Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 2: Canh giải rượu



Lăng Sở bước qua cánh cửa, thu hồi nụ cười, vẻ lạnh lùng ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là một con người hòan toản khác, ôn hoà lại trong sáng.

Vẻ mặt thờ ơ lập tức trở nên mệt mỏi giống hệt một kẻ nghiện rượu. Bước chân thì xiêu xiêu vẹo vẹo, không đúng tác phong.

Hắn hoàn toàn biến bản thân trở thành một người không ai bảo vệ.

"Thấy rồi! Là Lăng thiếu gia!" Phía trước vang lên một tiếng hét.

Tiếng hét xé tan không gian yên lặng trong góc, hai người đàn ông vạm vỡ chạy đến đỡ hắn. "Lăng thiếu gia a! Ngài đi đâu từ nãy đến giờ vậy. Thiếu gia nhà tôi lo cho ngài lắm đó."

Lăng Sở dồn toàn bộ sức nặng dựa vào người kẻ đang đỡ hắn, đưa một tay lên xoa nắn vùng trán. Giọng điệu mệt mỏi :"À, ta nghỉ ngơi ở cái quán đằng kia một chút, ai ngờ đâu ngủ quên mất."

"Chết thật! Chúng tiểu nhân cũng qua đó tìm mà có thấy thấy ngài đâu? Nếu ngài mà có mệnh hệ gì, thiếu gia nhà tiểu nhân sẽ lột da chúng tiểu nhân mất! Tốt nhất là ngài nên cùng chúng tiểu nhân vào nhà sưởi ấm cơ thể đi." Hai tên thuộc hạ nói giọng đầy kinh ngạc.

Lăng Sở vẫy tay ra hiệu mình không sao. Ngay sau đó hắn khẽ rít lên một tiếng, mắt khép hờ :"Cơ mà đầu ta đau quá."

Đám người hầu vừa xin lỗi, vừa lôi hắn đi xồng xộc đến sảnh chính với sức mạnh và tốc độ nhanh như chớp.

Dọc đường đi, hắn liên tục giả vờ xoa trán, ánh mắt lại dốc hết tâm lực nhìn ngó xung quanh. Tất cả khung cảnh ở đây dường như quá quen thuộc.

Bởi vì hắn đã từng coi người cai quản nơi đây như một người bạn thực sự, lại còn thường xuyên ghé tới nơi này vui chơi, còn hết lời ngợi ca. Nhưng cuối cùng cảnh đẹp lại trở thành thứ ác mộng đáng sợ nhất, sức mạnh kinh khủng đến mức khiến hắn bừng tỉnh giữa đêm, mồ hôi chảy đầm đìa.

Hai tên hạ nhân kia không quan tâm Lăng Sở cảm thấy như nào, cật lực lôi hắn đến sảnh chính, giúp hắn đi vào trong.

Vừa bước vào bên trong, hương rượu nồng nặc quyện với mùi thức ăn khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Ở giữa đại sảnh có một chiếc bàn lớn, xung quanh còn có năm người ngồi, có một chỗ ghế trống chính là ghế mà hắn đã ngồi.

Một giọng nói quen thuộc đầy quan tâm cất lên :"Lăng đệ, đệ quay lại rồi đấy à. Nãy giờ đệ đã đi đâu thế?". Người đó cũng nhanh chóng đến bên hắn, đỡ hắn. Tên đó có vẻ ngoài điển trai, cách cư xử lại vô cùng lịch sự.

Tuy nhiên khoảnh khắc tên nam nhân đó đến đỡ hắn, Lăng Sở chỉ muốn đạp chết tên đó. Mí mắt hắn rũ xuống, che giấu cơn tức giận.

Người đàn ông không nhận được lời hồi đáp nào liền nắm lấy tay Lăng Sở, nhẹ giọng nói :"Lăng đệ?"

Hắn lắc đầu tỏ vẻ mệt mỏi.

"Sao thế Lăng Sở? Không phải ngươi rất thích uống rượu à? Sao mới tí đã say mèm rồi?"

"Tưởng gì chứ mới có vài ly đã cần Nguyên Lăng đỡ rồi. Không phải ta có ý xem thường ngươi đâu, nhưng mà không uống được thì đừng có uống."

Những người có mặt ở đó đều phá lên cười. Nếu là trước đây hẳn hắn chỉ nghĩ đây là mấy lời đùa cợt, không ngờ được giọng điệu châm chọc của bọn họ lại đem nhiều ẩn ý như vậy.

"Đủ rồi! Lăng Sở cũng chỉ vừa mới đến tuổi trưởng thành, cũng mới bắt đầu nếm mùi rượu, say là đương nhiên. Nào Lăng đệ, mau ngồi xuống đây. Để ta bảo người chuẩn bị cho đệ một bát canh giải rượu, đảm bảo uống xong chỉ cần nghỉ ngơi một chút là lại bình thường ngay."

Hắn được dìu ngồi xuống chiếc ghế trống, nghe thấy gì mà 'canh giải rượu' rồi 'nghỉ ngơi một chút'. Hừ! Hắn nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận dữ lẫn sát khí đang bùng cháy dữ dội.

Một tiếng 'cạch' nhẹ vang lên, bát canh giải rượu được đặt trước mặt hắn, bốc lên một thứ mùi ghê tởm.

Lăng Sở khẽ nhưỡng mi, nhìn bát canh giải rượu rồi lại nhìn những người xung quanh.

"Sao thế Lăng Sở? Uống xong rồi làm một giấc cơ thể sẽ khoẻ lại ngay thôi." Người đàn ông ngồi đối diện hắn nở một nụ cười dịu dàng, giọng điệu khoan dung.

Bốn người còn lại lạnh lùng nhìn Lăng Sở, trong mắt mang một thứ gì đó mờ ám mà trước đây hắn chưa từng nhận ra. Nhưng bây giờ thì khác, bọn chúng nghĩ gì hắn đầu biết.

Lăng Sở khẽ cong miệng mang theo ý châm chọc. Sau đó hắn chậm rãi nâng bát canh lên, chạm môi vào bát uống cạn sạch.

Lăng Sở đưa mắt nhìn năm người ngồi quanh bàn không chớp mắt. Nếu là trước đây hắn nhất định sẽ cảm thấy rất bối rối, nhưng lần này hắn lại cảm thấy không gian vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm của bọn họ.

Điều bọn chúng làm thật kinh tởm!

"Người đâu, đưa Lăng thiếu gia về phòng nghỉ ngơi."

Trên đường về phòng, hắn lặng lẽ lấy sợi dây chuyền ngọc bích màu xanh đậm đang đeo trên cổ xuống. Vừa cho vào miệng, mùi thuốc giải nhàn nhạt lan toả trong khuông miệng, xua tan cơn buồn ngủ.

Một màn trình diễn chuẩn bị bắt đầu, chỉ là bây giờ hắn không còn phải nhận sự thương hại của đám người đó nữa. Lần này, hắn sẽ là người kiểm soát mọi thứ.