Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 301: Khốn thú chi đấu



Thấy một đạo tặc lao tới phía Vô Đạo, Nhiếp Ngôn lắc mình, thình lình xuất hiện ngay cạnh tên đạo tặc kia, đoản kiếm vung lên, chém xuống.

721 -100

Một kiếm miểu sát. Nhiếp Ngôn công kích thuẫn giáp chiến sĩ còn có thể đạt được thương tổn cao đến vậy, huống chi là tên đạo tặc áo vải yếu ớt.

Sáu tên đạo tặc còn lại thấy vậy, toàn bộ đều lao về phía Nhiếp Ngôn công kích.

Tới nhanh thật, Nhiếp Ngôn thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Vô Đạo cũng ngừng truyền tống.

“Chạy nhanh lên, gián đoạn truyền tống làm gì?”

Nhiếp Ngôn nhíu mày mắng. Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị, hắn có thể yểm hộ Vô Đạo truyền tống rời đi, sau đó sử dụng tùy cơ truyền tống quyển trục cho chính mình.

“Bỏ lão đại mà chạy về một mình, chuyện này nói ra ta làm gì còn mặt mũi gặp ai”

Vô Đạo miệng nở nụ cười. Trủy thủ trong tay nhoáng lên, chém về phía đám đạo tặc.

Tại Tạp La Nhĩ thành, phụ bản Nê Nính chiểu trạch cấp chuyên gia cơ hồ toàn bộ đều do Ngưu Nhân Bộ Lạc đặt bao hết. Tùy cơ truyền tống quyển trục cũng tương đối hiếm thấy, các ngoạn gia của Ngưu Nhân Bộ Lạc đối với ai cũng như nhau, không hề tiết lộ việc sở hữu tùy cơ truyền tống quyển trục các loại. Như ngoạn gia cấp bậc tầm tầm Vô Đạo, cũng không hề biết Nhiếp Ngôn có Tùy cơ truyền tống quyển trục. Xuất phát từ việc giữ bí mật, Nhiếp Ngôn cũng không lên tiếng.

Vô Đạo không biết tình huống như vậy, vừa thấy Nhiếp Ngôn bị đạo tặc tập kích, tự nhiên lập tức cắt đứt truyền tống.

“Lão đại, ta yểm hộ, ngươi đi trước đi”

Vô Đạo trịnh trọng nói. Đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc, Nhiếp Ngôn là tồn tại cực kỳ quan trọng. Nếu Nhiếp Ngôn treo đi, sẽ là đả kích trầm trọng đối với cả Ngưu Nhân Bộ Lạc. Mà hắn, bất quá chỉ là nhân vật bình thường, tiểu nhân vật mà thôi. Đặt trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, cũng như con cá giữa dòng, kể cả có chết thì cũng không có nhiều người chú ý. Nếu như là thời điểm cứ điểm chiến hoặc công hội chiến, số liệu thống kê có thể hiện ra bất quá cũng chỉ là một số 0 đầu 1 mà thôi.

Tuy vậy, tiểu nhân vật cũng có tôn nghiêm của tiểu nhân vật, bọn hắn có nguyên tắc sống của chính mình.

Mặc dù không danh chấn thiên hạ như Nhiếp Ngôn, nhưng ai cũng không phải người hèn mọn!

Vì tín nghĩa!

Hắn tuy rằng sùng bái Niết Viêm, nhưng cũng không hề trung thành với Niết Viêm, chỉ trung thành với Ngưu Nhân Bộ Lạc, bởi vì trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, có vô số huynh đệ của hắn.

Đột nhiên, trong lòng Nhiếp Ngôn dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, có thứ gì đó nhói lên trong tim hắn.

Nhìn về phía xa, ở trên dốc cao, một âm ảnh mục sư mặc hắc bào đang nhìn về đây, trên miệng lộ ra tia cười âm trầm.

Hắn thật vất vả thi triển ma pháp lên Nhiếp Ngôn, nhờ bảy tên đạo tặc hấp dẫn sự chú ý, hắn khá thông minh trốn trong một góc, ngâm xướng ma pháp, dùng hơn hai lượt thời gian, rốt cũng hoàn thành xong hắc ám ma pháp! Chiến Tranh Gia Tỏa!

Trong tất cả các ma pháp, kỹ năng này tuyệt đối vô cùng đặc biệt, sau khi thi triển chiến tranh gia tỏa với đối phương, hai người đều không thể sử dụng vật phẩm truyền tống, thẳng cho tới lúc một trong hai người chết, chiến tranh gia tỏa mới có thể giải trừ.

Nhiếp Ngôn dĩ nhiên vẫn có thể chạy bộ về thành, thế nhưng các loại vật phẩm như tùy cơ truyền tống quyển trục, hồi thành quyển trục, vật phẩm truyển tống đã không thể sử dụng được nữa rồi.

Tên âm ảnh mục sư vừa thi triển xong chiến tranh gia tỏa, chỉ thấy khắp núi đầy đồi xuất hiện vô số ngoạn gia của Chiến Đao Thị Huyết, vây lấy Nhiếp Ngôn. Chật như nêm! Không tính tới ở Chiến Đao Thị Huyết có người sở hữu kỹ năng Chiến tranh gia tỏa. Lần này tính toán sai rồi.

Các kỹ năng trong Tín Ngưỡng vĩnh viễn là như vậy, bất thình lình, một người nắm chắc Pk thắng vẫn có thể bị lật cái bàn, huống chi bên Chiến Đao Thị Huyết đã có dự mưu đánh lén từ trước.

Ở bên này, dưới sự vây công của sáu tên đạo tặc, Vô Đạo liên tiếp gặp phải nguy cơ. Nhiếp Ngôn lao tới một tên đạo tặc trong đám đó, lại là một kiếm, trực tiếp chẻ tên đạo tặc kia ra làm hai. Còn lại năm tên đạo tặc thấy Nhiếp Ngôn, tiến tới, lập tức lui lại rất xa, trong lòng ai lấy rét lạnh không thôi. Công kích quá cuồng bạo, mạnh mẽ!

Ánh mắt Nhiếp Ngôn bình tĩnh, thoáng nhìn qua Vô Đạo rồi nói:

“Xem ra ta chạy không thoát rồi, ta chuyển cho ngươi một tùy cơ truyền tống quyển trục, mau chạy khỏi đây đi”

“Tùy cơ truyền tốc quyển trục? Niết Viêm lão đại, nếu như ta thật sự lấy tùy cơ truyền tống quyển trục, sau đó vứt bỏ ngươi mà chạy, vậy đám huynh đệ trong công hội chắc chắn sẽ khinh thường ta”

Vô Đạo trịnh trọng trả lời, con người sống trên đời, quan trọng nhất là hai chữ tín nghĩa.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, cũng không bắt buộc Vô Đạo rời đi nữa. Ánh mắt chuyển đến đám Chiến Đao Thị Huyết ở phía xa. Tầng tầng lớp lớp, đứng chen chúc khắp nơi. Coi như là dùng chiến thuật tiêu hao cũng có thể mài dần Nhiếp Ngôn cho đến chết.

“Niết Viêm lão đạo, cho ta chút mặt mũi. Để ta cùng sóng vai chiến đấu với ngươi trước khi chết. Về sau ta cũng có thể khoe khoang với đám huynh đệ trong công hội, ta là vì bảo vệ lão đạo mới bị đám nhóc này xử lý”

Vô Đạo Nhìn về phía Nhiếp Ngôn nói.

“Mặt mũi này ta cho!”

Nhiếp Ngôn đối mặt với đám Chiến Đao Thị Huyết, số lượng dùng đơn vị hàng ngàn mà tính, cười ngạo nghễ nói:

“Ta từ lúc Tín Ngưỡng mở cửa được một tuần tiến vào thế giới này, mọi việc đều là dốc sức mà làm, từ hai bàn tay trắng, đến hiện tại trở thành hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc còn chưa có bị thằng nào giết qua. Chiến Đao Thị Huyết vì xử lý một mình ta mà phái đến mấy nghìn người vây hãm, truy sát. Như vậy dù ta có treo đi mà nói, cũng đáng hãnh diện ấy chứ?”

“Ừm, đáng hãnh diện”

Vộ Đạo trịnh trọng gật đầu, chóp mũi có chút cay cay.

Niết Viêm cả đời anh hùng. Trong thiên hạ, nếu nói 1vs1, ai có dũng khí đối chiến Cuồng tặc Niết Viêm? Hôm nay nếu như là chết tại đây, dù có bại vẫn là quang vinh.

“Mặc dù ở chỗ này chết đi, ta vẫn là hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, tuyệt sẽ không làm mất uy phong công hội! Hôm nay ở chỗ này, phải giết đủ người, lấy lại chút tiền vốn mới được!”

Nhiếp Ngôn nói. Tuy rằng gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng nếu bảo hắn khoanh tay chịu chết, cũng không phải phong cách của hắn.

“Ta, Vô Đạo, thành viên danh dự của Đạo tặc bách nhân đoàn, cũng sẽ không làm xấu mặt Niết Viêm lão đại, làm mất uy phong của Ngưu Nhân Bộ Lạc!”

Vô Đạo cũng là hào khí can vân hét lớn. Được đi theo một lão đại như vậy, coi như có treo đi cũng đáng.

Đám người Chiến Đao Thị Huyết từ bốn phía dần dần ép lại, vây chặt lấy Nhiếp Ngôn và Vô Đạo, chặt như nêm như cối. Đám chiến sĩ, trong tay cầm trọng thuẫn đi trước, các chức nghiếp cận chiến hợp hành một đạo tường người. Tiếp theo là pháp sư, mục sư. Đám đạo tặc tiềm hành ẩn nấp xung quanh. Đủ thấy bọn chúng có bao nhiêu thận trọng.

Coi như có mấy ngàn người vây công tới, lại dùng cả chiến tranh gia tỏa trói chặt Nhiếp Ngôn, bọn hắn vẫn lo lắng Nhiếp Ngôn có thể chạy trốn.

Nhiếp Ngôn có thể từ một thân đạo tặc, lăn lộn giang hồ đến trình độ này, giá trị!

Nhiếp Ngôn ngắm nhìn bốn phía, lại quay qua đám người Chiến Đao Thị Huyết, cất cao giọng nói:

“Chiến Đao Thị Huyết, đám nhóc con các ngươi, cuồng tặc Niết Viêm ở đây, thằng nào muốn lấy mạng ta, có gan thì bước lên đây nói chuyện với Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm”

Vua rồng Trạch Ân Nạp Đức, mặc dù ai cũng biết hắn là một bạo quân, nhưng lại có rất ít người hiểu rõ về một số chuyện xưa của hắn. Vua rồng Trạch Ân Nạp Đức, từ nơi hoang dã mà quật khởi. Mới bắt đầu, trong tay hắn chỉ có mười người, dùng bàn tay trần thu phục mười mấy bộ lạc, rồi từ đó chinh phạt thiên hạ. Có một lần bị vây tại bình nguyên Tạp Lỗ, một người (rồng chứ nhỉ) đại chiến mười vạn quân đội, mười ngày mười đêm trắng không ngớt. Tranh chấp Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm. Trong lòng Nhiếp Ngôn đột nhiên bộc phát chiến ý, thiên hạ anh hào, hoành đao lập mã hét lớn:

“Ai giám đến!”

Lại lướt qua thanh kỹ năng. Thiên thần trọng tài, thần ân thuật, hai skill này đang trong quá trình cold down, các kỹ năng khác đều đã sắn sáng. Số kỹ năng có thể sử dụng cũng không nhiều, tuy nhiên, giết sạch vài chục tên vẫn là không thành vấn đề.

Về phần lột trang bị rồi đi lên chịu chết. Riêng lần này, hắn không muốn. Nếu như hắn chỉ là một ngoạn gia tự do, có lẽ sẽ tịnh, không để ý tới. Nhưng là hội trưởng Ngưu Nhân Bộ Lạc, hắn tuyệt đối không thể làm chuyện tình mất mặt như vậy.

Dù có bị vây hãm, khí thế Nhiếp Ngôn tỏa ra vẫn làm cho đám ngoạn gia của Chiến Đao Thị Huyết rung động. Tuy rằng ở thế song phương, đối địch, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến kính ý của đám người này đối với Nhiếp Ngôn.

Xa xa trong đám người, Phong Viêm Tâm nhìn về phía Nhiếp Ngôn đang đứng ở trung tâm, trong mắt ánh lên chút kính nể. Chẳng trách các đội viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc sùng kính hắn đến thế. Lúc này, tại đây, Nhiếp Ngôn dù có treo đi cũng là quang vinh, anh hùng.

“Tất cả mọi người đứng lại”

Trong kênh công hội, Phong Viêm Tâm quát lớn. Tất cả mọi người nghe vậy đều đồng loạt đứng lại, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Trong Chiến Đao Thị Huyết, không thể nghi ngờ Phong Viêm Tâm là một trong số những người mà lời nói cực kỳ có sức nặng. Coi như Thị Huyết Cuồng Đao đối với hắn cũng phải khách khách, khí khí. Nhiếp Ngôn nhìn về phía Phong Viêm Tâm trong rừng người Chiến Đao Thị Huyết, hai người ánh mắt giao nhau.

Nhiếp Ngôn cực kỳ kinh ngạc. Vì cái gì mà đám người kia đột nhiên dừng bước, xong lại nhìn về phía tên Phong Viêm Tâm. Xem ra hắn là người ra lệnh.

“Vì biểu đạt kính ý với lão đại của công hội Ngưu Nhân Bộ Lạc - cuồng tặc Niết Viêm. Tiểu đội thứ hai, tiến lên! Những người còn lại, đứng im tại chỗ!”

Trên kênh công hội, Phong Viêm Tâm quát lớn. Một đám ngoạn gia theo đội ngũ từ phía trong đi ra. Có lẽ vào khoảng 6-70 người. Tất cả đều là ngoạn gia bình thường của Chiến Đao Thị Huyết. Level vào khoảng 40 cấp.

Phong Viêm Tâm nhìn đám người đi ra, nhẩm tính một chút, tổng cộng 62 người.

“Xông lên!”

62 ngoạn gia di chuyển ra phía trước, sau đó lao tới phía Nhiếp Ngôn và Vô Đạo công kích. Một đám thuẫn giáp chiến sĩ cũng vọt lên, khoảng 20-30 tên. Nhiếp Ngôn ánh mắt híp lại, không nghĩ tới mọi chuyện lại sản sinh bước ngoặt như vậy.

Cảm giác của hắn với Phong Viêm Tâm đã khá hơn rất nhiều. Người này không phải đám gia hỏa chen chúc, tranh giành lẫn nhau trong công hội. Hắn coi nguyên tắc làm người của chính mình rất trọng yếu.

“Lão đại, ta lên trước”

Vô Đạo tiến vào ttrangj thái tiềm hành, chậm rãi tiến tới phía đám người kia. Trên thực tế, tiềm hành dù có dùng cũng hầu như không mang lại bất cứ hiệu quả nào.

Từng đạo bạch sắc quang cầu bay lên không trung, bạch quang trút xuống, chiếu rọi hết thảy phía dưới. Có tiềm hành cũng không ẩn nấp nổi.

Nhiếp Ngôn mở ra sơ cấp Thần ân thuật. Một đạo sinh mệnh hộ thuẫn bao lấy hắn, hắn tiến vào trạng thái tiềm hành, dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới một tên pháp sư trong đó.

Nguyên đám thuẫn chiến sĩ muốn ngăn Nhiếp Ngôn lại, chỉ thấy một cái bóng thoáng qua, Nhiếp Ngôn đã từ khe hở giữa đám người này lách qua, lao tới phía các pháp sư phía sau. Một kiếm chém xuống, tên pháp sư ngã trên mặt đất. Công kích bưu hãn mãnh liệt làm mọi người kinh sợ. Từng đạo ma pháp liên tục oanh tạc về phía Nhiếp Ngôn, không ngừng nổ tung trên người hắn.

Tay phải Nhiếp Ngôn vung lên, thêm một kiếm chém xuống, ngọn lửa trên thân Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm xoẹt qua thêm một tên pháp sư trong số đó. Lại là không kịp phản ứng, bị miểu sát!! Tuy vậy, dưới ma pháp oanh kích dày đặc, thánh quang hộ thuẫn trên người Nhiếp Ngôn cũng bị chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nhiếp Ngôn tự gia trì cho mình thiên thần trọng tài, nhanh chóng nốc một lọ lập tức hồi phục dược tề trung cấp, cứng rắn ngạnh kháng công kích ma pháp, tiếp tục lao về phía đám mục sư. Chỉ trong thoáng chốc, cả đội ngũ lâm vào hỗn loạn.

“Lão đại, sợ rằng ta phải về thành trước rồi”

Vô Đạo sau khi xử lý vài tên pháp sư, dính ngay khủng cụ hào khiếu (tru lên sợ hãi) của một âm ảnh mục sư, thân thể mất đi khống chế, liền bị năm, sáu thuẫn giáp chiến sĩ xông tới. Thình thịch, bành… từng nhát trọng thuẫn mãnh kích giã lên người Vô Đạo, đánh bay hắn ra ngoài.

Vô Đạo chết đi, chỉ còn một mình Nhiếp Ngôn trong vòng vây hãm.