Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 7: Mẫu thân



Kim Lăng mang nước tiến vào rửa mặt cho Đỗ Vân Lạc.

Thủy Nguyệt đem hộp thức ăn, bưng ra đĩa có bốn màu, cười khanh khách nói: "Bánh đậu xanh, bánh mây, bánh phù dung, thủy tinh h.oành thánh, đều là trong phòng bếp mới làm, Ngũ tiểu thư mau nếm thử nè. "

Đỗ Vân Lạc lúc còn ở trong khuê phòng thích nhất những món điểm tâm này, nàng thích vị ngọt, cho dù Chân thị không thích, cũng sẽ để phòng bếp dựa vào khẩu vị của Đỗ Vân Lạc mà làm.

Đỗ Vân Như tự tay lấy một miếng bánh đậu xanh đưa đến bên miệng muội muội: "Nào, ngọt ngào tư vị nè, đêm về cũng mơ ngọt ngào luôn thôi. "

Đỗ Vân Lạc mở môi anh đào, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào làm cho cả người

cô đều thả lỏng xuống, nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức.

Chân thị mỉm cười nhìn hai tỷ muội, không nỡ nắm tay đứa con gái út: "Đúng là miệng còn hôi sữa mà".

Trở tay cầm lại tay mẫu thân, Đỗ Vân Lạc khe khẽ mỉm cười.

Đỗ Vân Như chọn một miếng bánh mây, thưởng thức một ngụm: "Nghe nói lúc thỉnh an, tổ mẫu cũng gọi Kim Thụy qua à? "

"Đúng vậy, ta cùng tổ mẫu nói A Ngọc tỷ tỷ thích mẫu vẽ của Kim Thụy, tổ mẫu cũng muốn xem một chút, liền gọi Kim Thụy qua. Ta năn nỉ Từ ma ma đưa tranh tặng cho A Ngọc tỷ tỷ. "

Đỗ Vân Như thuận miệng tiếp một câu: "Tranh gì vậy? "

"Ao hoa sen, Hí Thủy Đồng tử, A Ngọc tỷ tỷ nói là muốn thêu cho đại tỷ đó mà. "

Đỗ Vân Lạc vừa dứt lời, mặt Đỗ Vân Như thiêu đốt như ráng chiều phía chân trời, nàng từ trên ghế thêu nhảy dựng lên, chỉ vào muội muội một lúc lâu không nói nên lời, đành dậm chân, xoay người rời đi, ngay cả Chân thị gọi nàng cũng không nghe.

Chân thị vừa tức giận vừa buồn cười: "Đại tỷ ngươi da mặt mỏng, người lại cứ thích trêu chọc nàng. "

Đỗ Vân Lạc làm nũng tựa vào trong ngực mẫu thân: "Đại tỷ sắp lập gia đình, hiện tại ta không trêu nàng, sau này lại càng trêu được. "

Chân thị nghe vậy, con ngươi tràn đầy ý cười đột nhiên tối sầm lại, toát ra vài phần không nỡ.

Nàng có tổng cộng một trai hai gái, đều là nàng tự mình nuôi lớn, từ mới mọc răng tập nói đến đọc sách học chữ, lại đến từng người đàm hôn luận gả, nhưng thời gian như thế nào lại trôi qua nhanh như vậy?

Rõ ràng cách đây không lâu còn là tiểu oa nhi, trong nháy mắt, bọn chúng lại sẽ rời nhà xuất giá.

Luyến tiếc, muôn vàn luyến tiếc.

Chân thị xoa xoa tóc Đỗ Vân Lạc.

Mấy năm nay, nàng hài lòng nhất chính là mấy đứa nhỏ hòa thuận.

Đỗ Vân Lạc nhỏ nhất, đừng nói vợ chồng Chân thị sủng ái, ngay cả trong Liên Phúc Viên cũng nâng đỡ che chở, Chân thị vốn đã lo lắng, Đỗ Vân Như cùng Đỗ Vân Địch có thể bởi vì vậy đối với muội muội có chút bất mãn hay không, nhưng trên thực tế, hai đứa nhỏ kia, đối với muội muội lại càng là nghìn lần yêu thương.

"Lưu luyến cũng là luyến tiếc tỷ tỷ nha..." Chân thị thấp giọng dỗ dành, "Ta cũng không nỡ, nhưng nữ nhi gia đều là phải lập gia đình. "

Đỗ Vân Lạc rầu rĩ đáp một tiếng, từ trong ngực mẫu thân ngẩng đầu lên, hạ quyết tâm mở miệng: "Nương, ta nghe nói, hôm qua Thạch phu nhân kỳ thật là nói hôn sự của ta. "

Chân thị thần sắc lẳng lặng: "Ai nói với ngươi thế? "

Ở trước mặt Chân thị "bán đứng" Đỗ Vân Nặc, Đỗ Vân Lạc không có nửa điểm khó nói: "Tứ tỷ tỷ nghe lén tổ phụ, tổ mẫu nói chuyện, đến nói cho con cùng Tam tỷ tỷ. Vừa rồi ở Liên Phúc Viên, con không dám hỏi tổ mẫu. "

Chân thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu, đừng nói bản thân nàng nghĩ như thế nào, trong Liên Phúc Viên cũng không chú ý tới, nếu Đỗ Vân Lạc tùy tiện đi mở miệng hỏi, chỉ sợ lão thái gia cùng lão thái thái sẽ trách tội.

"Thạch phu nhân thuận miệng nói một câu". Chân thị châm chước nói, "Công tâm mà nói, chỗ Định Nguyên Hầu phủ, chúng ta là trèo cao. Cho dù là muốn xuống, cũng phải tìm một lý do tốt, khỏi phải rơi vào miệng đàm tếu.. "

Đỗ Vân Lạc ngẩn ra.

Kiếp trước khi nàng đến tìm Chân thị, đã ầm ĩ một trận ở Liên Phúc Viên, lại khóc nháo, đổi lấy một cái bạt tay từ mẫu thân, thế cho nên nàng cho rằng trong lòng Chân thị đồng ý với cửa hôn sự này.

Nhưng hôm nay nghe khẩu khí này của Chân thị, nàng tựa hồ...

Đỗ Vân Lạc thăm dò mở miệng: "Ý tứ mẫu thân, là muốn từ chối? "

"Vị thế tử kia nha... Nếu xuất phát từ quan lại huân quý gia đình bình thường, ta cho dù là bất chấp da mặt, cũng phải để lão thái thái đáp ứng cửa hôn sự này, tài tuấn như thế, đừng nói là kinh thành, cả triều đình đều là cầm đèn lồng cũng khó tìm, nhưng đó là Định Nguyên Hầu phủ a! Bảo bối, sao ta lại không sợ chứ". Chân thị càng nói thanh âm càng nhẹ, đến cuối cùng, cơ hồ giống như lẩm bẩm.

Đỗ Vân Lạc mím môi, thì ra, đây mới là tâm tư chân thật của mẫu thân, khi Thạch phu nhân nhắc tới chuyện này, mẫu thân lại là lo lắng. Kiếp trước nàng là không có tĩnh tâm đến nghe mẫu thân nói qua những thứ này.

Nhưng mà, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này, nàng muốn gả cơ mà, của ta phải trả về cho ta chứ.

Đỗ Vân Lạc hít sâu một hơi, nói: "Ta biết, ở trong miệng người khác, ta cũng không phải là đối tượng hôn phối tốt..."

"Ăn nói xà lơ! "Chân thị nóng nảy, "Nói năng lung tung hàm hồ. "

Đỗ Vân Lạc đỡ lấy hai tay mẫu thân, trịnh trọng nói: "Nương, ý tứ của nữ nhi là, bên ngoài nói ta như vậy, Hầu phủ vẫn bảo Thạch phu nhân đến đưa tin, có thể thấy được bọn họ không quan tâm những lời đồn đãi kia. Vậy chúng ta làm sao có thể bởi vì người khác nói những lời hỗn loạn về Định Nguyên Hầu phủ, liền đánh rớt từ ngoài vòng gửi xe đây? "

Đây hoàn toàn là mở to mắt nói dối.

Đỗ Vân Lạc rõ ràng, Hầu phủ cầu hôn nàng cũng không phải là bỏ mặc tin đồn, mà là những con sói đói kia lại thích mầm tai họa như nàng, muốn nàng làm cho hậu viện thế tử rối loạn thành đoàn, những sói lang kia liền vui vẻ.

Mà tin đồn về Định Nguyên Hầu phủ cũng không phải là không có căn cứ, đó chính là tích tụ máu tươi khổ sở mấy đời, mấy chục năm qua, trong kinh mỗi người đều nhìn thấy được.

Nếu lấy chồng cho con gái trong bối cảnh này, không phải là ngu ngốc táo bạo thì chính là muốn "bán" con gái để cầu tiền đồ.

Cho dù Đỗ Công Phủ cảm thấy đây là đối tượng phù hợp để kết thân, muốn đánh cuộc một phen nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ở sau lưng chỉ trỏ.

Kiếp trước nếu không phải Định Nguyên Hầu phủ xin thánh chỉ, Đỗ Công Phủ thật đúng là không hạ được quyết tâm này.

Chân thị nghe xong những lời này, cũng không nghĩ thêm được điều khác, nàng ý bảo Thủy Nguyệt đi ra ngoài canh giữ gian ngoài, nắm chặt tay nữ nhi, đè lên giọng nói: "Phốc phốc, ngươi cùng ta nói thật, ngươi có phải đã gặp qua vị thế tử gia kia hay không? "

Thân thể Đỗ Vân Lạc cứng đờ, Chân thị dừng lại một chút trên chữ "gặp", Đỗ Vân Lạc nghe ra ý mẫu thân muốn biết là gì. Người không phải quan tâm nàng từng gặp qua Mục Liên Tiêu hay không, mà là bọn họ có chút tư tình nào mà không ai biết hay không.

Cho dù trong tâm trí của Đỗ Vân Lạc là một lão thái thái già bảy tám mươi tuổi, nghe vậy cũng có chút ngẩn người.

Kiếp trước bởi vì bị ép lên kiệu, lúc trở về nhà thì Đỗ Vân Lạc cũng không cùng Chân thị nói chuyện một chút, chứ đừng nói là tâm sự như thế này.

Đây đại khái là lần đầu tiên nàng không có đầy oán khí mà tâm bình khí hòa nói về Mục Liên Tiêu với mẫu thân.

Nghĩ đến chỗ này, rốt cuộc có chút ngượng ngùng, lại không dám biểu lộ, giả bộ đứng đắn.

"Nương sao lại nghĩ như vậy, ta... Ta một năm có thể xuất phủ bao nhiêu lần? Làm sao ta có thể gặp chàng ta kia chứ? "

Chân thị ngoài miệng đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt mày nữ nhi, thấy nàng mím môi, khóe mắt khẽ rũ xuống, trong lòng cũng thông suốt.

Bà biết rõ, ngoài miệng không nhận, nhưng tâm tư ngượng ngùng trên mặt này,

Chân thị vừa nhìn đã hiểu thấu, thiếu điều in nguyên mấy chữ lên trên mặt (mê trai muốn chết).

Chẳng qua, Đỗ Vân Lạc nói cũng không sai, nàng ra ngoài rất ít, theo lý cũng sẽ không có được cơ hội thân cận với thanh niên bên ngoài như vậy.

Sợ là nghe người ta nhắc tới đi...

Chân thị cân nhắc, vị thế tử gia kia có bộ dáng tốt công phu, các nữ tử khuê các nói vài câu cũng là bình thường, khi bà còn trẻ chưa gả, các tỷ muội cùng ở chung cũng không phải chưa từng nói qua đề tài này.

Nghĩ như vậy, liền an tâm không ít.

Nói đi nói lại, ngoại trừ thông gia thanh mai trúc mã thì hay qua lại, nữ tử trong khuê trung nào có cơ hội tiếp xúc với nam tử cùng tuổi khác? Đa số là nghe mệnh của cha mẹ trùm đầu gả qua, đợi vén đầu lên, cho dù không thuận ý lẫn nhau cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Nam tử không vừa ý còn có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại cũng chỉ có thể ở đến chết vẫn cạnh nhau, thật sự chịu khổ trăm bề.

Chân thị là gả nữ nhi, không tự nguyện ý để Đỗ Vân Lạc chịu khổ.

Thấy Đỗ Vân Lạc không bài xích Mục Liên Tiêu, mơ hồ vẫn vui mừng. Chân thị liền cảm thấy hôn sự này không tệ, nhưng nghĩ lại tình huống của Định Nguyên Hầu phủ, tâm liền trầm xuống.

Phải rồi, Đỗ Vân Lạc tuổi trẻ không thấu triệt sự việc, Chân thị lại hiểu, hôn sự này dù tốt đến đâu, cũng không bằng một chữ lỡ như, đến lúc đó...

Điều này đi qua đi lại, lại quay trở lại nguyên nhân ban đầu.

Chân thị giơ tay ấn mi tâm: "Thôi, chuyện này mình nói cũng không được quyết định, chờ Liên Phúc Viên định ra, lại đến xem đi."