Trùng sinh không gian: Vận may ngọt ngào

Chương 91: Chuẩn bị rời đi



Hạ Mộng khẽ nâng cằm lên: 

 

– Vậy thì cô giải thích cho cháu xem, nếu là người thân sao lại đối xử với ông ấy tệ bạc như vậy? Đối xử với chúng cháu chẳng khác gì kẻ thù? Mẹ cháu còn chưa đào mộ tổ tiên nhà họ Hạ mà.

 

Hiện tại vẫn chưa có xét nghiệm ADN, nếu không, Hạ Mộng rất muốn cùng nhà họ Hạ làm xét nghiệm huyết thống. Với những gì Hồ Bảo Quân đã làm, đôi lúc cô nghĩ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Thiết nghĩ chỉ cần trong lòng có chút tình cảm gia đình, có lẽ sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

 

Hạ Hồng Anh sao có thể giải thích nổi? Đến chính bản thân bà ta còn một vài lần nảy ra ý nghĩ anh cả có lẽ không phải người thân của bà ta.

 

– Mười ngón tay còn dài ngắn khác nhau, mọi việc sao có thể đề xử lý công bằng được.

 

Bà ta vừa nói với cháu gái, vừa vội vàng nhìn về phía Tiết Minh Nguyệt: 

 

– Chị dâu, Hạ Mộng còn trẻ không tính, nhưng chị sao có thể đánh bà ấy? Anh cả ở dưới suối vàng biết được nhất định sẽ khổ sở, nói thế nào cũng là mẹ ruột anh ấy.

 

Tiết Minh Nguyệt từ đầu đã nghĩ đến nếu cô em chồng biết chuyện này, chắc chắn sẽ đứng về phía mụ ta, khẳng định sẽ không vui.

 

– Bà ta là mẹ của em, nên ta có thể hiểu được tức giận của người làm con gái, nhưng nếu không phải vì bà ta khinh người quá đáng, chẳng những đảo lộn trắng đen khi đội điều tra của trường tới đây, bây giờ còn chạy tới trước mặt phóng viên nói dối, lúc biết chúng ta tình cờ đã nghe thấy mà bà ta không những không thay đổi, còn dùng lý lẽ hùng hồn như thể bà ta nói là sự thật. Lão Hạ ở nhà nhiều năm như vậy, chưa nói đến những oan ức phải chịu dưới bàn tay bà ta, bây giờ bà ta còn ức hiếp con gái ta mấy lần, ta sẽ không nhịn bà ta nữa. Mặc kệ có phải con ruột hay không, từ nay về sau các người coi như không có người con trai như lão Hạ đi. Nếu cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể qua lại thì qua lại, nếu cảm thấy không nên nữa thì cũng không quan trọng, sau này đừng đi lại nữa. Ngược lại bớt lo. 

 

Tiết Minh Nguyệt thực sự rất mệt.

 

Hạ Mộng và Hạ Tiêu liếc nhau, hai người cũng không hé răng, trong lòng tôn trọng mọi quyết định của mẹ.

 

Hạ Hồng Anh mang theo tức giận mà đến, nhưng sau khi Tiết Minh Nguyệt nói, khí thế của bà ta lại giảm xuống. Mẹ bà ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, tuy rằng đánh người là không đúng, nhưng bà ta cũng không có biện pháp đi phê bình. Nước mắt Hạ Hồng Anh rơi xuống: 

 

– Chị dâu, chị đừng nói những lời như vậy, cho dùng không nhìn mặt mũi anh cả em, nhưng tình cảm bao năm cùng nhau trải qua, sao có thể nói không lui tới liền không lui tới.

 

Hạ Hồng Anh nghĩ nếu không phải mẹ bà ta và Hạ Huy đến đây, liệu mọi thứ có khác bây giờ không.

 

Sau khi Hạ Hồng Anh rời đi, mắt Tiết Minh Nguyệt cũng ươn ướt. Bà hối hận vì đã để con gái đánh mụ già đó, nếu làm ảnh hưởng đến thanh danh cùng hôn nhân đại sự của nó thì phải làm sao.

 

Hạ Mộng biết mẹ đang nghĩ gì, mỉm cười nói: 

 

– Mẹ, mẹ đừng lo lắng điều gì, chẳng lẽ mẹ không tự tin chuyện tìm bạn đời của con gái mẹ sao?

 

Tiết Minh Nguyệt lau mắt: 

 

– Không phải vậy. Mấu chốt là hỏng mất danh tiếng một cô gái, người nào có điều kiện tốt nghe được chuyện này, cũng không dám kết hôn như cô con nói thì sao? Không phải là trì hoãn việc đại sự cả đời của con sao?

 

– Nếu mà có người có điều kiện như thế không dám lấy con, thì con cũng không dám lấy. Vừa lúc kịp thời ngăn tổn hại. Còn nữa, đánh người già thì quả thật là không hay, nhưng cũng có lý do của nó, ai biết được chuyện này thì chắc chắn cũng nổi khùng lên. Thanh danh là cái gì? Có ăn được không? Cũng chỉ là râu ria bên ngoài, mẹ, ban ngày mẹ mới nói là nghe con, muốn sống theo ý mình, không quan tâm ý kiến của người khác mà, mới bao lâu mẹ đã thay đổi rồi.

 

Hạ Mộng vội vàng nháy mắt với Hạ Tiêu, ý muốn hắn hỗ trợ.

 

Hạ Tiêu vội vàng nói: 

 

– Đúng vậy mẹ, đừng để lời nói của người khác ảnh hưởng, chuyện này không có tính là gì đâu. Em gái con tổng hợp toàn bộ ưu điểm lớn của cả nhà, bộ dạng lại xinh đẹp, không cần phải lo lắng tìm đối tượng. Nhất gia nữ bách gia cầu, nhà này không được, còn có nhà khác, có thể chọn đến khi nào hợp ý.

 

(Nhất gia nữ bách gia cầu: một nhà có con gái trăm nhà hỏi thăm.)

 

Tiết Minh Nguyệt bị hai anh em kẻ xướng người hoạ thuyết phục trấn an cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng sau khi nằm xuống, hồi lâu vẫn chưa ngủ được.

 

Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu ở tây phòng đối diện cũng chưa ngủ, bởi vì người nhà Hạ Mộng ở đông phòng lúc nói chuyện không có cố ý tránh hai người, nên bọn họ đều nghe thấy rõ ràng.

 

Lãnh Dịch Minh gối đầu lên cánh tay, quay đầu nhẹ giọng hỏi: 

 

– Cậu nói xem, cha của Hạ Mộng thật sự có thể không phải là con ruột của bà ta hay không?

 

Thẩm Lâu thì thào: 

 

– Cái này rất khó nói, không phải cậu vừa lúc muốn đi thôn kia điều tra sao? Thuận tiện tra một một chút, nếu thật sự không phải, vậy thì càng tốt, như vậy bác gái sẽ không cần lo lắng vấn đề hôn nhân của Hạ Mộng nữa.

 

Thực ra theo hắn nghĩ thì một khi đã xác định Tiết Minh Nguyệt thực sự là con gái út lưu lạc của nhà họ Sở, những băn khoăn này không cần thiết nữa, bởi vì Hạ Mộng và Hạ Tiêu chưa kết hôn, nên chắc chắn sẽ trở thành ứng cử viên hàng đầu để kết hôn, đánh một bà già có tính là gì?

 

Lãnh Dịch Minh nói: 

 

– Tớ sẽ tra thử.

 

Mặc dù chưa chính mắt nhìn thấy cái người bà nội họ Hạ đó đáng ghét như thế nào, nhưng sau khi nghe những gì bà ta đã làm, hắn cũng tức giận muốn điên người, tất nhiên là đồng ý việc mẹ con Hạ Mộng đánh mụ già đó.

 

Hai ngày sau, Lãnh Dịch Minh cùng Thẩm Lâu đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chuẩn bị rời đi.

 

Nhà Hạ Mộng là một bữa ăn đưa tiễn. Mọi người đều nói lên xe ăn bánh bao, xuống xe ăn mì. Tiết Minh Nguyệt không chỉ gói bánh bao với thịt, mà còn cố tình trổ tài nấu sáu món với thịt, rau.

 

Sau khi Hạ Bằng biết chuyện, cũng từ trên núi xuống, nhưng lần này hắn không có mang theo Mai Hồng Diệp cùng đứa nhỏ trở về mà đi một mình. 

 

Tiết Minh Nguyệt và Hạ Mộng thấy hắn xuống một mình cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là sợ làm đứa nhỏ bị cảm.

 

Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn trên giường đất , vừa ăn vừa nói cười rôm rả. Bởi vì phải ngồi xe lửa, cho nên đều không có uống nhiều, chỉ uống một chút.

 

Thẩm Lâu đặt cốc xuống và giải thích với mọi người: 

 

– Đoán chừng sau khi cháu trở về đưa tin này xong sẽ có kết quả, cái người cậu của Tần Văn Văn cùng những người tham dự chuyện mạo danh chắc chắn sẽ có kết quả. Buổi sáng nay cháu có phỏng vấn lãnh đạo tổ điều tra, nhìn ra thái độ của bọn họ rất quyết tâm, sẽ không dung thứ. 

 

Nghe được tin vui như vậy, Hạ Mộng và những người khác quay qua nhìn nhau, họ đều rất kích động, vui sướng. Đây là kết quả mà bọn họ luôn luôn mong muốn. Những người có liên quan bị nghiêm trị, ác giả ác báo, có thể coi như lấy lại công bằng cho Hạ Mộng.

 

Còn Tần Văn Văn trước giờ kiêu ngạo không biết sợ như vậy, chẳng phải là vì có cậu cô ta là chỗ dựa sao? Chỉ cần cậu cô ta bị trừng trị, cái ô dù kia ngã xuống, xem cô ta có kiêu ngạo được nữa không, cho dù cô ta không bị điên, hay bị điên đã được chữa khỏi thì cũng không thể nhảy nhót thêm được …