Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm

Chương 14: Anh Tư Đình mà thấy cảnh này chắc sẽ mắng mình chết mất



Tư Đình vừa về đến nhà đã thấy Lâm Diệc Yên không tim không phổi tươi cười vui vẻ với ba mẹ Trịnh trên bàn ăn. Đồ ăn và bát đũa đều đã được sắp ra đầy đủ chỉ còn đợi hắn trở lại.

Mẹ Trịnh dịu dàng vẫy tay gọi Tư Đình vào:

- Tiểu Đình, sao bây giờ con mới về? Cơm nước xong xuôi rồi, mau vào ăn thôi nào.

Đây vốn dĩ chỉ là một câu hỏi thăm quan tâm bình thường của người mẹ đối với đứa con trai của mình, thế nhưng không hiểu sao Tư Đình lại cảm thấy chối tai vô cùng.

Hắn liếc nhìn Diệc Yên đang thèm thuồng quan sát bàn thức ăn phong phú, bỗng chốc lửa giận tắt ngúm, hứng thú ăn uống chẳng còn một mảnh.

- Mọi người cứ ăn đi ạ, con không đói.

Dưới ba cặp mắt kinh ngạc của họ, Tư Đình liền xách cặp lên phòng, đóng sầm cửa không ra.

Mẹ Trịnh cảm thấy khó hiểu:

- Đứa nhỏ này lại làm sao vậy? Không lẽ là trước khi trở về đã ăn thứ gì bên ngoài rồi…

- Chắc là anh Tư Đình đạp xe về mệt thôi ạ.

Diệc Yên nghĩ nguyên nhân là do mình. Sáng nay hắn còn chẳng thèm nhìn mặt cô cơ mà, có khi là sợ có cô ngồi cạnh nuốt không trôi nên nhất quyết không ăn nữa luôn.

Diệc Yên chép miệng, Tư Đình đúng là càng ngày càng khó chiều. Chỉ vì một câu nói bông đùa của cô mà hắn đã tức giận thành dạng này, không biết chừng nào hắn mới thôi khó chịu nữa.





Không có Tư Đình thì bữa cơm của ba người vẫn trôi qua vô cùng yên bình. Diệc Yên mang theo cái bụng no nê trở về phòng, nhưng cô chẳng hào hứng nổi. Bởi vì đã đến tháng nên những cơn đau âm ỉ cứ thế ập đến khiến cô khó mà duy trì nụ cười trên môi, nhất là khi cô chẳng thèm ăn uống kiêng cữ chút nào.

Diệc Yên không có thói quen tránh ăn những món cay nóng hay lạnh bụng trong ngày này, trước kia đều là Tư Đình giúp cô nhớ rõ. Hắn giống như chuyên gia dinh dưỡng kè kè bên cạnh nhắc nhở cô từng li từng tí, nào là món này không được món kia không được, cái nào tốt cái nào hữu dụng.

Đột nhiên thiếu đi giọng nói khuyên răn của Tư Đình bên tai khiến Diệc Yên cứ thế buông thả bản thân. Nhưng lúc này cô chẳng nghĩ nhiều được như thế nữa, vừa lồm cồm bò lên giường liền ôm cái bụng đau nhức ngủ mất rồi.

Tư Đình mới tắm xong, hắn quàng khăn lau tóc qua cổ rồi ngồi vào bàn học. Tay chân rảnh rỗi khiến hắn không tự chủ được mở điện thoại tiếp tục xem tấm ảnh Diệc Yên chụp cùng Vương Ân ban nãy.

Từ nhỏ đến lớn tính cách của Diệc Yên đã năng động hoạt bát nên có rất nhiều bạn bè, cả nam cả nữ đều sẽ bị năng lượng tích cực của cô cuốn hút. Tuy quan hệ rộng nhưng cô hầu như chưa từng quá thân cận với bất cứ bạn nam nào ngoại trừ thanh mai trúc mã là Tư Đình đây.

Sau từng ấy năm đây là lần đầu tiên Tư Đình nhìn thấy cô tiếp xúc gần gũi với một nam sinh khác ngoài hắn, điều này khiến cõi lòng hắn bỗng chốc dậy sóng.

Lâu ngày nghe Diệc Yên lảm nhảm về mấy chuyện cưới sinh khiến Tư Đình quên mất xung quanh cô vẫn còn có những chàng trai khác lảng vảng, cho dù hắn cảnh cáo cô không được có suy nghĩ quá giới hạn với hắn thì cô vẫn có thể yêu đương với bọn họ.

Nghĩ tới khả năng này khiến Tư Đình khó chịu úp mạnh màn hình điện thoại xuống mặt bàn, nhíu mày vò rối tung mái tóc còn vương vài giọt nước ẩm ướt của mình.

Diệc Yên hết lần này tới lần khác làm hắn tức giận, ấy vậy mà đến giờ hắn vẫn còn lo lắng cô bị người con trai khác lừa đem đi mất, đúng là nực cười mà.



Biết ba mẹ Lâm không ở nhà vài ngày tới, Diệc Yên rất tự giác làm đứa con ngoan không chạy loạn bên ngoài, tối đến cô ở trong phòng hết đọc truyện rồi lại xem phim giải sầu.

So với ban trưa bụng của cô đã đỡ hơn nhiều, tâm trạng cũng không quá kém. Một hồi lăn lộn trên giường Diệc Yên cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, cả căn phòng rộng lớn mà chỉ có một mình cô đơn độc.

Diệc Yên không thích cái cảm giác trống rỗng này, vì vậy cô hớn hở sang nhà bên tìm ba mẹ Trịnh trò chuyện. Ai ngờ cô mới vào đã thấy họ mặc quần áo chỉnh tề định ra ngoài.

- Tiểu Yên sang chơi đó hả con? Tiếc quá, bây giờ hai bác phải đi thăm người ốm bên họ hàng, chắc phải chín mười giờ mới về tới. Nhưng không sao, có Tiểu Đình ở nhà mà, con cứ lên chơi với thằng bé đi.



- Dạ vâng.

Mẹ Trịnh cười nói với cô. Diệc Yên cắn cắn môi dưới, cô còn đang bày đặt giận dỗi với Tư Đình đây, sao có thể chủ động mò lên tìm hắn được cơ chứ.

Nhưng ở phòng một mình quá chán, cô không muốn!

Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng Diệc Yên vẫn quyết định lên phòng Tư Đình. Thấy người đến là cô, Tư Đình liếc qua một cái rồi lại quay đầu làm tiếp bài tập.

Dù không hài lòng Diệc Yên về những chuyện hôm nay, nhưng khi thấy cô rón rén bước vào phòng hắn ngủ như mọi khi, bất chợt trong lòng Tư Đình cũng cảm thấy như được xoa dịu thêm phần nào: "Cứ tưởng là con bé sẽ không qua đây nữa..."

Diệc Yên bây giờ mới nhẹ nhàng thở phào, may mà hắn không tỏ thái độ, nếu không cô sợ mình sẽ xấu hổ muốn chết.

Vừa mới đặt lưng xuống giường cô đã ngáp một cái dài, mắt nhắm mắt mở ôm gối ngủ luôn. Tư Đình không chú ý chút nào, đợi sau khi hắn làm xong bài tập đã là hơn chín giờ.

Ba mẹ Trịnh còn chưa về, Tư Đình theo thói quen tắt điện, tự giác trở về sofa trong phòng nằm xuống. Cho dù hắn không nguyện ý để Diệc Yên ngủ trên giường của mình thì cũng không thể đuổi cô xuống được. Ai bảo hắn hơn tuổi cô cơ chứ, bắt buộc phải nhường nhịn.



Sáng hôm sau Diệc Yên mơ màng tỉnh dậy. Cô theo thói quen kiểm tra ga giường xem có bị dây dính ra không, không ngờ đập vào mắt cô chính là một vệt đỏ chói lóa nằm ngay ngắn trên tấm ga giường trắng tinh của Tư Đình.

Có lẽ là do đêm qua cô ngủ mơ lăn lộn quá nhiều khiến cho băng vệ sinh bị lệch…

Diệc Yên ôm đầu gào khóc trong lòng.

"Xong thật rồi, anh Tư Đình mà thấy cảnh này chắc sẽ mắng mình chết mất!"