Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 39



Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 39

Đoàn người Tề Quân Chước cũng không biết dự định của hoàng đế, hành trình của bọn họ đã sớm đệ trình lên kế hoạch lúc nào về tới kinh.

Dọc đường Dương Kinh Lôi và Tề Quân Chước khá tốt, Tề Quân Hữu hoàn toàn giống như ống pháo bị đốt cháy, động một tí là quay qua châm chọc khiêu khích hai người một trận.

Đối với điều này Tề Quân Chước không chút phản ứng, hắn vẫn thản nhiên cứ như người Tề Quân Hữu trào phúng không phải hắn, thậm chí toàn bộ không có liên quan gì đến hắn.

So với hắn thì da mặt của Dương Kinh Lôi mỏng hơn có phần không chịu nổi.

Nói thế nào thì nói, trong mắt hắn, việc này cũng không thể trách Bình vương kỳ quái được, chủ yếu là Bình vương từ lúc rời khỏi kinh thành, trải qua những ngày không được thoải mái như thế.

Ở Thanh Châu, bởi vì thảm họa tuyết, sự thật là bọn họ đã giam lỏng Bình vương và sử dụng tên tuổi của hắn ta.

Dương Kinh Lôi đã sẵn sàng ứng phó với các tình huống, chuyện gì sẽ xảy ra khi Bình vương không phối hợp, dự định xấu nhất hắn đều suy nghĩ tới. Kết quả không ngờ Bình vương vậy mà lại phối hợp, cứ thế không tìm ra lỗi gì.

Vì danh tiếng của Bình vương, Chu gia quyên tiền quyên vật tư rất có tâm, bởi vì có Chu gia đi đầu, phú thương Thanh Châu có bạc góp bạc, có vật phẩm góp vật phẩm, thuận lợi khống chế tình hình thảm họa.

Đối với Chu gia suy đoán tâm tư của Bình vương, trong đầu Dương Kinh Lôi hiểu rõ, tranh thủ nói việc này cho Tề Quân Chước biết.

Bọn họ cũng nghĩ rất rõ, chỉ để ngựa làm việc mà không cho ngựa ăn cỏ thật sự không hợp lý, dễ bị cắn trả.

Bản thân Tề Quân Chước cũng là vương gia, trên người tất nhiên có khí chất của vương gia, duy nhất chỉ có đôi mắt phong tình khác biệt kia dễ dàng phát sinh sơ hở. May mắn chính là hắn ít khi ngẩng đầu nhìn người khác, sơ hở này không dễ bị phát hiện.

Những người Chu gia rất kinh nể nhân vật xuất chúng Bình vương này, Tề Quân Chước cầm sách nằm nghiêng trên ghế không nhìn bọn họ, biểu hiện có chút ngạo mạn, bọn họ thỉnh an cũng không nói nhiều.

Dù sao Dương Kinh Lôi cung kính với Tề Quân Chước, xưng hô trong miệng cũng là vương gia.

Còn có phong thái trên người Tề Quân Chước hoàn toàn chính là vương gia nên có, mà biểu hiện lười biếng không kiên nhẫn này không chỉ đối với bọn họ, cũng đối với đám người Dương Kinh Lôi như thế.

Trong lời nói cũng biểu hiện sự bất mãn với hoàng đế.

Để trấn an nhân tâm của người Chu gia, Tề Quân Chước còn cố ý để Dương Kinh Lôi lui ra nửa khắc, lưu lại cơ hội cho bọn họ.

Lúc đó biểu hiện của Tề Quân Chước rất gấp, hắn nói ngắn gọn ám chỉ người Chu gia, hàng trình tới Thanh Châu là hoàng đế đột ngột phái đến đây, hoàng đế không có tâm tư tốt, khẳng định chờ nhìn hắn làm hỏng việc.

Cho nên vô luận thế nào, Chu gia nhất định phải làm tốt việc này, không thể để hoàng đế nắm được nhược điểm.

Tròng lòng người Chu gia cũng có nghi hoặc, nhưng ngẫm nghĩ lại lời này cũng hợp lý. Chuyện Thanh Châu Bình vương xử lý không thuận lợi, đó chính là sai lầm của Bình vương và Hiền thái phi.

Đương nhiên, cũng có người hỏi Cẩn thân vương.

Lúc này Tề Quân Chước cười lạnh đóng sách lại nói, Cẩn thân vương chính là con chó bên cạnh hoàng đế, hiện tại đang tìm chứng cứ khắp nơi, giúp hoàng đế thu thập chứng cứ để xử lý bọn họ.

Chu gia tất nhiên còn muốn hỏi các khác thì Dương Kinh Lôi đã trở về.

Quan trọng nhất chính là không bao lâu, bọn họ nhận được chỉ thị của bổn gia, nói là Hiền thái phi trong cung tìm hiểu tin tức, hoàng đế có ý định nhân cơ hội diệt trừ Bình vương, bọn họ cần phải giúp Bình vương vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tin tức của bổn gia đến, khối đã đè nặng trong lòng người Chu gia cuối cùng hoàn toàn buông xuống.

Càng ra sức hỗ trợ.

Nạn tuyết ở Thanh Châu dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người rất nhanh được khống chế, giá cả lương thực khống chế rất tốt, chí ít đều có thể mua được, không đến mức khiến cho bọn họ vì một nắm lương thực mà muốn bán thân.

Cuộc sống của dân chúng cũng không chịu tổn thất quá lớn, mạng sống và tài sản đều được bảo vệ.

Đương nhiên cũng không phải mỗi người đều có giác ngộ như vậy, cho dù có Chu gia hỗ trợ, nhưng cũng có người lòng dạ hiểm độc. Sau khi Dương Kinh Lôi điều tra ra, Tề Quân Chước không hề suy nghĩ trực tiếp khiến những người đó thành vong hồn dưới thanh đao.

Hắn làm việc sấm rền gió cuốn, thủ đoạn ấy ngược lại kiềm chế được không ít người có ít rục rịch ở Thanh Châu, chuyện kế tiếp xử lý cũng thuận tiện hơn nhiều.

Đến khi hoàng đế có ý chỉ để Cẩn thân vương và Bình vương về kinh, người Chu gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay bọn họ đều dùng danh nghĩa của Bình vương để làm việc, bách tính Thanh Châu vô cùng cảm kích Bình vương, thanh danh của Bình vương vượt xa cả hoàng đế.

Sự cảm kích này cho đến khi ngày bọn họ quay về kinh đến cực điểm.

Bầu trời ngày đó trong xanh, dân chúng hai bên đường đưa tiễn, người Chu gia đứng ở cửa.

Nhìn thấy Tề Quân Chước mặc vương phục tinh xảo, mọi người tách ra quỳ xuống hô to Bình vương thiên tuế, dân chúng hai bên đường cũng hô theo, âm thanh kia cảnh tượng kia tráng lệ vô cùng.

Vào thời khắc này, Tề Quân Chước đột nhiên phát ra tiếng cười.

Tiếng cười của hắn quỷ dị, người Chu gia khó hiểu cho nên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt màu vàng của Tề Quân Chước.

Sau đó Tề Quân Chước tự mình nâng tộc lão của Chu gia đứng dậy, cười nói: “Lão tiên sinh nhận nhầm người rồi, bản vương là Cẩn vương.”

Người Chu gia ngây ngẩn, sao hắn có thể là Cẩn thân vương, lúc đầu hắn còn không phải chửi Cẩn thân vương là con chó bên cạnh hoàng đế sao? Làm sao bây giờ lại là Cẩn thân vương chứ.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tề Quân Chước lạy một cái về hướng kinh thành xa xa nói: “Bản vương phụng mệnh hoàng thượng đến Thanh Châu cứu trợ thiên tai, may mắn không làm nhục mệnh. Nhị ca Bình vương ở đây, chỉ là Bình vương từ kinh thành đến Thanh Châu, thân thể không được khỏe, mấy ngay nay vẫn tĩnh dưỡng. Song mặc kệ Bình vương hay Cẩn vương, đều là phụng hoàng mệnh làm việc. Bây giờ dân chúng Thanh Châu yên ổn, chính là hoàng thượng phù hộ, ngô hoàng vạn tuế.”

Nhiều khi mọi người rất đơn thuần, bị giọng nói lanh lảnh của Tề Quân Chước tẩy não, tâm tình mọi người sôi sục, tức khắc cảm thấy Tề Quân Mộ ở nơi kinh thành xa xa kia là minh quân thiên cổ khó gặp.

Tề Quân Chước hô to muôn năm, bọn họ cũng hô theo muôn năm.

Khuôn mặt của đám người Chu gia rạn nứt, bọn họ không hiểu nổi, trên đời này sao có loại người như Tề Quân Chước, nham hiểm đến mức chửi chính mình.

Tề Quân Chước cũng mặc kệ trong đầu bọn họ nghĩ cái gì, vẫn cười đúng mức với bọn họ.

Tộc lão của Chu gia thiếu chút nữa ngất đi khi thấy nụ cười của hắn, lúc này bọn họ mới đột nhiên nhớ tới, Tề Quân Chước đã vẽ cho bọn họ chiếc bánh rất lớn, nói cũng thật chân thành, nhưng từ đầu đến cuối một đồng bạc cũng không lấy ra.

Nạn tuyết ở Thanh Châu đều là dựa vào người Chu gia bọn họ quyên tiền chạy vạy khắp nơi.

Bọn họ muốn làm việc giúp Bình vương, kết quả, hoàng đế đạt được danh tiếng.

Vào lúc sắc mặt kích động của mọi người Tề Quân Chước lại tuyên bố, Chu gia là người đầu tiên quyên tiền cho nạn tuyết. Hoàng đế muốn tự mình triệu kiến ban thưởng cho bọn họ, những người quyên tiền khác tuy rằng không thể diện thánh, nhưng sau này hoàng đế khẳng định sẽ ca ngợi.

Ngụ ý khi bọn hắn rời khỏi Thanh Châu, sẽ mang theo một ít người của Chu gia.

Dân chúng Thanh Châu đều cảm thấy hoàng ân mênh mông, còn người Chu gia chỉ cảm thấy có lưỡi dao lành lạnh trên cổ. Bọn họ rất bất lực, chuyến đi lần này không biết còn có thể trở về hay không.

Nói xong Tề Quân Chước mới để Dương Kinh Lôi mời Tề Quân Hữu đi ra cùng nhau hồi kinh, Tề Quân Hữu đã không còn hình tượng quý công tử danh chấn Đại Tề, mấy ngày nay bị ấm ức nên nhân cách tối tăm.

Đối mặt với khuôn mặt khóc tang của Chu gia, hắn ta kéo khóe miệng hừ lạnh hai tiếng, ngồi lên xe ngựa quay về kinh.

Chuyện Thanh Châu đến đây hạ màn, mọi danh tiếng tốt của Tề Quân Hữu đều xuống dốc, toàn bộ ngôn từ hoa lệ ánh mắt tôn kinh đều được dân chúng dâng hết cho vị hoàng đế trẻ tuổi.

Chu gia Thanh Châu cùng bổn gia ở kinh thành nói chừng bởi vì sự kiện này mà nảy sinh hiềm khích, tỏ ra ngăn cách, tâm tình hồi kinh còn có thể tốt mới là lạ.

Dương Kinh Lôi thầm nghĩ, nếu là hắn, tâm tình của hắn cũng không tốt.

Chỉ là trong đầu Dương Kinh Lôi rõ ràng,có thể hiểu tâm tình của Bình vương, nhưng lần sau gặp phải chuyện như vậy hắn vẫn phải làm như thế.

Bình vương trước sau vẫn là Bình vương, hoàng đế mời là chủ nhân của Đại Tề.

Cũng may càng gần kinh thành, răng nanh lộ ra của Bình vương càng ngắn, tới ranh giới kinh thành, hắn ta lại khôi phục dáng vẻ quý công tử như xưa.

Khi Tề Quân Chước bước chân vào kinh thành, hắn nghĩ chính mình bị ánh mặt trời chiếu sáng đến chói mắt.

Thời điểm hắn đi, thời tiết của kinh thành vẫn rất lạnh, khi trở về đã mặc áo đơn.

Niên hiệu của Đại Tề đã thay đổi, thời đại thuộc về Cảnh đế hoàn toàn lưu lại ở năm trước, nhất thời cả người hắn có chút hoảng hốt.

Kinh thành rõ ràng là nơi hắn rất quen thuộc, nhưng lại đột nhiên có phần xa lạ.

Song khi hắn nghe hoàng đế đang chờ ở đình Bái Biệt, những suy nghĩ ở đáy lòng Tề Quân Chước lập tức biến mất.

Hắn thúc ngựa đi trước, bụi mờ theo tiếng vó ngựa tung bay, đồng thời Tề Quân Hữu cũng nghe thấy tin tức này, hắn ta vén rèm lên nhìn bóng dáng Tề Quân Chước lộ vẻ cấp bách, từ trong mũi phát ra hai tiếng hừ lạnh.

Nơi đình Bại Biệt, Tề Quân Mộ đang nói chuyện với Thẩm Niệm.

Ở nơi đây chỉ có Thẩm Niệm bình tĩnh, Duệ vương, công bộ thị lang Hình Ý cùng Trình Cẩm đều đứng ngồi không yên.

Khi nghe hoàng đế muốn đích thân đưa tiễn bọn họ ra kinh, mấy người đều thấp thỏm lo âu.

Nhất là Tề Quân Yến, cuối cùng vẫn cảm thấy hoàng đế không phải tiễn bọn họ ra kinh, mà là tiễn bọn họ một chặng đường, nhất là tiễn hắn.

Chờ uống trà tiễn biệt xong, hoàng đế còn chưa cho bọn họ rời đi, chỉ để bọn họ chờ, nói là muốn cho bọn họ một ngạc nhiên nhất là Tề Quân Yến. Tình hình này khiến cho người ta đau đầu, nhất là Tề Quân Yến, ngoại trừ cười ngu ngơ, căn bản không thốt được lời nào.

Một lần chờ này chờ đến hai canh giờ, hoàng đế cùng Thẩm Niệm nói chuyện phiếm với nhau ngược lại không cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp.

Trình Cẩm lại buồn chán đếm đi đếm lại rương chứa bạc đã được niêm phong, trong đầu suy nghĩ hoàng đế cho trích bao nhiêu bạc cho Tây Cảnh.

Cẩn thận tính tính số lượng bạc, hoàng đế đối với việc biên phòng Tây Cảnh khá quan tâm.

Hoàng đế coi trọng Tây Cảnh như thế, trong đầu Trình Cẩm có chút vui vẻ. Chỉ có người đã trải qua chiến loạn ở biên quan, bản thân mới có thể lĩnh hội được ý nghĩa hoàng đế coi trọng biên cảnh là như thế nào.

Ai ai cũng nói Cảnh đế tàn bạo bất kham, nhưng mà nguyên nhân quân biên cảnh không thốt lời như thế.

Các binh sĩ không phải đói bụng đánh giặc. Có công lao, hoàng đế sẽ ban thưởng, đào binh, hoàng đế nghiêm phạt.

Duy nhất chịu oan ức chỉ có Thẩm Dịch, hoàng đế đối với người ngoài rất phóng khoáng, đối với Thẩm Dịch lại rất bình thường, ngay cả thân phận Hầu gia cũng là sau khi ông chết mới nhận được.

Quân Bắc Cảnh đều oan ức thay cho Thẩm Dịch, Thẩm Dịch lại chưa từng cảm thấy như thế.

Ông thường xuyên nói, có thể bảo vệ Bắc Cảnh bảo vệ giang sơn Đại Tề, tất cả đều đáng giá.

Ngay cả sau khi chết ở Bắc Cảnh, ông cũng không có gi nuối tiếc, cũng là lý do Thẩm Niệm sau khi hồi kinh dù có bi thương nhưng ý chí chưa từng sa sút.

@@@

Thời điểm có người bẩm báo Cẩn thân vương cùng Bình vương sắp tới, cuộc nói chuyện phiếm giữa Tề Quân Mộ và Thẩm Niệm cuối cùng cũng dừng lại. Ba người đi đến Tây Cảnh đứng ngồi không yên rốt cuộc cũng sáng tỏ dụng ý của hoàng đế, Tề Quân Yến càng dứt khoát thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Niệm đứng bên cạnh hoàng đế lại đứng sang một bên.

Nói đến lần tiễn biệt này chỉ có hoàng đế, không bằng cảnh tượng long trọng hoàng đế dẫn văn võ bá quan bất chấp gió tuyết nghênh đón hắn hồi kinh lần trước.

Từ chỗ tỉ mỉ đó có thể thấy dụng tâm của hoàng đế, hoàng đế mang theo trà, là hắn chưa từng thấy qua, là chén trà Tề Quân Chước hay dùng.

Ngay cả đệm mềm cũng là chỗ Tề Quân Chước đưa tới…

Tâm ý quyết định tất cả.

Tề Quân Chước cưỡi ngựa vốn dĩ đi tới trước mặt mọi người, chi là nhìn thấy xa xa phía sau đình Bái Biệt, hắn hơi ngừng lại đợi xe ngựa của Tề Quân Hữu.

Trong mắt người ngoài, mặc kệ người nào quan hệ tốt với hoàng đế, Tề Quân Hữu chung quy vẫn là huynh trưởng, hắn sẽ không vì vậy lưu lại nhược điểm rõ ràng như thế, không để hoàng đế bị người ta nghị luận.

Xe ngựa của Tề Quân Hữu chậm chạp đi tới, thấy Tề Quân Chước đang chờ, Bình vương vén rèm thò đầu ra, liếc mắt nhìn hắn. Chỉ tiếc, cái liếc mắt này chẳng ai thèm nhìn, ánh mắt của Cẩn thân vương vẫn đặt ở nơi đình Bái Biệt.

Trong lòng Tề Quân Hữu bừng bừng cơn tức giận, hắn bỏ rèm xuống, chẳng thèm nghĩ, Tề Quân Chước thật sự cho rằng hoàng đế vẫn xem hắn là anh em sao, hằn còn không ngẫm lại kết quả của anh em phụ hoàng bọn họ.

Mặc kệ trong lòng hỗn loạn gì, bọn họ vẫn đi tới đình Bái Biệt.

Tề Quân Chước thấy Tề Quân Mộ mỉm cười, hoàng đế vẫn là dáng vẻ trước đây, vẻ mặt nhìn hắn vẫn như xưa, không có thay đổi gì.

Tề Quân Hữu cùng Tề Quân Chước tiến lên thỉnh an hoàng đế, sắc mặt hoàn mỹ vốn có. Chỉ là khi nhìn thấy đám người Tề Quân Yến còn có nhiều rương lớn như thế cùng với cấm vệ, đáy lòng hai người có chút nghi hoặc, biểu cảm trên mặt cũng không khống chế quá tốt, để lôi một chút tâm tình.

Tề Quân Mộ tiến lên nâng Tề Quân Chước dậy rồi nói: “Đều là huynh đệ một nhà, không cần đa lễ.”

Tề Quân Hữu một mình đứng lên, trong lòng cười nhạt, lời nói thật dễ nghe, anh em một nhà, rõ ràng hắn là anh trai, cũng không thấy hoàng đế nâng hắn dậy.

Anh em cũng có thân thiết với không thân, đặt biệt hoàng đế còn biểu hiện phần không thân vô cùng nhuần nhuyễn, người đúng ở chỗ này đến người mù cũng có thể nhận ra ai mới là anh em trong miệng y.

Tề Quân Mộ tỉ mỉ nhìn Tề Quân Chước một chút rồi nói: “Gầy đi nhiều, còn đen nữa. Ở Thanh Châu không chịu oan ức gì chứ?”

Nói rất dịu dàng cũng rất bình thường, Tề Quân Chước nghe xong trong lòng mềm xuống, hắn lắc đầu rầu rĩ nói: “Thần đệ mọi thứ đều ổn, không có chịu oan ức gì cả, người cũng không gầy. Hoàng huynh người thì sao, vẫn khỏe chứ?”

“Câu hỏi của tứ đệ ấy, hoàng thượng ở trong cung, tất nhiên mọi thứ đều tốt.” Tề Quân Hữu nhìn cảnh tượng giữa quân thần và huynh đệ thâm tình, ngọn lửa tà ác trong lòng liên tục bốc lên đến mức không nhịn được mới đâm chọc một câu.

Tề Quân Mộ liếc hắn một cái, lôi kéo Tề Quân Chước nói: “Đúng lúc ngươi cùng nhị ca trở về, đại ca lập tức sẽ đi Tây Cảnh, các ngươi cũng có thể tiễn bọn họ.”

Rõ ràng là hoàng đế chọn thời gian thật tốt, tới miệng lại biến thành ‘đúng lúc’. Trong lòng ai ai cũng đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng không ai dám phản bác lời của hoàng đế.

Thẩm Niệm nhìn thấy tình hình không sai biệt lắm, hắn tiến lên cười nói: “Hoàng thượng, Duệ vương sắp khởi hành, Bình vương và Cẩn thân vương chắc có nhiều điều muốn nói với Duệ vương, đám vi thần lui xuống trước.”

Tề Quân Mộ khen ngợi hắn: “Thẩm khanh nói rất đúng.”

Tên tuổi của Thẩm Niệm gần đây truyền khắp Đại Tề, Tề Quân Hữu và Tề Quân Chước ở Thanh Châu xa xôi cũng từng nghe qua.

Tề Quân Hữu liếc mắt nhìn Thẩm Niệm miễn cương cười nói: “Trấn Bắc hầu nói thật êm tai, chẳng trách được hoàng thượng thích, bản vương nghe xong trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.”

Lời vừa thốt Thẩm Niệm biểu lộ không có gì, ấn đường của Trình Cẩm nhíu lại, ấn tượng với Bình vương nháy mắt đến nhà xí. Lời của Tề Quân Hữu rõ ràng biểu thị Thẩm Niệm là một nịnh thần dựa vào múa mép khua môi được sủng ái.

Nụ cười trên mặt Tề Quân Mộ nhạy đi, y nói: “Nhị ca, Thẩm khanh là bò ra từ đống xác chết, ở Bắc Cảnh không phải cứ nói dễ nghe thì sẽ không phải thành xác chết, ở kinh thành cũng không phải dựa vào cái miệng là có thể giúp được trẫm. Chỉ là có phần ngươi nói đúng, Thẩm khanh bất luận tính tình hay cách làm việc quả thật trẫm đều rất thích.”

“Thôi bỏ đi, kinh thành phồn hoa, cuộc sống an nhàn xa hoa, nhị ca chắc không tưởng tượng nổi xác chết trong chiến loạn ở biên cảnh như thế nào đâu. Mà nói đến những điều này cũng không thú vị, miễn cho trong lòng Trấn Bắc hầu chê cười.”

Tề Quân Hữu chỉ cảm thấy rất khó chịu, hắn đâm kim lại bị đâm trở lại, còn sâu hơn bình thường mấy phần, đâm đến cả người hắn khó chịu.

Hắn thầm nghĩ lời của Tề Quân Mộ là chán ghét kẻ nào chứ.

Nạn tuyết ở Thanh Châu lần này không phải không có người chết, hắn cũng không phải hạng người chỉ biết hướng lạc mà không biết cực khổ, hoàng đế sai lại không biết xấu hổ mà mở miệng nói như thế chứ?

Tề Quân Mộ khi còn bé cũng không phải như thế, bây giờ trở thành hoàng đế, mở miệng chỉ toàn phun độc.

Tề Quân Hữu ngược lại còn muốn vãn hồi thể diện, hoàng đế đã phất tay để Thẩm Niệm, Hình Ý và Trình Cẩm lui ra.

Tề Quân Chước tất nhiên đứng bên cạnh hoàng đế, tiện thể nói mấy lời với Tề Quân Yến căn bản chẳng mấy quen thuộc, còn vẻ mặt vô cùng chân thành cầu chúc Duệ vương lần đi đi Tây Cảnh thuận lợi.

Giọng điệu của y quá mức tự nhiên, làm cho Tề Quân Yến làm động, nắm tay y hùng hồn diễn dạt chính mình tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng đế, nhất định cố hết sức làm tốt chuyện này.

Người không biết sự tình nhìn thấy cảnh này tất định sẽ cho rằng bọn họ là anh em ruột thịt.

Tề Quân Hữu chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời này quả nhiên không sai, Tề Quân Chước là bị Tề Quân Mộ nhiễm đen, lời nói hồi kinh làm việc càng giả dối khiến người ta chịu không nổi.

Hoàng đề còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nói: “Nhị ca, đại ca sắp rời kinh, ngươi không dự định cáo biệt sao?”

Tề Quân Yến thuận thế nhìn Tề Quân Hữu, trong mắt đầy mong chờ.

Bình vương hít sâu một hơi, gia nhập đại gia đình anh em thâm tình và hài hòa.

Khi bốn anh em đang biểu diễn như thế, Trình Cẩm chà chà tay đi đến bên cạnh Thẩm Niệm, hắn nói: “Gia, việc này sao ngươi không nói sớm cho ta biết, hoàng đế mệnh lệnh đột ngột thế, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

Thẩm Niệm nhìn hắn một cái nói: “Hoàng thượng không lên tiếng, ta dám tiết lộ? Đó là hại ngươi.”

“Quân Thẩm gia chúng ta trước giờ không dính dáng gì đến quân Tây Cảnh, ta đi chuyến này không phải quá chói mắt sao. Lỡ như đâm đến lòng của Thường Thắng, ngươi nói ta còn mạng trở về không?” Trình Cẩm có chút lo lắng nói.

Thẩm Niệm sa sầm mặt vì câu nói của hắn ta: “Muốn ngày mai cái đầu còn vẫn còn trên cổ thì đừng có đề cập đến ba chữ quân Thẩm gia, đó là quân Bắc Cảnh. Tới nơi ngươi nhớ kỹ câu này, mọi việc không nên hỏi nhiều, thật sự có tin đồn gì, ngươi gửi thư cho ta là được.”

Lời nói không đầu không đuôi này, Trình Cẩm nhướng mày, chỉ cảm thấy chuyện đi Tây Cảnh này khẳng định không đơn giản.

Hoàng đế là muốn thu thập Bắc Cảnh hay là muốn động vào Thường Thắng, nhưng ngẫm lại, mấy năm nay Thường Thắng cũng không làm chuyện gì đáng chú ý, nghĩ tới nghĩ lui hoàng đế đánh chủ ý vẫn là quân Bắc Cảnh.

Trình Cẩm còn chưa rời kinh đã nghĩ con đường phía trước mênh mông gió rền vang rồi.

Dưới mí mắt của mọi người hai người cũng không tốt khi nói chuyện quá nhiều, còn bên phía hoàng đế đã ấn đầu của Bình vương và Duệ vương cùng diễn một vở tuồng cảm động vô cùng.

Duệ vương lau lau khóe mắt, khí phách vạn trượng bái biệt với hoàng đế mà xuất phát, Trình Cẩm và Hình Ý cũng vội vàng theo sau.

Thẩm Niệm nhìn đội ngũ thật dài, lại nhìn Bình vương vừa uất nghẹn vừa phiền muộn đứng trong đình, đột nhiên nghĩ tới bản thân lúc đầu.

Rõ ràng rất nhiều chuyện hắn hoàn toàn không tinh tường lắm, lời đồn đãi được hoàng đế sắp xếp, loại cảm nhận này rốt cuộc cũng có người cảm nhận được.

Duệ vương mang theo đội ngũ hộ tống bạc đi được một đoạn, Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chuẩn bị nói gì đó, đã thấy Tề Quân Chước chạy tới trước mặt hoàng đế lo âu nói: “Hoàng thương, trời không còn sớm nữa, trở về thôi.”

Nháy mắt, trong lòng Thẩm Niệm có cảm giác bản thân thất sủng.

Hôm nay Tề Quân Mộ vốn chính là đón Tề Quân Chước về kinh, hiện tại người đã bình yên tới nơi, trái tim bị treo lên của y cũng hoàn toàn bỏ xuống, bèn nói: “Vậy trở về đi.”

Hoàng đế ngồi trên ngự liễn, Tề Quân Chước cưỡi ngựa bên sườn trái, Thẩm Niệm bên sườn phải, Tề Quân Hữu ngồi trong xe ngựa ở phía sau, chỉ cảm thấy bản thân rất dư thừa.

Trên đường từ đình Bái Biệt về kinh không ai nói gì cả.

Khi trở lại hoàng cung, trời đã tối.

Phủ của Cẩn thân vương Tề Quân Chước mấy ngày nay đã sớm tu sửa xong, chỉ hôm nay hắn muốn ở lại trong cung.

Nơi ở trước kia của hắn đã được hoàng đế sớm phái người dọn dẹp, mọi thứ bên trong đều đã đổi mới, còn xông mùi hương hắn thích.

Tới hoàng cung, Tề Quân Mộ xuống kiệu cùng với Tề Quân Chước, Thẩm Niệm đi phía sau hai người.

Tề Quân Mộ nói: “Một đường gió bụi mệt mỏi ngươi cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Tề Quân Chước cúi đầu đáp ‘Dạ’

Tới trước điện Càn Hoa, Tề Quân Mộ vỗ vai hắn nói với giọng ôn hòa: “Trở về là tốt rồi.”

Một câu nói của hoàng đế đã khiến Tề Quân Chước đỏ mắt, hắn nhìn hoàng đế nói: “Để hoàng huynh lo lắng rồi.”

“Biết là tốt rồi.” Tề Quân Mộ nói: “Ta bảo ngự thiện phòng làm bánh điểm tâm ngươi thích nhất, để nguội lạnh thì không thể ăn được, mau trở về đi.”

Lúc này Tề Quân Chước mới hành lễ lui ra.

Hắn đi một đoạn nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy Tề Quân Mộ còn đứng đó nhìn hắn, Tề Quân Chước mỉm cười, lúc này mới như đứa trẻ chạy đi.

Đến khi người đi khuất rồi, Tề Quân Mộ về điện Càn Hoa.

Vào trong điện, Nguyễn Cát Khánh sai người dâng đồ ăn lên, hoàng đến nhìn Trấn Bắc hầu im lặng có chút buồn bực nói: “Lại làm sao đây, tâm tình không tốt?”

Thẩm Niệm vội vàng ngẩng đầu nói: “Không có, trước đây vi thần nghe nói tình cảm giữa hoàng thượng và Cẩn thân vương rất tốt, hôm nay nhìn thấy trong lòng có chút bùi ngùi.” Hắn cũng có anh em, nhưng tình cảm giữa bọn họ cũng không tốt.

Thậm chí còn không bằng với người bình thường, người ta thường nói sinh vào nhà đế vương bi ai nhất, đế vương vô tình.

Nhưng hoàng đế đối với Tề Quân Chước thật sự rất quan tâm.

Tề Quân Mộ mỉm cười cũng không giải thích gì nhiều, y bày tở Thẩm Niệm ngồi xuống dùng bữa chung.

Trong khoảng thời gian này cảnh tượng như vậy thường xuyên xuất hiện, Thẩm Niệm cũng không khách khí.

Lúc ngồi xuống, Thẩm Niệm phát hiện món thịt dê nướng lần trước hắn thích ăn xuất hiện trước mắt, phân lượng nhiều hơn lúc trước, còn nóng nữa chứ. Trong lòng không biết tại sao lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của hoàng đế với Cẩn thân vương, đáy mắt không khỏi có thêm nét cười.

Ý cười trong mắt lan tràn lên mặt, kiềm chế không được sự vui sướng.

Tề Quân Mộ ngẩng đầu thì thấy rõ ràng, hoàng đế dùng bữa, hoặc có thể nói thời điểm dùng bữa trong cung chú trọng không nói chuyện, trước đây hoàng đế rất tuân thủ quy củ này.

Hiện tại, hoàng đế chỉ dựa vào tâm ý của mình, y nói: “Trẫm thấy lần trước ngươi thích món này, để ngự thiện phòng làm nhiều cho ngươi. Sau này lúc nào muốn ăn, cứ nói một tiếng, để bọn họ làm cho ngươi.”

Mặc kệ lời này là thật hay giả, Thẩm Niệm cảm nhận được tâm ý của hoàng đế.

Hắn đứng lên cảm ơn, ăn sạch sẽ một bàn thịt dê, dùng hành động thể hiện rõ bản thân vô cùng thích.

Tề Quân Mộ không nghĩ tới hắn thích như thế, bèn khuyên nhủ: “Thứ này rất nóng, bây giơ trời nóng, ngươi ăn ít thôi.”

Thẩm Niệm gật đầu, trong đầu thì nghĩ, hắn nhiều nhất cũng chỉ ăn được ở chỗ hoàng đế, về nhà có ai sẽ quan tâm hắn ăn cái gì đâu.

Chỉ là có lẽ thật sự đã ăn nhiều quá rồi, đêm nay rõ ràng cũng không phải ca trực của hắn, kết quả hắn ở nơi nghỉ ngơi của cấm vệ cứ trở qua trở lại không ngủ được.

Trên giường cứ nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ tới nghĩ lui hắn dứt khoát đứng lên, sau đó kiểm tra cấm vệ tuần phòng.

Lần kiểm tra này qua thật khiến hắn bắt được cảnh tượng một ít người nhàn hạ, Thẩm Niệm phát hỏa một trận vô cùng nghiêm khắc.

Hôm sau, lúc Tề Quân Mộ thức dậy đã nghe được tin tức, y vô cùng kinh ngạc nói: “Tối hôm qua Thẩm Niệm làm nhiệm vụ sao?”

Nguyễn Cát Khánh nói: “Không có ạ, nô tài nghĩ Trấn Bắc hầu có lẽ quan tâm đến sự an nguy của hoàng thượng mới có thể làm bất ngờ như thế.”

Hoàng đế à một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ vì bàn thịt dê kia gây họa?