Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 117: Súng





Vương Tam không lên tiếng, gã không thể nói vị trí đại bản doanh cho đám người này, nếu như gã nói ra, lão Đại sẽ giết gã.Đừng nhìn bình thường người nọ coi mấy người bọn gã như anh em, gã hiểu rất rõ người nọ, người nọ yêu nhất chính là bản thân mình.

Nếu như đụng chạm đến lợi ích của người nọ, chỉ có một con đường, chết.Lâm Thanh trào phúng nhìn Vương Tam: "Thật đúng là có cốt khí, cũng không biết miệng của mày cứng hay là dao găm của tao cứng."Lâm Thanh vuốt ve con dao găm Tần Nhất đưa cho trêи tay, dao găm nhỏ lóe lên hàn quang, nhìn qua vô cùng sắc bén.Không khai, Lâm Thanh anh còn rất nhiều biện pháp.Vương Tam nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Lâm Thanh, trái tim nhỏ bé trong ngực khẽ run, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không lên tiếng.


Hôm nay coi như gã chết cũng không thể nói ra, em trai gã vẫn còn đang nằm trong tay người nọ.Đó là người thân duy nhất của gã, Vương Tam gã mặc dù làm nhiều điều ác, mặc dù đã chìm sâu trong vũng bùn lầy, nhưng em trai lại là toàn bộ ánh sáng sinh mạng của gã.Vương Tam không nói, Lâm Thanh đang định sử dụng phương pháp đặc thù để moi tin thì Vương Cầm vẫn luôn yên lặng ở một bên lại lên tiếng."Tôi biết, tôi biết bọn hắn ở nơi nào."Lâm Thanh thu hồi dao găm, nhíu mày nhìn về phía Vương Cầm.Tay Tần Nhất đang vuốt ve Tiểu Lam hơi dừng, người phụ nữ này chính là người hôm nay theo dõi cô, áo khoác đen, trêи người mang theo mùi máu tươi rất nồng.Mắt Vương Tam trợn đến mức sắp nứt ra: "Bà dám! Vương Cầm, bà đừng quên con gái của bà đang ở đâu.

Nếu bà dám phản bội lão Đại, con gái của bà cũng đừng mong sống sót."Vương Tam không nghĩ tới, Vương Cầm luôn luôn khúm núm thế mà bây giờ lại dám đứng ra.

Bà ta muốn điên thì cũng đừng có kéo gã theo bồi cùng.Vương Cầm lạnh lùng cười, nước mắt từng giọt từng giọt lớn theo hốc mắt chảy ra: "Đúng vậy, con gái tao ở trong tay đám súc sinh bọn mày, thế nhưng em trai của mày không phải cũng đang ở trong tay bọn hắn sao? Mày cho rằng mày chết thì bọn hắn sẽ nhớ tới công lao của mày sao? Không, sẽ không! Mày chết rồi, em trai của mày cũng sẽ có kết quả giống như con gái của tao thôi!"Vương Tam sững sờ, lời của Vương Cầm đâm thẳng vào trái tim gã.

Đúng vậy, gã chết rồi, em trai của gã nhất định sẽ sống không dễ chịu.


Thế nhưng phải làm thế làm đây, nếu gã phản bội người nọ, sẽ không phải là vấn đề sống không tốt nữa, mà là chết.Gã đã thấy thủ đoạn của người nọ, mà sau khi tận thế buông xuống, người nọ đã thức tỉnh một loại năng lực rất cổ quái, bọn hắn lại càng không chống lại nổi.Trôi qua không tốt, nhưng tối thiểu vẫn có thể sống sót, nếu như thật sự phản bội, vậy cũng chỉ có một con đường chết.Vương Cầm mắt lạnh nhìn Vương Tam đang do dự, hiện tại bà ta chỉ có thể liều một mạng, chỉ mong ánh mắt của bà ta không sai, nhóm thanh niên trước mặt có thể giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nếu thua, bà cũng nhận.

Bà sẽ dẫn theo con gái cùng nhau đi tìm chồng.Nghĩ đến đây, Vương Cầm cũng mặc kệ Vương Tam trêи đất.

Ban đầu đối với Vương Tam bà ta cũng có hận, bây giờ lại càng không muốn để ý đến gã.Vương Cầm nhìn về phía Vân Hoán, bà ta biết người thanh niên này mới là lão Đại: "Tôi có thể dẫn mọi người đi đến đại bản doanh, nơi đó có rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn có súng."Một chữ "súng" này thành công hấp dẫn sự chú ý của Tần Nhất, đồ ăn trong không gian của cô còn rất nhiều, căn bản không thiếu.


Đương nhiên, nếu như có thì cô cũng không ngại thu thập thêm một chút.

Cho nên Tần Nhất đối với "súng" trong miệng Vương Cầm rất có hứng thú.Bọn họ trước đó còn muốn tìm ít súng đạn, nhưng người lãnh đạo sớm đã chuyển hết những vật này đi, bọn họ cũng chỉ tìm thấy mấy cây trong cục cảnh sát.Hiện tại tốt rồi, không nghĩ tới nơi này lại có súng, mà nghe ý tứ của Vương Cầm, số lượng súng hẳn là không ít.

Xem ra "đại bản doanh" này bọn họ không thể không đi một chuyến.Bên trong cặp mắt đào hoa lạnh băng của Vân Hoán vẫn như cũ là một mảnh lạnh nhạt, không có nửa điểm mừng rỡ: "Điều kiện?".