Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 33: Truyền hơi ấm/ Ác ma gặp nạn.



Sau khoảng mấy tiếng đồng hồ lái xe nhanh thì cuối cùng Giang Thừa Tuyên cũng đã đến một khu rừng cây cao, dốc đá hiểm trở, tiếng suối chảy róc rách giữa màng đêm yên tĩnh. Thiếu ánh sáng Giang Thừa Tuyên và Nam Phong đỗ xe ngoài bìa rừng lội bộ từng bước vào theo hướng rọi sáng từ đèn bin nhỏ trên tay.

Nam Phong đi sau nhìn dáo giác xung quanh, trong lòng có phần sợ. Tính ra khu rừng này nằm ngoài ngoại ô thành phố, diện tích khá rộng, cây cối giống nhau như mê cung, nếu lạc khó mà tìm được đừng ra. Nam Phong khều vai Giang Thừa Tuyên nói nhỏ " Thừa Tuyên tôi cảm thấy không ổn đâu, tiến sâu vào có khi chúng ta bị lạc luôn đấy.! . "

Giang Thừa Tuyên chỉ vào những mảnh giấy nhỏ trên thân cây nói. " Cậu xem đi, kí hiệu bọn bắt cóc ghi trong thư, tôi đi theo nó mà!" .

Nam Phong vẫn là lo lắng kéo tay Giang Thừa Tuyên lại. ( không được phải ngăn anh ta lại, nhất định là cái bẫy ).

Giang Thừa Tuyên đang di chuyển mà bị kéo lại, anh ta khó chịu, quây đầu lại gằng giọng hơi kéo chữ, trừng mắt với Nam Phong. " Nam Phong... bỏ tay tôi ra!."

Nam Phong trong lòng muốn cảng Giang Thừa Tuyên khỏi nguy hiểm mà lại nhận được thái độ hằn học của anh ta, trong lòng anh trùng xuống, bỏ tay ra khỏi người Giang Thừa Tuyên. Nam Phong đứng đờ suy nghĩ một hồi lâu, chợt tỉnh thì bóng lưng Giang Thừa Tuyên khá xa anh rồi. Anh vội vàng đuổi theo.

Đuổi đến nơi Giang Thừa Tuyên đột nhiên đứng lại . " Bộp" tiếng dặm chân dừng lại đột của Nam Phong, anh vịnh vai Giang Thừa Tuyên thở hỗn hển, " Giang Thừa Tuyên anh đi tốc độ máy bay à! tôi đuổi theo hụt hơi!" .

Giang Thừa Tuyên mặt lạnh tanh nhìn xa một điểm, không hề phản ứng gì, Nam Phong bất chợt cũng nhìn theo.

Trước mắt anh là một đám người đếm nhẩm thì cũng phải trên chục người, họ mặc vest đen đeo kính đen.

" Trời moẹ đám người này tối thui còn đeo kính đen được luôn à!".

Giang Thừa Tuyên gằng giọng. " Từ khi nào tính nghiêm nghị của cậu bay mất xác vậy! "

Nam Phong cứng họng, đành im lặng.

Một tên đầu đàn nhìn vào động hồ trên cổ tay hắn đã điểm đúng 23 giờ đêm, hắn chép miệng một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên trông đêm tối. Hắn bước ra từ sau gốc cây to đang trói Giang Lục Kỳ. Không hổ danh là Đại tổng tài danh tiếng lẫy lừng, rất đúng giờ hẹn! .

" Đừng nhiều lời mau thả cha ta ra!" Âm điệu to rõ.

" Ầy. Giang tổng có vẻ gấp nhỉ, à mà không phải, phải gọi là chủ tịch Giang mới đúng ! '"

" Ngươi có ý gì! ".



" Ha Ha.. Giang tổng mà an phận với chức Tổng giám đốc Giang thị, không một chân hai thuyền, thì hôm nay sẽ không là ngày dỗ của ngài rồi! " .

Dứt lời đoàn người tiến lại túm lấy tay Giang Thừa Tuyên khoang sau lưng. Nam Phong phản công tung cú đá giò lái, tay nhanh chống rút súng ngắn ra chỉa nhắm thẳng mũi súng vào đầu tên đầu đàn có đeo mặt nạ. Tên đầu đàn giật bắn người phản xạ giơ tay đầu hàng, rớt súng " cộp". chân lui về sau theo bước chân tiến lại của Nam Phong. Thoáng chốc hắn đã xác mép vực thẳm, mồi hôi hắn bắt đầu túa ra, người run rẫy.

" Ngươi bình tĩnh" hắn cố trấn an cơn tức giận của Nam Phong.

Nam Phong nhếch mép hài lòng.

Giang Thừa Tuyên cũng nhanh chóng đã chỉa súng về hướng bọn người còn lại cũng buông súng rớt lộp cộp từng khẩu súng ngắn nằm đầy trên nền lá khô. Giang Thừa Tuyên liền ra lệnh. " " " Mau thả người! "

Một tên tiến lại mở trói cho Giang Lục Kỳ.

Vừa lúc này vệ sỹ của Giang Thừa Tuyên cũng đã đến. Anh ra dấu cho bọn họ đưa cha mình đi. Hai vệ sỹ tiến lên đỡ Giang Lục Kỳ đang bất tỉnh cõng lên lưng rời đi.

Giang Thừa Tuyên bắt đầu nói vọng lại hướng Nam Phong tán thưởng. " Nam Phong làm tốt lắm " .

Nam Phong ngoảnh mặt lại nháy mắt với Giang Thừa Tuyên, Nhân cơ hội này tên kia cười nham hiểm, vòng người vào trong đẩy mạnh Nam Phong. Giang Thừa Tuyên chỉ kịp la lên " Cẩn Thận" . Thì Nam Phong đã thất thế " á". Nam Phong té xuống vực may anh bám kịp vào mép bờ vực.

Giang Thừa Tuyên phản xạ lau thẳng tới túm chặt cổ Tay Nam Phong. " Bám chặt lấy tay tôi, tôi kéo cậu lên. ! .

" Nam Phong ngoái đầu nhìn xuống vực thẳng sâu hung hút, rùi ngoái lên nhìn thấy đám người kia đang chỉa súng tiếng lại gần. Anh biết tiếp tục cả hai sẽ chết. Vệ sỹ của anh còn chưa tới. Nhìn Giang Thừa Tuyên dùng sức mồi hôi nhể nhãi, gân cổ cũng nổi lên rõ lồ lộ.

Tên đầu đàn lên đạn tiếng " rắc" chỉa mũi súng vào đầu Giang Thừa Tuyên. Giang Thừa Tuyên và Nam phong đều dựng tóc gáy, lo sợ hiện trên khuôn mặt cả hai, tim cũng hồi hợp đập nhanh liên hồi. Hắn cũng nhanh chóng tháo mặt nạ. trưng ra bộ mặt chính là Tân Kiệt.

" Sau mày không ngờ có ngày chết trong tay tao hả thằng nhải ranh, miệng còn hôi sữa mà muốn đấu với tao à!. Tao cho mày thi thố cầm súng lên chỉa vào đầu tao, thi coi tay mày nhanh hay đạn tao lẹ. "

Nam Phong ( Khốn kiếp, lão già này quá thâm hiểm, nhưng hắn cho cơ hội, mình tin Giang Thừa Tuyên sẽ nhanh hơn hắn)

Nam Phong thấy nguy cấp rồi, cứ tiếp tục đà này thì Giang Thừa Tuyên cũng bị kéo xuống vực sâu.

" Giang Thừa Tuyên anh buông tay ra đi, làm theo ý Tân Kiệt đi, tôi tin anh làm được." Nam Phong nhìn Giang Thừa Tuyên bằng ánh mắt khẩn cầu.

Giang Thừa Tuyên tuy đầy mồi hôi, áo sơ mi cũng ướt như tắm rồi, sức cũng đã gần như kiệt. Nhưng anh biết nếu có đấu súng thắng Tân Kiệt mưu mô này, thì với đám thủ hạ cũng sẽ không để anh sống. Liền nói nhẹ nhàng với Nam Phong.



kèm nụ cười ẩn ý. " Nam Phong cậu tin tôi không?" nháy mắt.

Nam Phong khó hiểu nhìn tay Giang Thừa Tuyên ngày một siết chặt hỏi. " Ý cậu là gì?"

" Nắm chặt tay tôi, ai tỉnh dậy trước thì cõng người còn lại trốn. " Giang Thừa Tuyên dứt lời bằng một nụ cười ám muội. Nam Phong chưa kịp hiểu ẩn ý là gì, thì bất ngờ bị đẩy xuống Giang Thừa Tuyên tay nắm chặt tay anh.

Hai người rơi thẳng vào không trung dần mất hút dưới độ sâu không đo được rõ độ cao bao nhiêu mét bởi trời tối đen.

Tân Kiệt ngây người, không tin được vào mắt mình họ đã nhảy xuống vực sâu, đám thuộc hạ chạy lại hỏi. Lão gia vậy chúng ta có cần xuống đó tìm không, vứt dưới lời bỗng trời mưa như trút nước, Tân Kiệt ngước mặt lên hứng những hạt nước to đập vào mặt mình cười to " ha ha! " . phất tay nói ." Không cần, ông trời cũng giúp ta rồi, đám mưa to này, rớt xuống đó sống được thì cũng lạnh chết thôi.! "

...

#

Lúc này hồ to dưới thác nước đang chảy mạnh hai người đàn ông bất tỉnh lập lờ nữa chìm nữa nổi có chút vệt đỏ loang ra hoà vào nước hồ . Mưa thì ngày một to. Cảm giác mặt lạnh, chát đau do nước mưa rơi trúng. Nam Phong tỉnh dậy, anh đảo mắt nhìn sung quanh thấy nước hồ có ít đỏ loang ra của máu, Giang Thừa Tuyên nổi bất động úp mặt xuống mặt nước. Nam Phong thản thốt đỡ dùng hết sức lực lôi Giang Thừa Tuyên lên khỏi nước hồ lạnh. Mưa đổ trút, những hạt nước rơi mạnh bạo như roi mây quất mạnh hai cơ thể đang yếu ớt, thương tích trầy xước vô kể. Nam Phong đưa tay ngang mũi kiểm tra Giang Thừa Tuyên còn thở, ( cảm ơn trời).

Nam Phong chợt thấy sau thác nước có hang động. liền dùng hết sức bình sinh cõng Giang Thừa Tuyên chạy vào.

Đặt Giang Thừa Tuyên xuống đệm cỏ có sẵn, thoạt nhìn có vẻ hang động này có người đã tới sinh hoạt nên có cả củi khô, bếp lửa chưa tàn, anh vội gác thêm củi vào thổi lên, thoáng chốc lữa đã đủ sưởi ấm cho hai con người lạnh lẽo, Anh cởi áo sơ mi, áo gile mán lên xào tự chế để hông khô, body anh cũng khá đẹp.

Anh tiến lại gần nhìn đùi Giang Thừa Tuyên có vẻ do cành cây xước vào, Máu còn đang rỉ.Trong lòng anh cảm thấy đau xót ,

Nói lẩm bẩm một mình. " Mạo phạm rồi, đừng trách Nam Phong này nha!" Vừa nói tay vừa xé toạc phần ống quần chỗ đùi Giang Thừa Tuyên, xé mảnh áo đã hong khô băng lại.

Tiếp theo thì tim anh đập loạn nhịp, hồi hợp, cởi từng lớp áo hiện ra cơ ngực và những múi rắn rỏi như đang phát sáng của Giang Thừa Tuyên, anh nuốt nước miếng, trái cổ duy chuyển lên xuống. Mắt Nam Phong sáng lên, má cũng ửng lên.

( Chết moẹ rồi body này mình không kiềm chế không nổi!) ,

Nam Phong nhìn đắm đuối hồi lâu, nhớ ra phải hong khô áo Giang Thừa Tuyên, Xong xoay qua sờ vào những múi cơ hoàn hảo của Giang Thừa Tuyên ( Sờ thôi cũng đỡ ghiền rồi, khoan đã, Thừa Tuyên lạnh thế, không ổn rồi.)

Nam Phong cười ma mị. ( có cách rồi, Giang Thừa Tuyên tỉnh dậy đừng có trách tôi nhé!).