Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 1: Tiết Tử



Mùi gỗ đàn hương thật nồng nàn.

Không cần mở cửa sổ, cái mùi này đã ám trong Phật đường bao nhiêu năm nay.

Ngoài tiếng xoay hạt châu ra thì không còn nghe thấy tiếng gì khác, yên tĩnh vô bờ.

Nàng đã là bà lão tóc bạc phơ đang quỳ trước tượng Phật, miệng thì há hốc, thầm niệm kinh.

Tụng kinh từ lúc người ta chưa dậy đến khi người ta đi ngủ.

Nàng đã quá quen với việc này, giống như mùi hương gỗ đàn hương này vậy.

Thanh Đăng Cổ Phật làm ta an lạc nửa đời người, nhưng cũng khiến ta nên từ bỏ tất thảy, tất cả ý niệm đều nên bị vứt bỏ, như bị đốt thành tro bụi trước mặt Phật này vậy. Không còn có thể để lại chút tàn tích gì.

Nhưng sáu tháng qua, nàng không cách nào bình tĩnh lại, nàng nghe thấy tiếng tim

đập của chính mình, lặp đi lặp lại.

Giống như tàn tro trong lư hương lâu ngày không được lau chùi rơi vào đốm lửa nổ tí tách từng đợt từng đợt như muốn bùng lên một ngày nào vậy.

Nàng muốn đốt nó, nhưng nàng cũng không thể làm gì được. Thắp không được, đốt cũng không xong. Cảm giác khó chịu đến cùng cực.

Nàng chậm rãi ngước đôi mắt đã đục ngầu, không còn nét trong trẻo khi xưa, nhìn cành liễu trong tay Quan Âm, trong cơn mê mang, nàng chỉ cảm thấy cành liễu xoắn hình như đã nở ra đóa hoa màu tím.

Vương vấn trong hơi thở, ngoại trừ mùi thơm đàn hương quen thuộc này, còn có mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt khác mà chỉ cần chạm vào dù 1 chút, nàng sẽ chẳng bao giờ quên.

Là mùi của hoa Vân Lạc.

Mí mắt trĩu nặng run lên, trong lồng ngực như có tảng đá đè nặng xuống tim nàng,

nhưng nàng lại không rơi được một giọt nước mắt nào nữa.

"Lão phu nhân, tam gia đến rồi, mời người đến dùng cơm."

Một giọng nói khác cũng chứa đầy năm tháng, như một cành cây khô phá vỡ sự im lặng.

Hương hoa trong hơi thở trong nháy mắt tiêu tan, cành liễu vẫn là cành liễu.

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ khóe môi hơi nứt nẻ, nàng đã là một bà lão già rồi, những người gọi nàng là "Vân Lạc" đã không còn nữa.

Người đó không còn nữa.

Vân Lạc chậm rãi trả lời, chầm chậm đặt chuỗi hạt cầu nguyện xuống, từ từ đứng dậy, xoa bóp đôi chân sưng tấy và đau nhức của mình, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Ngoài Phật đường, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy lão nhân gia đang run rẩy, thanh niên cười nói: "Tổ mẫu, ta tới đây cùng tổ mẫu dùng cơm".

Nụ cười nở rộ rạng rỡ, ngay cả ngày đông này cũng nhuốm màu ấm áp, nửa phần giống với khuôn mặt mà nàng đã nửa đời không gặp. Nàng muốn chạm vào, nhưng khi nhìn thấy tay nàng nhăn nheo vàng vọt, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, nàng chậm rãi hạ tay xuống, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia không chịu nổi, hắn biết tổ mẫu lại nhận nhầm người, sáu tháng qua, nàng luôn nhìn thấy bóng dáng của người khác trong hắn.

Trên thực tế, người mà nàng muốn gặp là phụ thân của hắn...

Nhưng phụ thân vì quan tâm đến suy nghĩ của mẫu thân nên không chịu đến gặp tổ mẫu nữa, thậm chí còn không cho các huynh đệ của hắn đến.

Khi lớn lên, hắn ăn chay quanh năm và ăn uống rất đơn giản.

Cho nên, mặc dù cùng nàng dùng cơm, hắn cũng không động mấy đũa đồ ăn, thanh niên lại chần chờ một chút, mới thăm dò mở

miệng: "Tổ mẫu, đừng trách phụ thân, người... "

Vân Lạc đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào chàng thanh niên, dùng ánh mắt ngăn lại lời nói của hắn, nghiêm nghị nói: "Ta muốn xem cổng vòm tưởng niệm."

Dưới ánh mặt trời lặn, cổng vòm bằng đá xanh lạnh lẽo và ngột ngạt, giống như một ngọn núi, đè xuống trước mặt nàng.

Vân Lạc ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu mà không nói lời nào.

Đây là cổng tò vò ban phong sự trinh tiết.

Cả cuộc đời nàng là một cổng tò vò khiết tịnh.

Vào tháng ba năm Dương Xuân, Vân Lạc, Ngũ tiểu thư Đỗ gia xuất giá thành thân, phu quân nàng đã nhận lệnh của hoàng đế xuất trận.

Sau 5 năm chung sống, phu quân nàng tử trận, được trả về cho nàng trong tấm da ngựa trong 3 tháng khi nhận lệnh xuất trận.

Nàng đã rơi nước mắt với đứa con nuôi, đã

được triều đình ban tặng Phật cổ Thanh Đăng và vòm tưởng niệm thuần khiết này.

Đây là vinh quang của cuộc đời nàng, nhưng cũng là xiềng xích của cuộc đời nàng.

Một lúc lâu sau, Vân Lạc mới thở dài: "Ta biết, nhưng ta biết quá muộn. Nuôi dạy con trai của người khác luôn khác với nuôi dạy con trai của chính mình."

Chàng thanh niên giật mình trong giây lát, nhưng khi hắn định thần lại, khuôn mặt hắn đầy xấu hổ. Hắn lắc đầu theo bản năng, nhưng tất cả những lời bênh vực cho phụ thân đều bị hắn chặn lại trong cổ họng.

Trong những năm qua, hắn cũng đã nghe nhiều tin đồn.

Những người đó cho rằng, tình cảm của tổ mẫu dành cho phụ thân đã biến dạng, vi phạm đạo đức thuần phong mỹ tục, tổ mẫu xem phụ thân như người thay thế cho tổ phụ, quan hệ mẹ con đã thay đổi.

Phụ thân không còn dám đến gần tổ mẫu nữa, mặc dù tổ mẫu đã già, và ngay cả phụ

thân cũng đã ngoài năm mươi tuổi.

Nhắc đến tổ mẫu, mẫu thân hắn nghiến răng nghiến lợi, như thể có ai đó đang theo dõi người yêu mình vậy. Ẩu ghê! mẹ biết mẹ buồn đó!

Chỉ có bản thân hắn, bất chấp sự phản đối của mẫu thân, hết lần này đến lần khác đến thăm tổ mẫu.

Từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy sự yêu thương và quan tâm trong mắt tổ mẫu không như những gì những người đó nói.

" Tổ mẫu......"

Vân Lạc cười khổ lắc đầu.

Nàng nhớ rằng đó là năm góa bụa thứ mười, gia tộc mang đến cho mình một cậu bé năm tuổi.

Ý định ban đầu của Vân Lạc là từ chối, nhưng khi nàng chạm vào ánh mắt của đứa trẻ, nàng gần như bất ngờ gật đầu.

Nàng xem việc nuôi nấng này là cả cuộc đời nàng, nàng đã dành tất cả hơi ấm còn sót lại trong lòng cho đứa con nuôi của mình, khi

hắn mắc bệnh đậu mùa, nàng không bỏ mặc hắn, và khi hắn bị thương trong lúc luyện tập, nàng đã chăm sóc cho hắn.. Nàng nghĩ rằng mình đã làm đủ tốt, nhưng nàng không nhận ra cho đến khi có sự xuất hiện của nàng dâu.

Sự tốt bụng của nàng, lòng yêu thương của một người mẹ, trong mắt họ, đã trở thành suy nghĩ sai lầm và là vết nhơ của nàng.

Những tin đồn và những lời đàm tiếu tràn lan bao quanh nàng, Vân Lạc đã chọn buông tay, trái tim nàng đã chết.

Nếu là con ruột của chàng thì nàng sao lại mang trên lưng cái danh xấu xa như vậy.

Nàng ngoan cố tin rằng chỉ cần có Phật đường và chuỗi hạt là đủ trong chuỗi ngày còn lại của nàng.

Mãi đến nửa năm trước, Vân Lạc mới biết phu quân mình chết là bị thiết kế, nàng quỳ trước Phật ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm nàng miên man suy nghĩ.

Nàng có sai không?

Trước đây các tỷ muội nói lấy tướng quân là một canh bạc lớn, nàng không muốn đánh cược nên cùng trưởng bối lớn tiếng cãi nhau, cuối cùng bị mẫu thân cưỡng ép vào kiệu hoa.

Năm xưa đại tỷ nói chuyến này sợ hắn đi mãi không về, nàng khóc lóc van xin, cuối cùng hắn phải lên biên cương mà lòng đầy lo toan.

Lời vừa thành hiện thực, nàng hoàn toàn mất mát, đoạn tuyệt với phụ thân mẫu thân, chấp nhận sự sắp đặt của gia tộc, nàng giống như một con rối, từng bước đi mấy chục năm.

Trong sáu tháng qua, Vân Lạc thường mơ thấy sân đầy hoa, và hương thơm nồng nặc, cuốn trôi gỗ đàn hương trói buộc và quấn lấy nàng.

Những chuyện đã qua, những khát khao, yêu thương, bất đắc dĩ, tội lỗi đè nén nửa đời người tuôn trào như núi biển.

Nàng từng chút từng chút nhớ lại, ngày hắn vén khăn trùm đầu, trong sân cũng đầy

hoa, những người chúc mừng hô vang "Tương lai tươi sáng", "Gia đình tươi đẹp như hoa". Nàng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn, giống như những năm tháng hắn ở bên cạnh nàng.

Có ai nghĩ rằng chàng trai trẻ với tương lai tươi sáng đã chết trẻ và trở thành một bộ xương ở biên cương đâu? Có ai nghĩ rằng người con gái có vẻ đẹp như hoa lại sớm tàn và dần trở thành một người vô tâm?

Vân Lạc chậm rãi bước về phía trước và đỡ cây cột đá lạnh lẽo.

Nàng biết mình không sống được bao lâu, nàng vẫn luôn mơ về quá khứ, mơ thấy hắn, mơ nụ cười của hắn như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông.

Hắn trồng hoa Vân Lạc trong sân cho nàng, mỗi khi hoa nở hắn sẽ hái một bó đặt trước cửa sổ.

Hắn khoác cho nàng chiếc áo lông ấm áp, nắm cổ tay ngọc, thật lâu không chịu buông ra.

Hắn chống lại sự khắc nghiệt và khó khăn của trưởng bối đối với nàng, và bảo vệ nàng ở phía sau hắn.

Hắn đã làm tất cả những gì có thể cho nàng.

Ngoại trừ, trở về an toàn...

Ngậm ngùi nhìn lại, những bức ảnh từng nhòe nhoẹt dần rõ lại, rồi lại nhòe dần...

Nàng đã quá sai lầm!

Hắn rõ ràng là một người đàn ông tốt như vậy, tại sao nàng phải tin những lời đàm tiếu đó? Tại sao nàng phải bị buộc phải ngồi lên kiệu hoa mà không phải tự nguyện? Tại sao lại để hắn ấy ra trận với những lo lắng? Tại sao lại làm tan vỡ trái tim của phụ thân mẫu thân nàng? Tại sao nàng không nhận ra tình cảm của mình đã trao cho đến khi nàng khóc lóc thảm thiết trước bài vị của hắn?

Tại sao!

Tại sao!

Vân Lạc cảm thấy cổng tò vò thật đáng ghét nên dùng ngón tay ấn mạnh, vẽ ra năm

vết máu.

Nàng muốn báo thù nhưng lại không có gì để báo thù, kẻ thù của nàng lần lượt được đặt trên bia tưởng niệm ở từ đường tổ sau cổng tò vò.

Nàng có thể nhìn thấy nó, nhưng nàng không thể đập vỡ nó.

Đêm càng sâu, người cao tuổi luôn khó đi vào giấc ngủ.

Trong lúc sững sờ, nàng nghe thấy người hầu gái trực đêm mở cửa, thì thầm vài tiếng rồi kêu lên một tiếng.

"Cổng tò vò, cổng tò vò bị sập?"

Vân Lạc đột nhiên tỉnh táo, nàng ấy cố gắng ngồi dậy, nhưng nàng không thể cử động tay

Nàng nằm trên giường, hít sâu một hơi, khóe môi chậm rãi nhếch lên, ánh mắt dữ tợn.

Không sao cứ để nó sập.

Cổng tò vò trinh tiết có ích lợi gì!

Nàng đã bị mắc kẹt cả đời, vì vậy sau khi chết già, nàng ấy vẫn sẽ bị giam cầm bởi

cổng tò vò đó sao?

Hô hấp trở nên nặng nề, nha hoàn và cung nữ ra vào, trong viện đèn đuốc sáng trưng, nhìn không giống ban đêm mà giống ban ngày.

"Lão phu nhân, nếu như người kiên trì, tam gia, tam gia rất nhanh sẽ tới gặp người."

Đôi mắt đục ngầu của Vân Lạc mở to, nàng mơ hồ nhìn thấy có người đi vào ngồi ở bên giường, lông mày tuấn mỹ rõ ràng, giống như trong trí nhớ của nàng.

Nàng đưa tay ra, nhưng nàng không thể chạm vào nó, giống như vô số giấc mơ nửa đêm trong năm mươi năm qua.

Vân Lạc bật khóc.

Nàng ấy đã trở thành một bà cụ già tóc bạc từ lâu, nhưng người đó sẽ mãi ở trong những năm tháng tươi đẹp nhất.

Nàng muốn cùng hắn đi, cùng hắn trở về ký ức lúc thời điểm hoa Vân Lạc nở...

Lẩm bẩm với đôi môi nứt nẻ, Vân Lạc đặt nhẹ tay xuống thành giường, Vân Lạc mỉm

cười và để lại hai từ cuối cùng.

Thế Tử...

Tiếng khóc đã xa, trước mắt nàng là cổng tò vò đổ nát, nhà tổ với một nửa bức tường bị phá hủy.

Vân Lạc cảm thấy đau âm ỉ trong tim, và nàng không thể thở được vì đau.

Nàng không muốn người đó sớm bị giam giữ trong nhà thờ tổ, nàng chỉ muốn hắn cùng nàng đến già. Nàng không muốn nuôi con của người khác, nàng muốn con của chính mình!

Nếu có thể quay về quá khứ, nàng tuyệt đối sẽ không để phu quân chết oan, tuyệt đối sẽ không để kẻ thù của mình có cái kết tốt đẹp!

Trước khi ý thức tiêu tan, nàng nhìn thật sâu vào từ đường của tổ tiên và tìm thấy người mà mình đang nghĩ đến.

Mục Liên Tiêu, cựu Thế tử của Tằng Kinh.

P/s: mình đính kèm hoa Vân Lạc nha. Chắc là nó á, tìm theo tên thì nó ra vậy í. kkk. Nếu không đúng, mình sủa lại nhoa.