Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 52



Editor: Rosegi

Nói là bất ngờ, thế mà lại thành bất ngờ thật.

Hai ngày sau, Trần Dục Sâm mím môi, sắc mặt căng thẳng.

Anh không nhận được bất kỳ thông báo nào, dù là thông báo có người đến thăm hay là thông báo từ phía quân doanh.

Trầm mặc một lúc, Trần Dục Sâm cầm lấy một số thứ rồi đi vào phòng thí nghiệm.

Anh phải thử nghiệm dự án mới, tin rằng uy lực sẽ không làm anh thất vọng, sau khi thành công, anh có thể xin nghỉ dài ngày.

Cho nên lúc Lãm Nguyệt vào quân doanh không gặp được anh.

Lãm Nguyệt cảm ơn cậu thanh niên đưa cô vào, anh chàng lắc đầu ngượng ngùng bỏ đi, cô mở cửa đi vào ngôi nhà mà lần đầu tiên cô đến.

Trong nhà rất rộng, bố cục bốn phòng ngủ và hai sảnh chính rất thoáng và sáng sủa, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, nhìn lại nơi cô ở là biết, cô không phải loại người cảm thấy không thoải mái khi ở nhà nhỏ, tuy nhiên rộng một chút cũng tốt, dù sao bây giờ cô đã nuôi một con Ngao Tây Tạng.

Có thể do gần phòng thí nghiệm nên nơi này khá vắng vẻ, chỉ có vài căn hộ của những người có vai vế.

Nhưng mà những điều này đều không liên quan đến Lãm Nguyệt,người đàn ông của cô có năng lực không cần người vợ là cô phải ngoại giao lấy lòng cấp trên, cô có thể lười biếng như mong muốn, nhiều đất trống cũng tốt, có không gian cho bé Ngao Tây Tạng nhà mình chạy nhảy.

Có điều nơi này cũng không có trống trải như cô tưởng tượng, ngược lại, nó đã được lắp đặt và trang trí một cách cơ bản.

Cùng một phong cách với chung cư của cô, đầy đủ mà đơn giản, nội thất cơ bản đều đã đầy đủ, đến cả ghế nằm mà cô thích và ổ chó cũng đã được chuẩn bị, giống hệt cái ở nhà.

Thậm chí, Lãm Nguyệt còn thấy cả tủ lạnh được lấp kín trái cây.

Cô bật cười, có vẻ Trần Dục Sâm đã chuẩn bị rất lâu.

Haiz, không biết hai ngày nay cô không liên hệ với anh, Sâm Sâm bảo bối có khóc không nữa.

Đương nhiên, bây giờ cô còn không biết, người khóc sẽ là cô.

Cô chỉ khoác một cái ba lô bên trong có hai bộ quần áo và laptop, dắt thêm bé Ngao Tây Tạng, những thứ khác cô lười mang đi, mua mới là được rồi.

Lãm Nguyệt duỗi eo, bé Ngao Tây Tạng đang đi vòng quanh nhà mới, như là đang tuần tra địa bàn vậy, cảm thấy không có gì nguy hiểm mới ngồi xổm xuống dưới chân cô chân bắt đầu cọ cọ.

Ngao Tây Tạng là giống chó vô cùng trung thành, nhưng cũng khá hung dữ, tốt nhất là nuôi dưỡng từ nhỏ.

Lãm Nguyệt chơi với nó một lúc rồi thả nó vào ổ chó, lấy đồ ăn thức uống của nó ra để vào chỗ riêng, sau đó sờ sờ đầu nó, lúc này cô mới xem xét ngôi nhà từ trong ra ngoài.

Từ bây giờ, đây chính là nhà của bọn họ, cô cần phải sửa sang một chút.

…………

Trần Dục Sâm từ phòng thí nghiệm đi ra mới được cảnh vệ báo tin.

Vẻ mặt anh vẫn vô cảm như cũ nhưng bước chân lại vô thức càng ngày càng nhanh.

…… Chạy luôn cho nhanh đi trời!

Cảnh vệ nhìn người đàn ông chân dài phía trước, chửi thầm một tiếng rồi lon ton chạy theo sau.

Trần Dục Sâm đẩy cửa ra, bước chân lập tức dừng lại, đáy mắt tối đen như mực.

Trong nhà đã hoàn toàn thay đổi.

Không gian lạnh lẽo đã trở nên sống động, tấm rèm ở phòng khách đã đổi thành màu kem, trong nhà bày biện thêm rất nhiều đồ trang trí, trên bàn đặt một lọ hoa màu đỏ, ngoài ban công nhiều thêm mấy bồn cây, thậm chí là mấy con thú nhồi bông để bừa bãi trên ghế dựa anh cũng thấy đáng yêu.

Lãm Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, từ phòng ngủ đi ra.

Nhìn thấy anh, đôi mắt cô đầy ý cười, cười nói,

“Sâm Sâm, ngạc nhiên …” không?

Còn chưa nói xong đã bị anh kéo vào lòng.

“Làm sao vậy?” Lãm Nguyệt ôm eo anh, thuận tiện sờ sờ cơ bụng.

“Em không nói cho anh.” Anh chôn đầu vào cổ cô, giọng nói đều đều lại như có chút tủi thân. “Anh còn tưởng em không muốn gặp anh.”

“Sao có thể?”

Lãm Nguyệt thầm nghĩ, không lẽ mình đùa quá trớn rồi?

“Em chỉ muốn cho anh một niềm vui bất ngờ!” Lãm Nguyệt nói, “Anh có thấy vui không?”

“Có.” Anh gật đầu, gương mặt thanh lãnh không thay đổi, cánh tay nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, “Vô cùng vui vẻ.”

Lãm Nguyệt nhìn ánh mắt ám trầm của anh, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cô khẽ động đậy lại càng bị ôm chặt hơn, nghĩ một chút rồi ôm lấy cổ anh.

“Anh có thấy trong nhà khác đi không? Anh thấy đẹp hay không đẹp?”

“Đẹp.” Người đàn ông vẻ mặt không thay đổi thả cô lên giường, đè xuống, “Chỗ nào cũng đẹp.”

Lãm Nguyệt chưa từ bỏ ý định giãy giụa.

“Em mua cho anh mấy bộ quần áo, em nghĩ anh mặc vào chắc sẽ đẹp trai lắm, Sâm Sâm, anh mặc thử cho em nhìn xem được không?”

Ga trải giường màu xanh biển càng tôn lên làn da trắng nõn và mái tóc đen mượt của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

Người đàn ông một tay thong thả cởi cúc áo, một tay nắm hai cổ tay cô ấn ở trên đầu, không cho phép chống cự.

“Ngoan, chút nữa anh mặc cho em xem.”

………

Qua khe cửa phòng ngủ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước nhóp nhép cùng với tiếng thở dốc ái muội.

“Hư… Đừng…mà…”

“Ngoan, cảm nhận sự vui vẻ… của anh.”

Ngao Tây Tạng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi qua đi lại trước cửa phòng, nghe thấy tiếng khóc của nữ chủ nhân, nó giống như bị kích thích, sủa như điên lấy răng nanh cậy cửa.

“…Tiếng…gì vậy…” Lãm Nguyệt bỗng nhiên co rụt lại.

Người đàn ông khẽ rênh một tiếng, ánh mắt thẫm lại, mười ngón tay siết chặt tay cô, thong thả rút ra, sau đó bỗng nhiên đẩy thật mạnh vào.

“Em dám phân tâm…”

Ngao Tây Tạng nhìn thấy trên giường nam chủ nhân đang đè nữ chủ nhân ở dưới, không biết đang làm gì.

Nó không sủa nữa, khịt khịt cái mũi, một mùi hương khác với mùi đồ ăn mà nó thích khiến nó hắt xì một cái, lùi lại phía sau một bước, nhìn hai người ở trên giường một lần nữa rồi phe phẩy cái đuôi rời đi.

Nhìn qua… Nam chủ nhân hình như rất thoải mái.

………

“Thế nào?” Trần Dục Sâm xoa xoa cổ tay áo, nhìn về phía Lãm Nguyệt.

Bây giờ đang là mùa thu nên cô mua một chiếc áo khoác len mỏng màu đen, chiếc áo này rất kén dáng người, nhưng anh mặc vào lại càng đẹp trai, còn tôn lên đôi chân dài mạnh mẽ của anh.

Lãm Nguyệt nằm ở trên giường, trở mình, thờ ơ nói, “Đừng tưởng rằng mỹ nam kế hữu dụng.”

Nghĩ đến tối hôm qua cô khóc xin tha nhưng anh vẫn không chịu ra, cô lấy một chiếc gối đầu xoa xoa, “Không có gì có thể bù đắp cho những thương tổn mà em đã nhận.”

Trần Dục Sâm vẻ mặt bình tĩnh, cúi xuống hôn lên trán cô, “Em nhận được, là tình yêu.”

“Từng chút, từng giọt đều là yêu.”

Tuy giọng nói của anh bằng phẳng, nhưng Lãm Nguyệt nhìn đôi mắt đen thẫm của anh, nghĩ có chỗ nào không đúng…

Chợt trong đầu cô loé lên, cô đem gối đầu ấn vào mặt anh, “Lưu manh!”

Còn từng chút từng giọt nữa chứ? Sao anh không nói từng lần luôn đi?!

Anh thong thả kéo cái gối đầu trên mặt ra, vẻ mặt thản nhiên, “Lưu manh chỗ nào?”

Anh sờ sờ mặt cô, giọng nói đều đều, “Đỏ.”

Vẻ mặt bình tĩnh như thể thật sự không rõ anh lưu manh chỗ nào, hoàn toàn là do cô nghĩ nhiều, Lãm Nguyệt nhìn sóng ngầm kích động trong đôi mắt anh, ngồi dậy vuốt vuốt tóc.

“Khi nào ánh mắt anh bình tĩnh thì em tin.”

Trần Dục Sâm khựng lại.

Đôi mắt đạm mạc của anh tràn ra ý cười, rõ ràng là bị nhìn thấu nhưng anh lại chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, ấm áp.

Đúng lúc này, Ngao Tây Tạng từ ngoài cửa chen vào.

Lãm Nguyệt lấy quần áo ở bên cạnh, thấy Trần Dục Sâm đang nhìn chằm chằm bên này, cô bật cười, nói giọng uy hiếp, “Anh còn muốn nhìn!”

Người đàn ông vẻ mặt thản nhiên, dường như hoàn toàn nghe không ra cô uy hiếp, đáy mắt nảy ra cái gì đó rồi lại bị đè nén lại.

“Muốn.”

Lãm Nguyệt tức đến bật cười, lúc này, khoé mắt cô đột nhiên nhìn thấy bé Ngao Tây Tạng đang ghé vào gối đầu không ngừng lộn xộn.

Tư thế kia… Có chút quen mắt.

Giống như bị sét đánh. Lãm Nguyệt nghĩ đến âm thanh cô nghe được hôm qua, lại nhìn Ngao Tây Tạng mới một tháng tuổi cạnh cái gối.

Cô nhảy dựng lên cắn vào vai anh.

Chó con bị dạy hư rồi!