Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 416: Em gái cậu đâu?



Dung mạo Tần Hàn Vũ tương tự Tần Miễn, một mảnh lạnh lùng: "Tôi ngược lại muốn hỏi bà, không phải bà đã chết rồi à, tại sao lại sống lại? Hoặc là nói, bà căn bản không phải là Vương Tán Đình."

Vương Tán Đình sững sờ, bà ta chết rồi, đây là ý gì? Đầu đột nhiên truyền đến cơn đau nhức, một đoạn ký ức mơ mơ hồ hồ chậm rãi kéo đến, chính là đoạn ký ức cuối cùng của bà ra. Bà ta chết bởi trúng độc cồn, quanh năm rượu bia đã hủy hoại cơ thể bà ta.

Đúng vậy, bà ta chết rồi, nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bà ta lại sống lại?

Đôi thủy mâu của Vương Tán Đình hiện lên từng tia mờ mịt, kỳ thật chính bà ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Bà ta chỉ cảm giác mình ngủ một giấc, sau đó tỉnh lại, Tần Hàn Vũ đã lớn.

Ánh mắt Vương Tán Đình không giống làm bộ, Tần Hàn Vũ cũng thoáng tin bà ta mấy phần, sợ là chính bản thân bà ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bà ta, là thật sự dưới cơ duyên xảo hợp sống lại, hay là có người thao túng hết thảy ở phía sau?

Vương Tán Đình nhanh chóng tiếp nhận sự thật mình sống lại. Trên thực tế, bà ta so với ai khác đều muốn được sống hơn. Nghĩ như vậy, bà ta vội vàng hỏi Tần Hàn Vũ: "Tiểu Vũ, cha của cậu ở đâu? Anh ấy ở đâu? Em gái của cậu đâu, em gái của cậu vẫn tốt chứ?"

Dáng dấp Tần Hàn Vũ và Tần Miễn rất giống nhau, cho dù mẹ của Tần Hàn Vũ là người bà ta chán ghét nhất, thế nhưng bà ta lại hoàn toàn không ghét Tần Hàn Vũ, thậm chí còn tưởng tượng mình là mẹ của anh.

Hiện tại, bà ta vô cùng muốn biết con gái của mình có sống tốt không. Bà ta "chết" nhiều năm như vậy, bé con nho nhỏ lúc trước hẳn là đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi đi.

Tần Hàn Vũ cười lạnh: "Bà đang hỏi ai? Hỏi Tần Kiều Kiều không có một chút quan hệ máu mủ với Tần gia tôi, hỏi thứ hàng giả đã bị bà tráo đổi suốt mười mấy năm qua?"



Con ngươi Vương Tán Đình co lại, đáy mắt lóe lên tia bối rối: "Cậu đang nói gì vậy, cái gì mà tráo đổi, có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không? Đương nhiên tôi muốn hỏi con gái của tôi, Tần Nhất, sao có thể là Kiều Kiều chứ."

Vương Tán Đình thầm mắng mình một tiếng, vừa rồi bà ta đã quá hấp tấp. Nhưng mà lời Tần Hàn Vũ nói là có ý gì, chẳng lẽ chuyện năm đó đã bại lộ? Không thể nào, chuyện kia được giấu kín như vậy, ngoại trừ mẹ của bà ta ra, ai cũng không biết.

Tần Hàn Vũ lãnh khí bức người: "Bà còn dám nhắc đến tên của Bảo Bảo? Bà có tư cách gì? Đều bởi vì bà mà gia đình chúng tôi chia năm xẻ bảy, bà có lỗi với Bảo Bảo! A, bà muốn biết tin tức của Tần Kiều Kiều? Tôi nói cho bà biết, cô ta đã chết, đứa con gái mà bà tâm tâm niệm niệm muốn nó được sống một cuộc sống tốt, đã chết."

Vương Tán Đình không thể tin được: "Không có khả năng, cậu gạt tôi, Kiều Kiều làm sao có thể chết, nó là em gái của cậu mà."

"Có gì mà không thể, Tần Kiều Kiều quả thực đã chết, còn là tôi gϊếŧ, cần tôi nói chi tiết một chút cho bà không?" Tần Nhất đi tới vừa vặn nghe được lời của Vương Tán Đình, trên mặt cô lộ ra nụ cười tàn nhẫn, mỗi chữ mỗi câu đều đâm vào trái tim Vương Tán Đình.

Vương Tán Đình theo tiếng nhìn sang, thiếu niên xinh đẹp tuấn lãng dưới ánh mặt trời, thế nhưng mắt phượng lại bắn ra lãnh ý thấu xương, đáy mắt lóe lên hận ý rồi biến mất.

"Cậu là Tiểu Mạt? Không, không đúng, Tiểu Mạt không có nhỏ như vậy, cậu là ai?"

Thiếu niên này có bốn phần tương tự anh Miễn, thế nhưng tuổi của cậu dường như có chút nhỏ, cũng không phải là đứa con thứ hai của anh Miễn, Tần Hàn Mạt.

Tần Nhất cười, nụ cười rạng rỡ chói mắt, thế nhưng đáy mắt lại là một mảnh băng lãnh: "Tôi là ai? Người mẹ thân ái, nhanh như vậy bà đã quên tôi rồi sao? Tôi là đứa con gái mà bà hận nhất, là Tần Nhất từ nhỏ đã bị bà coi như súc sinh mà đối đãi. Sao vậy, bà không nhớ tôi ư?"