiêm túc ở trong quân.”

Lời nói thật dễ nghe, mọi người ngồi ở đây đều là gia quyến của Tả quân, Thế tử trong quân như thế nào, các nàng đương nhiên sẽ đều có nghe nói đến, chắc hẳn Thế tử phi hôm nay muốn dùng bữa yến tiệc này để có quan hệ thân thiết hơn, mở đường cho Thế tử.

Xuất phát điểm không tệ, ngoại trừ những người có nữ nhi ở hậu viện Thế tử phủ ra, những phu nhân khác cũng không có ý định tính toan, dù sao lão gia nhà mình muốn làm gì, các nàng cũng không tiện can thiệp, lại không có ích lợi gì.

Bất quá thức ăn ở Thế tử phủ khá là ngon miệng.

Trong lòng mỗi người đều có một tính toán nho nhỏ, có phu nhân đã nghĩ ra cách hồi đáp, đang chờ Thế tử phi mở miệng nhờ các nàng giúp đỡ, sau đó sẽ liền từ chối khéo.

Kết quả, mặc dù trong bữa tối, bọn họ vẫn tiếp tục nói những chuyện liên quan đến Thế tử, nhưng Thế tử lại nửa điểm cũng không hề nhờ họ giúp đỡ, chỉ nói vài câu khen ngợi Thế tử mà thôi, còn lại đều là An thị và Vân thị một bên nói khoác.

Nàng ấy có chủ ý gì đây? Mọi người lẩm bẩm trong lòng, trao đổi ánh mắt với những người bên cạnh.



Không khí bữa tiệc rất hòa nhã, cũng khiến người ta thoải mái, một chút tính toan lợi ích cũng không có. Thẩm Mỹ Ảnh không vội cầu thành, thậm chí còn không nói nhiều, thỉnh thoảng vài câu dẫn dắt

mọi người trò chuyện, không bao giờ có một giây phút im lặng.

Nhìn thấy thức ăn trên bàn đã gần ăn hết, Mỹ Ảnh mỉm cười nói: “Vãn bối lần đầu gặp mặt các vị phu nhân, đương nhiên là có chuẩn bị sẵn một ít lễ vật, không quý giá, nhưng cũng là tấm lòng của vãn bối, xin các vị phu nhân vui lòng nhận lấy”.

Cẩm Y và Ngọc Thực đến cùng một nhóm nha hoàn, mang chín phần quà bề ngoài giống hệt nhau tặng cho các vị phu nhân.

"Thế tử phi có lòng rồi." Vân thị cười nói: "Hôm nay đã nhận được khoản đãi, thế mà còn tặng chúng ta lễ vật."

“Nên như vậy.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Hy vọng các vị phu nhân có thời gian có thể tới phủ thường xuyên hơn, vãn bối sẽ không cảm thấy tịch mịch.”

Không ti tiện cũng chẳng cao ngạo, có dáng vẻ của Thế tử phi, cũng có thái độ khiêm nhường của vãn bối, thế mà vẫn có thể làm chủ bữa tiệc này. Khi các vị phu nhân rời đi, đều cảm thấy Thẩm Mỹ Ảnh giống như chẳng làm gì cả, mà ngược lại còn khiến người ta có thiện cảm với nàng.

Ninh Thuần Nhi lặng lẽ quan sát yến hội, mỉm cười vui vẻ.

Thẩm Mỹ Ảnh à, nàng thật sự không hề phạm sai lầm.

Tống Lương Thần đang ngồi cùng Trình Bắc Vọng trong phòng số một, thanh lâu Thiên Tự lớn nhất ở Hoành Thành, bên cạnh là mấy người bạn chơi thân từ nhỏ, đều đã sắp say.

“Đây, chung này kính Thế tử gia.”Nhị công tử Diệp gia, Diệp Thanh Thành mỉm cười nâng chung rượu lên nói: “Chúng ta đều biết ngươi cưới nhầm Thế tử phi, trong lòng khẳng định không vui, nhưng là huynh đệ nên nói một câu thật lòng, may mà ngươi không cưới Giang Tâm Nguyệt.”

Tống Lương Thần hừ một tiếng, trực tiếp đá hắn một cái: "Ngươi nói cái gì vậy?"

"Ta biết ngươi không thích nghe." Diệp Thanh Thành cười ha ha nói: "Không bằng ngươi hỏi Bắc Vọng, hoặc là hỏi Liễu nhị công tử, xem có bao nhiêu người thật tâm chúc phúc cho ngươi với Giang Tâm Nguyệt?"

Trình Bắc Vọng giơ cao hai tay, híp mắt lại nói: "Ta không có chúc phúc, ngày đại hôn đó cũng không có đi, chỉ đưa lễ vật đến thôi!"

Liễu Ngạn Viễn bên cạnh vẫn tỉnh chưa say, lắc đầu nói: “Từ sớm ta đã nói với ngươi, hai cha con Giang gia đều không phải là thứ tốt lành gì, ngươi bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, không chịu nghe, giờ cũng xem như ông trời có mắt, góa phụ vẫn còn hơn là nữ nhân gây rối.”

Góa phụ... Tống Lương Thần mỉm cười, xoay xoay chung rượu rỗng và nói: "Góa phụ này đáng giá vô cùng..."

"Cái gì gọi là đáng giá vô cùng?" Diệp Thanh Thành nồng nặc mùi rượu đi tới, cười nói: "Thế nào mà lại có thể khiến cho đường đường Thế tử gia mở miệng khen ngợi nàng đây?"

"Nàng à..." Tống Lương Thần dựa lưng vào ghế, rũ mắt xuống nói: "Nàng cái gì cũng đều biết, trên trời dưới đất, gì cũng có thể làm."

“Ồ?” Hai người bên cạnh đột nhiên có hứng thú, mỗi người một bên nhấc Tống Lương Thần đứng lên: “Vừa lúc chúng ta không thể uống thêm được nữa, không bằng đến phủ ngươi xem xem?”

Trình Bắc Vọng say bí tỉ đi theo: “Đi thôi, đi thôi, ta cũng đã lâu không gặp Thế tử phi rồi.”

“Xem cái gì mà xem …” Tống Lương Thần đẩy bọn họ ra: “Đó là Thế tử phi, người của ta.”