Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 373: Cáo trạng



"Nếu như anh không uống thuốc, tôi sẽ gọi điện thoại cho Noãn Noãn, nói tất cả những biểu hiện của anh trong khoảng thời gian này cho cô ấy."

"..."

Phượng Thánh Hiên hung ác nham hiểm nhìn xem Luna nửa ngày, mặt dựa vào cô cũng rất gần, người phía sau đều bởi vì không chịu nổi khí thế tà môn trên người anh phát ra nhịn không được run chân ngã nhào trên đất, thế nhưng là Luna lại là một mực ngồi xổm ở trước mặt anh, ưỡn lưng đến thẳng tắp, im lặng thừa nhận khí thế khiến người kinh khủng kia, sắc mặt trắng bệch.

Cuối cùng, cô còn là bởi vì không chịu nổi áp lực, "Đông" một tiếng mới ngã xuống đất.

"Còn nói sao?" Nhìn xem Luna ngã trên mặt đất cơ bản không dậy nổi, nét mặt trắng bệch như tờ giấy của Phượng Thánh Hiến biểu lộ một nét cười khát máu.

Mà Luna thì là nằm nghiêng trên mặt đất, từ bên trong túi xách lấy ra một bộ điện thoại, không nói hai lời ấn một cái vô cùng nhanh gọn, liền bấm điện thoại gọi ra ngoài.

"Đáng chết!"

Phượng Thánh Hiên vừa rồi còn ưu nhã vô cùng giống quỷ hút máu nhìn xem con mồi ngay sau đó giống như một con sư tử xù lông nhảy dựng lên.

"Người phụ nữ thối tha! Cô..'

" Alo, chị Nguyệt sao? Sao chị lại gọi điện thoại cho em? Vừa rồi em còn nói chuyện điện thoại với anh cả! "

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Chung Noãn Noãn đã truyền đến lỗ tai Phượng Thánh Hiên. Thanh âm kia nghe, quả thực vui vẻ hơn nhiều so với lúc gọi điện thoại với anh. Cái này khiến Phượng Thánh Hiên rất ghen ghét.

Đúng vậy, cho dù là phụ nữ, anh cũng sẽ ghen tị.

Ánh mắt nhìn về phía Luna vô cùng phiền muộn, ghen tị, ghen ghét, hận. Giống như đang nhìn tình địch.

Nhưng giờ phút này, Luna cũng nhìn xem anh, ánh mắt quật cường không chịu thua uy hiếp anh: Không uống thuốc, tôi liền cáo trạng.

Ánh mắt Phượng Thánh Hiên càng thêm hung ác nham hiểm, một bộ dáng vẻ muốn ăn Luna.

" Chị Nguyệt? Là chị sao? "

Chung Noãn Noãn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đây rõ ràng là điện thoại của Luna.

Nhóm đồng bạn này của cô đã từng đều là một tổ chức, trong tổ chức mỗi người đều có tên tiếng Anh. Mà Bách Lý Nguyệt danh hiệu liền gọi Nguyệt, tên tiếng Anh Luna.

Bách Lý Nguyệt lớn hơn cô vài tuổi, ngay khi cô dẫn mọi người đem tổ chức san thành bình địa, tất cả mọi người gọi cô lão đại, mà sau khi cô tại trở lại nhà họ Chung, cũng đổi xưng hô với mọi người. Giống như Bách Lý Nguyệt, cô ấy có gia tộc, có tên, thế là cô liền không gọi cô ấy Luna, mà gọi là chị Nguyệt.

Bởi vì cô ấy từng ở thời điểm quan trọng nhất không để ý an nguy của mình cứu cô một mạng. Cho nên đối với Bách Lý Nguyệt, Chung Noãn Noãn vô cùng biết ơn.

" Ừ, là chị. "

Bách Lý Nguyệt biến đổi khí chất cùng thanh âm một chút, vốn dĩ thanh âm cứng nhắc không có bất kỳ cảm xúc chập trùng gì đột nhiên trở nên dịu dàng như nước, thật giống như một chị gái nhà bên.

" Lúc này chị gọi điện thoại cho em là anh cả xảy ra chuyện gì sao? "Chung Noãn Noãn hỏi.

" Ừ. "Dưới ánh mắt gần như muốn gϊếŧ người của Phượng Thánh Hiên, Bách Lý Nguyệt cơ bản không nhìn anh, trực tiếp gật đầu đáp lại.

" Anh cả thế nào? Xảy ra chuyện gì sao? Vẫn là bệnh tình của anh cả xuất hiện biến hóa gì? "

Bách Lý Nguyệt nhìn về phía Phượng Thánh Hiên, chỉ cần Phượng Thánh Hiên không uống thuốc, cô liền dám nói.

Ánh mắt Phượng Thánh Hiên đã hung ác nham hiểm đến không được, thế nhưng là dưới ánh mắt cảnh cáo quật cường của Bách Lý Nguyệt, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp.

" Xem như cô lợi hại!"

Câu nói này Phượng Thánh Hiên là dùng môi ngữ nói ra.

Rõ ràng là một người đàn ông vô cùng lợi hại, lại không hiểu sao ở trước mặt Chung Noãn Noãn lại ôn nhuận như ngọc giống con chim cút.

Im lặng đoạt lấy thuốc trong tay Bách Lý Nguyệt, sau đó toàn bộ rót vào trong mồm, quản gia lập tức đưa nước lên, Phượng Thánh Hiên ừng ực ừng ực uống hai cái.