Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 452: C452



Trên sàn đấu võ, bóng dáng của từng thanh niên không ngừng bị loại, những người còn lại vẫn đang điên cuồng tấn công.

“Những thiên tài này cũng thông minh, luôn tìm những đối thủ yếu.”

“Chỉ có những đối thủ yếu mới thể hiện thực lực của bản thân ra bên ngoài.”

“Đáng tiếc vô dụng, không thể bộc lộ được tài năng trong cuộc chiến, căn bản không có cơ hội.”

...

Phía sau đạo chủ Càn Lăng, mười cường giả Bất Tử Cảnh mạnh mẽ đang bàn tán, quan sát từng thiên tài một.

Bọn họ phụ trách quan sát xem thiên tài nào sẽ được thu nhận.

Những thiên tài thực lực yếu một chút, nhưng lúc chiến đấu thực sự lại phát huy ra được sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ.

“Xem kìa, Hỗn Vũ kết thúc chiến đấu rồi!”

Có cường giả Bất Tử Cảnh lên tiếng.

Trên một đài đấu võ nào đó, bảy mươi chín thiên tài vô cùng cẩn thận, dường như khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã lựa chọn liên thủ với nhau, đổ dồn vào tấn công Hỗn Vũ.

Hỗn Vũ là thiên tài hạng nhất mà cuộc tuyển chọn công nhận đó, không tấn công Hỗn Vũ thì tất cả bọn họ sẽ bị loại.


Đối mặt với bảy mươi chín thiên tài này, sắc mặt Hỗn Vũ bình tĩnh.

Anh ta vung tay phải lên.

“Đùng đùng đoàng!”

Khắp đài đấu võ bị lôi điện bao phủ, tất cả những đòn tấn công của mọi người đều bị lôi điện đập tam.

Soạt! Soạt! Soạt!

Cùng lúc đó, những thiên tài này không ngừng bị loại ra ngoài.

Thời gian đó không tới một giây, lôi điện biến mất, rất nhiều thiên tài đều biến mất không thấy đâu nữa, trên đài đấu võ chỉ còn lại Hỗn Vũ thản nhiên đứng đó.

“Trời ạ, mạnh quá!”

“Lôi điện đó phân tán ra khắp mười kilomet, vậy mà sức mạnh còn lớn tới vậy, một chút lực phản kháng ta cũng không có.”

“Lôi điện trải rộng khắp nơi, cho dù có nhiều thiên tài hơn nữa, có lẽ cũng chẳng thể ngăn được.”

...

Những thiên tài bị loại nhìn Hỗn Vũ, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.

Hỗn Vũ này mạnh tới mức khiến bọn họ tuyệt vọng.

Vút! Vút! Vút!

Trên một đài đấu võ khác, thiên tài kiếm đạo Vô Ngân khống chế trường kiếm, từng thanh trường kiếm bay ra, không ngừng thu hoạch sự sống của những thiên tài khác.

Không tới mấy giây, khắp cả đài đấu võ cũng chỉ còn lại mỗi Vô Ngân.

Vô số trường kiếm bay xung quanh Vô Ngân, sau đó tự mình tiến vào vỏ kiếm sau lưng anh ta.

“Hỗn Vũ hả?” Vô Ngân nhìn Hỗn Vũ đã kết thúc cuộc chiến trên đài đấu võ cách đó không xa, trong mắt lộ ra ý chí chiến đấu.

“Không biết người có chặn được kiếm của ta không!”

,,,

Sau khi bắt đầu cuộc chiến, từng thiên tài không ngừng bộc lộ tài năng của mình ra ngoài.


“Mạnh quá, nhiều thiên tài tuyệt thế tới vậy, vậy mà có người có hể dễ dàng giết chết bọn họ!”

“Thực lực như vậy có thể sánh ngang với đỉnh phong Đạo Tắc Cảnh đúng không?”

“Đây mới là thiên tài đỉnh cấp nhất của các thế giới lớn chứ?”

...

Vô số người của các vị diện đang theo dõi cuộc chiến, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.

Bất cứ ai trong video cũng là một thiên tài tuyệt thế, nhưng vẫn có thiên tài giết chết bọn họ trong giây lát.

Trên sàn đấu võ, từng nơi từng nơi kết thúc chiến đấu, mà ở phía Diệp Tinh, rất nhiều thiên tài đang chiến đấu với nhau, có người đang hỗn chiến, cũng có người liên hợp với nhau chặn một người.

Đó là một chàng trai vạm vỡ đầu trâu, trên có hai chiếc sừng, trong tay cầm một cây búa lớn.

“La Khảm, là thiên tài tuyệt thế tới từ thế giới Thiên Nhất.” Diệp Tinh thầm nói trong lòng, tránh xa thiên tài này.

La Khảm đã thông qua được tầng thứ tám của tháp chín tầng, về phần thực lực thì xếp trong hạng một nghìn.

Một nghìn đài đấu võ, một nghìn người phía trên dường như đều được chia đều trên các đài đấu võ.

Dù sao lúc chia không thể để mấy người Hỗn Vũ, Đồng Mục Sâm, và Vô Ngân cùng một sàn đấu, phải dựa theo một quy luật nhất định.

Vút! Vút! Vút!

Từng thanh trường kiếm dài bay lơ lửng, bao vây lấy cơ thể Diệp Tinh, ngăn chặn các đòn tấn công tới từ khắp nơi.

Tám mươi người không ngừng giảm xuống, rất nhanh chỉ còn lại chưa tới bốn mươi người.


Vút!

Bỗng nhiên, một ánh sáng màu đỏ xuất hiện, dường như nháy mắt đã tới bên người Diệp Tinh.

“Không ổn!” Diệp Tinh nhìn thấy ánh sáng màu đỏ đó, sắc mặt thay đổi.

Cách đó không xa, một chàng trai đầu trâu vạm vỡ nhìn hắn, chính là La Khảm.

Thân thể Diệp Tinh vút lên, nhanh chóng bay sang bên cạnh, đòn tấn công này không đánh trúng hắn, nhưng lại trúng vào chàng trai không kịp tránh bên cạnh.

“Đệt!” Chàng trai đó không nhịn được chửi một câu, sau đó bóng dáng biến mất, hiển nhiên là đã bị loại ra ngoài.

“Thú vị, còn có thể tránh được đòn tấn công của ta.” La Khảm nhìn Diệp Tinh, trên mặt anh ta lộ ra cảm giác hứng thú.

Anh ta vung cây búa trong tay lên, lại có một ánh sáng màu đỏ đánh tới, tản ra sao động nóng hầm hập.

Lần này Diệp Tinh không trốn nữa, trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn.

“Hồi phục!”

Hỏa diễm Đạo Tắc khủng bố đang điên cuồng thiêu đốt sức sống của Diệp Tinh, nhưng vận chuyển Sinh Nguyên Thuật, hắn lại nhanh chóng khôi phục.

“Đón nhận một đòn tấn công của ta mà không chết? Sức sống mạnh quá!” La Khảm nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo, tấn công thêm lần nữa.