Trọng Sinh Lần Nữa Kiếp Này Tôi Chọn Anh

Chương 1: Trọng Sinh Rồi



Tôi tỉnh dậy trên giường ở Bạch gia, hình như ông trời không nhịn được mà cho tôi một cơ hội, hôm nay là ngày tôi vứt hết mọi thứ chạy theo Lý Thừa Ngân.

Đúng là yêu vào như kẻ điên, từng là thủ khoa của đại học Bắc Kinh lại làm ra chuyện quá ngu ngốc.

Rất lâu rồi tôi mới thấy lại mẹ và bố, không kìm được mà ôm chầm lấy họ, ông bà chỉ cười vì trước đây tôi cũng nhõng nhẽo như vậy.

Bỏ lại cảm xúc đang trực trào tôi thay cho mình một bộ trang phục nhã nhặn, nhiều năm qua không có cơ hội mặc lại.

Sau đó liền chạy đến chỗ hẹn với Lý Thừa Ngân

Bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, tôi liền thấy bóng dáng của hắn ta.

Vẫn như vậy gương mặt vẫn rất thu hút, chỉ là bây giờ đối với tôi cũng chỉ như vậy không còn cảm xúc như lúc đó.

Khác với lúc đó hắn ta khi thấy tôi gương mặt rất rạng rỡ, kiếp trước gương mặt hắn ta như tiêu chảy vậy.

Lý Thừa Ngân vui vẻ nói: "Phong nhi em tới rồi."

Hắn vừa nói vừa tiến tới ôm tôi, cũng may mà tôi né được.

Tôi tiện tay hất tay anh ta ra: "Lý Thừa Ngân chúng ta kết thúc đi."

Hắn vương tay định kéo tôi lại nhưng lại bị tôi né được.

Trong mắt hắn tôi thấy rõ sự bất ngờ, không để hắn nói thêm tôi liền bỏ đi.

Lên xe cuối cùng cũng không giả vờ được nữa, sống mũi có chút cay cay, chút luyến tiếc cuối cùng cũng không còn nữa rồi, trong lòng nhẹ đi nhiều.

Tôi dơ máy gọi cho Kinh Thế Niên, kiếp trước tôi không biết đã tổn thương anh ấy bao nhiêu lần.

Nhưng lần nào cũng cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn tôi.



Trong đám cưới tôi, tôi nhìn ra hốc mắt anh đỏ hoe bóng dáng rất cô đơn, sau đó anh sang nước ngoài tiếp quản lại sản nghiệp gia đình cũng không còn liên lạc.

Không để tôi đợi lâu bên kia đã bắt máy: "Quỷ nhỏ, nhớ anh rồi sao" vẫn là giọng điệu đó.

Tôi đáp lời: "Ừ, nhớ anh rồi đến gặp em đi".

Bên kia đột nhiên im lặng một lúc rồi trả lời: "Ở đâu?"

Tôi nhanh chóng tiếp lời: "Quán xxx."

Tôi với anh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ tôi đã biết anh thích tôi chỉ là lúc đó tôi trong mắt tôi chỉ có Lý Thừa Ngân không để ý đến anh chỉ một chút.

Tôi chọn một phòng vip kêu loại rượu bản thân yêu thích mà uống, một lúc sau Kinh Thế Niên bước vào.

Gương mặt này sao kiếp trước tôi không nhận ra lại quyến rũ như vậy chứ, cái mũi đó còn thẳng hơn tôi.

Anh bước tới ngồi cạnh tôi: "Sao em không nhận ra anh đẹp trai vậy nhỉ?"

Anh cau mày hỏi: "Hửm?, đẹp hơn hắn không."

Tôi không suy nghĩ mà đáp: "Đẹp hơn nhiều, là mỹ nam ngàn năm."

Anh cười: "Sao hôm nay lại uống rượu."

Tôi vừa cười vừa nói: "Có nhã hứng, em vừa đá hắn rồi ăn mừng một chút."

Anh ấy không che giấu cảm xúc chút nào, là vui ra mặt ấy, rượu ngon trai đẹp tôi uống đến mất ý thức.

Tỉnh dậy đã nằm trong vòng tay Kinh Thế Niên, tôi liền hoảng nói: "Anh thừa nước đục thả câu."

Nhưng hình như nhìn lại bản thân còn nguyên vẹn.

Dáng vẻ anh có hơi mệt mỏi lấy tay xoa đầu tôi: "Có hôn em một cái, chắc không quá đáng đúng không?, coi như đền bù em cào rách vai anh."



Nghe vậy tôi có chút lo lắng mà xoay lưng anh lại kiểm tra, đúng là có vết cào. "Vãi còn có vết cắn, tôi là chó hả trời" tôi xấu hổ nghĩ thầm.

Tôi đỏ mặt mà thì thào: "Em xin lỗi, chuyện hôm qua coi như quên đi vậy để em mua thuốc cho anh."

Anh lấy tay gõ nhẹ đầu tôi: "Quên, em chịu trách nhiệm đi chứ!"

Tôi ngẩng mặt lên hỏi "anh muốn sao?"

Như đợi câu này của tôi: "Cưới anh được không?, anh đợi cơ hội nói câu này với em bảy năm rồi" giọng nói anh rất kiên định.

Nếu như kiếp trước chắc chắn tôi lập tức từ chối, nhưng hiện tại tôi cũng muốn gả cho anh người đẹp như vậy không yêu thì bị người ta cướp mất.

Tôi nắm lấy tay anh: "Được chúng ta kết hôn, em cũng yêu anh."

Cuối cùng cơ mặt anh cũng giãn ra, cảm giác thấp thỏm cũng biến mất vui mừng ôm tôi vào lòng.

Kiếp trước tôi chọn sai, sống trong uất ức tủi nhục, từ cô tiểu thư nhỏ biến thành bộ dạng bi thảm cuộc sống không nhìn thấy thấy ánh sáng.

Lần này hy vọng bản thân sẻ chọn đúng, được sống trong sự cưng chiều nhưng thôi mưa tới đâu mát mặt tới đấy.

Tôi luôn có cảm giác lấy anh sẻ là điều đúng đắn nhất tôi lựa chọn, thôi không muốn nghĩ nữa mệt chết mất.

Lúc này trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước, hình như anh vẫn chưa tắm xong.

Tôi mệt mỏi chui vào chăn muốn ngủ thêm một chút, lúc này trong phòng tắm anh bước ra tóc vẫn còn chưa được lau khô đã tới giường dụi tóc vào má tôi để trêu chọc.

Nước rơi vào mặt khiến tôi hơi cáu liền lấy tay đánh vào người anh: "Trẻ con chết đi được, để em ngủ một chút đi."

Anh bất lực chỉ đành dỗ đành để tôi ngủ thêm chút: "Phong Tịch anh lên công ty có chút việc, đi liền sẻ về."

Nghe anh nói tôi liền hôn anh một cái ngay má như một cách chúc anh đi làm thuận lợi, anh hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đi làm.