Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 27: Ác Ma sống dậy ( Sao hả, em yêu anh rồi à! )



Biệt thự riêng Giang Thừa Tuyên.

Phòng khách.

Lâm Tuyền đi vòng tròn quanh người Giang Thừa Tuyên, quan sát toàn diện từ chân lên mặt.

" Cơ thể này ổn nhỉ, nằm một đống gần một tháng mà vẫn đẹp trai. " Lâm Tuyền đưa tay sờ sờ nhưng cơ ngực rắn rỏi của Giang Thừa Tuyên

Nam Phong thấy Lâm Tuyền nhìn ánh mắt háo sắc lại còn bàn tay sờ lung tung như dê xòm trên người Giang Thừa Tuyên, trong lòng Nam Phong nóng lên.

Bước tới nhanh tay xách cổ áo phía sau kéo thẳng Lâm Tuyền ra cửa.

" Này này em tính giết anh à" Lâm Tuyền quơ búa xua kêu la.

Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan nhìn theo hai người họ mà không nhịn được cười.

(... )

#

Ngoài cửa chính, Nam Phong buôn Lâm Tuyền không giữ được thăng bằng té úp mặt xuống sàn hành lang luôn. Lâm Tuyền bò dậy nhìn sắc mặt đỏ lửa của Nam Phong nhếch mép cười trêu chọc. " Em ghen à! " .

Nam Phong ngượng chín mặt, xô Lâm Tuyền đang kề sát mặt mình ra xa. " Lâm Tuyền anh có bớt tỏm đi không hả? "

" Tỏm cái đầu em, anh cong hay em làm bot của anh đi! "

" Lâm Tuyền anh tin tôi ném anh vắt lên ngọn cây không?" gằng giọng, trừng mắt như muốn thiêu sống con người trước mắt.

" Ầy, em nóng thế!, Anh chỉ đùa thôi! " tay nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực Nam Phong.

Nam Phong không quan tâm Lâm Tuyền khua môi múa mép, mà lúc này anh quay lại nhìn Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan đang vui vẻ nói chuyện.

Nam Phong mỉm môi cười rồi quay qua cập vai Lâm Tuyền rời khỏi nhường không gian riêng cho đôi vợ chồng.

( .. )

#

Phòng Khách.

Ngọc Đan đang ngồi đối diện bỗng thấy Giang Thừa Tuyên ôm ngực mặt nhăn lại, cắn chặt răng có vẻ khá đau.

Cô không nghĩ ngợi gì nhảy qua xoa xoa ngực anh.

Giang Thừa Tuyền chộp lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô đặt lên má mình, mỉm môi. " Sao hả?, Em yêu anh rồi à!" .

Ngọc Đan giật mình rụt tay lại, Má ửng đỏ như quả gấc chính. Đứng dậy thoát khỏi người Giang Thừa Tuyên ngồi xuống sofa đối diện.



" Anh mơ à!, làm gì có!." Cô quay mặt hướng khác tránh ánh mắt của Giang Thừa Tuyên đang nhìn cô một cách chăm chú.

" Ồ thật sao?, Ai nhớ chồng, đến nhà cha mẹ chồng tìm ?" Giang Thừa Tuyên chỉa ngón tay trỏ lên trán Ngọc Đan chọt chọt trêu ghẹo.

" Anh giỏi suy diễn, tại anh Nam Phong cũng không ở biệt thự tôi mới tò mò coi anh chết chưa mà biến mất xác! "

#

Ba tiếng trước.

Ngọc Đan qua Giang Gia tìm Giang Thừa Tuyên vô tình thấy Nam Phong cùng một người đeo mặt nạ đi từ trong sân ra, nhìn thoáng dáng vóc thì giống Giang Thừa Tuyên, cô núp ở chậu cây trong sân. Họ lướt ngang qua cô thoáng nghe nhận ra giọng và điệu bộ cà rởn thì thật không giống tính cách, phong thái của Giang Thừa Tuyên và còn nghe Nam Phong nói với người đó ( " Anh nghiêm túc cho giống Giang Thừa Tuyên được không?" )

Ngọc Đan nghi ngờ. Họ đi khỏi cô bước vào nhà gặp Cha Mẹ Thừa Tuyên hỏi cho rõ. Cha Mẹ Giang Thừa Tuyên mới đầu giấu. Nhưng sau nghĩ con mình đã gần một tháng chưa tỉnh, hy vọng cuối cùng chắc chỉ còn Ngọc Đan đánh thức được ý chí con trai mình, nên đã dắt Ngọc Đan xuống căn phòng bí mật.

Ngọc Đan đã sốc khi thấy Giang Thừa Tuyên gắng ống thở oxi, mắt nhắm nghiền. Cô bước lại gần nhìn người bất động trên giường. Mẹ Giang Thừa Tuyên nói với cô anh bị đạn bắn, giờ tỉnh lại hay không tùy thuộc vào ý chí . Nói xong bà bước ra khỏi phòng.

Ngọc Đan khóc gục đầu lên ngực Giang Thừa Tuyên, Nước mắt cô nhầy nhụa ướt nhẹp cả áo trắng mỏng của Giang Thừa Tuyên khiến da thịt anh dính nhẹt vào áo lộ rõ cơ ngực. Cô cảm thấy gồ một điểm chạm má cô tiếp xúc liền nhõm dậy, đập vào mắt cô vết băng nhỏ chỗ trên ngực trái. Cô đưa tay run rẫy từ không trung hạ xuống chạm nhẹ những đầu ngón tay bút măm nhỏ nhắn vào vị trí băng đó, Ánh mắt chứa đầy thương cảm.

Giang Thừa Tuyên cử động nhẹ những đầu ngón tay, mắt cũng dần hí mở ra. Mắt anh làm quen dần với ánh sáng.

Anh nhìn loáng thoáng nét mờ ảo là Ngọc Đan. Cảm thấy mát rượi chỗ vết thương ở ngực đảo mắt xuống thấy ngón tay Ngọc Đan đang nhẹ lướt trên đó, Nước mắt thì dàng dụa nhiễu giọt trên ngực anh. ( Vợ này như con nít vậy, mình đã chết đâu, khóc như tắm mình vậy! ). Anh đưa tay lên xoa đầu cô.

Bất ngờ cô ôm chặt khiến anh không thở được.

" Em ôm thế anh chết thiệt đấy! " .

Cô giật mình ngồi dậy, thấy anh tỉnh cô mừng mà không kiềm chế được cảm xúc.

" Tôi ..tôi.. !" . bối rối

"Không sao rồi?"

" Chuyện chính đây, anh ngủ bao lâu rồi?"

" Còn một tuần nữa là một tháng! " Ngọc Đan tay vừa lau những giọt nước mắt vừa trả lời.

" Nam Phong đâu? " Anh đảo mắt ngó khắp phòng.

"Khi nảy tôi thấy anh ấy với ai giống anh đi ra ngoài, chắc tới Khiết Thị. "

" Em nói cái gì! , Em lấy đồ cho anh ngay. Anh cần tới Khiết thị."

Giang Thừa Tuyên nhõm dậy nhanh như chóp bứt mạnh dây truyền dịch trên mu bàn tay, đặt chân xuống sàn đứng nhanh dậy. Chân anh bỗng không đứng vững khụy xuống may Ngọc Đan nhanh tay đỡ, thì ra do vết thương ở đùi chưa lành hẳn. Hoạt động mạnh nên động vết thương.

Ngọc Đan đỡ anh ngồi xuống giường. " Để tôi đến Khiết Thị, Anh nghĩ đi, anh mới tỉnh mà!"

Giang Thừa Tuyên mỉm cười nhìn mặt Ngọc Đan mà không nói gì. ( tốt cho em trưởng thành hơn! ) .

" Được anh để em đi, đừng làm cha mẹ thất vọng! "



Giang Thừa Tuyên kéo cô ôm vào lòng ngực áp áp của mình. Cảm giác lần này cô cảm nhận nhịp tim hai người như hoà quyện vào nhau, không còn hồi hợp khoảng cách gì nữa.

Sau khi Ngọc Đan đi, anh cũng thay đồ lái xe theo sau.

((...))

Giang Thừa Tuyên hai tay đặt trong túi quần âu bước ra sân, nhìn Nam Phong và Lâm Tuyền đang ngồi đánh cờ vua ở bàn cờ ở sân.

" Nam Phong về thôi!

" Ừ! " Nam Phong đứng dậy.

Lâm Tuyền nhìn theo bóng lưng ba người ra về lòng chợt hơi buồn tủi.

#

#(..)

" Anh hai anh uống rượu hoài không chán à! "

Tân Kính Tâm bước vào phòng Tân Kính Dương

" Cô tránh ra" Tân Kính Dương ngồi uống rượu trên sofa. Người quần áo sọc sệt, tóc tai rối sợi, râu thì như đã chỉa ra số cọng.

Sau lần mẹ Tân Kính Dương không giúp anh. Anh đã đắm chìm trong men rượu để cố quên mọi thứ. Nhốt mình trong phòng gần một tháng nay.

Quản gia của Tân Kính Dương hết cách đành gọi cho Tân Kính tâm.

Tân Kính Tâm thật ra cũng thương Anh hai mình từ khi biết âm mưu của cha mình, biết anh mình khổ tâm vì yêu Ngọc Đan. Càng cảm phục anh mình thật sự rất giỏi chịu đựng. Chứ gặp cô chắc bóc hoả lâu rồi.

" Cô còn không mau cút! " quá to

" Anh hai với Lãnh Thiên đã có âm mưu gì đúng không?"

Tân Kính Dương nghe câu em gái mình nói giật mình. Tỉnh rượu hơn phân nữa. Đưa tay bấu bờ vai nhỏ nhắn của Tân Kính Tâm mạnh bạo

" Ý mày là gì? " gằng giọng.

" Em thấy anh hai ở quán kem sân thượng với Lãnh Thiên !"

" Cô biết những gì rồi! "

" Anh hai hợp tác với em, chỉ có em mới giúp được anh!, Em chỉ điều tra Khiết thị còn 20% phần trăm cổ phần chưa rõ chủ nhân là ai" Tân Kính Tâm mỉm nhẹ môi.

" Anh hai không cần từ chối em vội, Em là con gái cưng của cha đấy!" , Em về nha, chỉ cần anh hai gật đầu, kế hoạch sẽ tiến hành.

Nói xong Tân Kính Tâm đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng. Tân Kính Dương nhìn theo bóng lưng dần xa, bỗng anh nhếch môi cười. Anh ném chai rượu trên tay xuống sàn " bốt" văng miễn thủy tinh tung té, rồi cũng đồng thời ngã lưng nằm dài trên sofa. Tân Kính Dương đưa tay gác lên trán nhắm mắt.