Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 7: Lộ bản chất



Giả Nguyên Lăng bình thường là người vô cùng lịch sự, nhã nhặn bây giờ lại mặt mũi đỏ tía khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người vợ lẽ của cha hắn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, ăn mặc không chỉnh tề. Còn hắn, thân là con trai ánh mắt lại liên tục đảo liếc nhìn người phụ nữ. Hành động lố bịch của hắn càng khiến mọi người tin những lời Lăng Sở nói là thật.

Lúc này Giả Nguyên Lăng mới hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhìn người phụ nữ đó là y như rằng toàn thân hắn nóng rực, ham muốn tình d.ục vô cùng mãnh liệt cứ như ma xui quỷ khiến quá, không thể rời mắt. Cho nên hắn buộc phải đẩy chuyện này sang cho người khác!

"Ta không có! Lăng Sở, đừng có vu oan cho người khác! Mau nhận tội đi." Giả Nguyên Lăng nói.

Hắn vốn tưởng mình che giấu rất tốt nhưng không biết rằng bộ dạng lố bịch của hắn đã bị lộ từ lâu. Nếu không phải hắn nói chuyện với bộ dạng d.âm đãng kia có lẽ mọi người sẽ không tin, nhưng đằng này...

Lăng Sở đưa mắt nhìn xung quanh, thấy rõ những ánh mắt ghét bỏ, xem thường nhìn Giả Nguyên Lăng đang cố gắng thanh minh. Hắn biết cho dù bây giờ Giả Nguyên Lăng có nói gì đi nữa sẽ chẳng còn ai tin hắn.

Lăng Sở thầm cười khẩy trong lòng. Bây giờ hắn sẽ để Giả Nguyên Lăng cùng đồng bọn của hắn ta phải chịu đau khổ, tủi nhục gấp vạn lần những gì trước đây hắn phải chịu!

"Ta nói sai? Giả Nguyên Lăng, ngươi không xem lại những người phía sau mình hay sao? Không lấy gương ra xem lại bản mặt ngươi bây giờ à?"

Nét mặt Giả Nguyên Lăng đột nhiên thay đổi. Hắn nhìn xung quanh và thấy mọi người đang nhìn hắn. Hắn cũng thấy gương mặt cha hắn buồn rầu. Cha hắn chỉ tay vào mặt hắn như muốn trách hắn nhưng lại vì giận quá mà không nói nên lời. Hắn vội quay đầu nhìn lại, vô cùng sửng sốt.

Giả Nguyên Lăng nhìn bốn người đàn ông đi theo hắn, khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng với đôi mắt mờ mịt, mắt đan vào người phụ nữ, nước bọt chảy ròng ròng ra từ khoé miệng. "A... người đàn bà này quyến rũ thật đó. Ta không thể nào quên khoảnh khắc làm t.ình với cô ta, thật sảng khoái! Hahaha, nằm dưới đất lạnh như vậy. Hay là vào lòng tiểu gia ta thương thương nào."

Giả Nguyên Lăng mắt mở to nhìn bọn họ không thể tin nổi. "Các ngươi, các ngươi sao lại...", hắn đã khóc.

"Hửm? Cái gì đây?" Một người trong số họ chạm vào tay của người vũ nữa, phát hiện một viên ngọc bội. Hắn cầm lên quan sát thật kỹ rồi cẩn thận lật sang mặt bên kia :"Đây chẳng phải là ngọc bội của Nguyên Lăng hay sao? Có phải huynh để quên không? Mau cất đi đi, đừng để người khác nhìn thấy."

Giả Nguyên Lăng nét mặt vô cùng méo mó, lập tức từ chối :"Ngọc bội nào? Chúng không phải của ta!" Hắn hét lên.

Nhưng hắn chối kiểu gì khi mặt kia của mảnh ngọc bội khắc rõ mồn một chữ 'Lăng'. Thoạt nhìn có vẻ giống chữ 'Lăng' trong tên của Lăng Sở, nhưng hoa văn được chạm khắc trên miếng ngọc bội rõ ràng là của Giả gia. Đặc biệt Giả Nguyên Lăng còn thường xuyên đeo miếng ngọc bội này để mọi người đều có thể nhận ra hắn.

"Đúng là gia môn bất hạnh! Đáng tiếc a, đáng tiếc a!"

"Hoá ra Lăng Sở hắn nói thật. Không ngờ hắn lại làm ra loại chuyện này! Đổi trắng thay đen cũng thật giỏi!"

"Đáng tiếc!"

"Thật không biết xấu hổ!"

Giả Nguyên Lăng suy sụp, những cố gắng trở nên bình tĩnh của hắn bị mọi người xung quanh chửi rủa. Hắn như ngất đi vì tức giận. Toàn bộ người hầu của Giả gia được một phen náo nhiệt.

"Không, không phải ta. Ta không làm chuyện đó! Là Lăng Sở, chính hắn mới là kẻ chủ mưu thực sự!" Giả Nguyên Lăng hét lớn, ngón tay chỉ vào Lăng Sở. Nhưng không ai tin hắn.

"Đến lúc này rồi còn muốn đổ tội cho Lăng thiếu gia? Ngươi nghĩ bọn ta mù hết rồi sao?"

Lăng Sở đứng xem kịch. Nhìn đám người Giả Nguyên Lăng bị người ta phỉ nhổ, móng guốc dần dần lộ rõ, hắn cũng từ từ nguôi cơn giận. Nhưng nghĩ lại những gì hắn phải chịu đựng, nỗi buồn vẫn ập đến.

Trong quá khứ, những người ở đây đều bị dắt theo một chiều hướng đâm mũi lao vào hắn. Còn bây giờ, tất cả mọi người đều đang nguyền rủa kẻ chủ mưu thực sự, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để hắn có thể tin rằng chỉ dựa vào mấy kẻ ngu dốt này là có thể đòi lại công bằng. Hắn phải đủ mạnh để gây sức ảnh hưởng lên người khác. Đó là cách duy nhất hắn có thể dành lại công đạo cho chính mình.