Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 38



Khi nhận được tin từ phía ekip, Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh, còn có Trần Đình Canh tức tốc chạy đến khu nhà kì túc xá của thí sinh.

Trịnh Văn đã có mặt ở đó can ngăn hai người tránh để lại xảy ra xung đột.

Hạo Kì được một người giữ chặt quát lớn: “Cmn, mày làm gì vậy hả?”

Nghiêm Hi Vi mặt mày lạnh tanh, tay cầm bức ảnh bị vò nát, cố vuốt thẳng lại. Mắt cũng không ngước nhìn lên.

Trần Đinh Y thấy vậy mở miệng hỏi: “Quậy cái gì vậy hả?”

Trần Đình Canh nhìn về hướng Nghiêm Hi Vi, thấy khóe môi cậu bị rách chảy máu, không hề chậm chạp mà tiến lại gần: “Em không sao chứ?”.

||||| Truyện đề cử: Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao |||||

Nghiêm Hi Vi nhìn thấy người đến là ai, không khỏi giật mình quay đầu chỗ khác: " Anh sao lại ở đây, em không sao cả?"

Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y lúc đầu mơ hồ không hiểu vì sao Trần Đình lại phản ứng mạnh khi hay tin hai người kia đánh nhau, nhưng giờ thấy hành động này không muốn hiểu cũng buộc phải hiểu.

Lưu Diệp Minh nghiêng người ghé sát tai Trần Đình Y khẽ nói: “Nhà anh sau này coi như không còn con nối dõi rồi.”

Trần Đình Y đảo mắt nhìn Lưu Diệp Minh đầy thâm ý: “Em có thể sinh cho anh.”

Lưu Diệp Minh bị đánh úp, câm lặng nhìn người bên cạnh. Trần Đình Y nói ra câu này, nét mặt không có gì là thay đổi, như thể chuyện này rất là bình thường. Lưu Diệp Minh cảm thán: “Không sợ lưu manh thật, chỉ sợ quân tử giở trò lưu manh.”

Trần Đình Y bước lên trước vài bước, hỏi chuyện: “Các cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Văn thở dài, lắc đầu: “Tôi vừa nhận tin chạy đến, đã thấy cả hai lao vào đánh nhau rồi.”

Lưu Diệp Minh: “Vậy Vu Cương, cậu kể lại có chuyện gì đã xảy ra.”

Vu Cương nhìn Trần Đình Y, rồi nhìn Lưu Diệp Minh, đem toàn bộ sự việc kể lại hết một lượt.

Vì hôm nay là ngày luyện tập cuối cùng, ngày mai là bắt đầu ghi hình rồi, nên ai cũng tập trung ở phòng tập cả. Nghiêm Hi Vi và Hạo Kì lúc đầu vẫn còn rất tốt, mãi đến khi giải lao, Nghiêm Hi Vi đi vệ sinh, lúc quay lại đã thấy Hạo Kì cầm trong tay tấm ảnh rất quen thuộc.

Nghiêm Hi Vi giựt lại, hơi kích động quát: “Ai cho cậu động vào đồ của tôi.”

Tiếng Nghiêm Hi Vi khá lớn, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này. Hạo Kì bị quát đến ê cả mặt: “Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, cậu làm như ghê gớm lắm.”

Nghiêm Hi Vi mặc kệ lời của Hạo Kì, quay lưng lại, chỉ là Hạo Kì miệng mồm không biết điểm dừng mà nói tiếp: “Đứa trong tấm ảnh nhìn cũng rất được, có phải người trong showbiz không vậy? Khuôn mặt dáng người đó mà vào giới giải trí, khéo lại được các ông lớn để mắt.”

Mọi người có mặt ở đó cảm thấy lời của Hạo Kì rất quá đánh, Kỉ Hoan là người lên tiếng trước: “Hạo Kì, lời này của cậu quá đáng rồi đó, cậu xin lỗi Hi Vi đi.”

Mọi người xung quanh cũng hùa bảo Hạo Kì quá đáng. Bị chỉ trích công khai như vậy, Hạo Kì bực bội chửi đổng lên: “Tôi nói sai chắc, các người nghĩ vậy mà không dám nói, tôi nói cũng không cho. Cũng không biết đã trải qua tay bao nhiêu người. Bộ dạng đó còn không phải…”

Hạo Kì cảm thấy cả cơ thể nghiêng ngã, trên mặt bất giác truyền đến cảm giác đau đớn: “Mẹ nó mày đánh tao.”

Sau đó thì mọi chuyện ai cũng biết.

Trần Đình Y nghe Vu Cương thuật lại mọi chuyện, hàng chân mày cau chặt lại. Lưu Diệp Minh cũng không tránh khỏi khó chịu.

Chỉ có Trần Đình Canh bị Hạo Kì dùng lời lẽ thiếu văn hóa vẫn bình thường giúp Nghiêm Hi Vi xử lí vết thương.

Trần Đình Y: “Vậy giờ hai cậu có còn muốn đi tiếp không? Hay giờ khắc này tự mình ra về.”

Câu hỏi của Trần Đình Y khiến cả căn phòng chìm trong im lặng.

Lưu Diệp Minh lúc này mới lên tiếng: “Hạo Kì, cậu nói những lời đó tự cảm thấy bản thân mình rất ngầu lắm phải không? Các cậu đánh nhau rất có hình tượng nhỉ?”

Trần Đình Canh bên kia, thấy anh hai và anh dâu mình tức giận, không dám lên tiếng, cũng chỉ có thể thì thầm với Nghiêm Hi Vi: “Hắn ta nói gì em cứ kệ, hắn cũng không làm gì được anh, em tội gì mà đánh nhau với hắn.”

Im lặng hồi lâu, bỗng một cô gái như nhìn ra Trần Đình Canh, vội vàng nói với bạn thi cùng mình: “Tôi nhận ra rồi, thảo nào nãy giờ cứ thấy quen quen. Cậu ta là Trần Đình Canh đấy, là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng lắm, bạn tôi học đàn dương cầm cũng là vì hâm mộ cậu ấy đấy.”

Cô gái khi nói hạ thấp giọng lắm, nhưng vì kích động và sự im lặng trong phòng tập, nên mọi lời cô nói đều như được khuyếch đại vậy. Mọi người ai cũng kinh hãi, thầm nghĩ hiện tại Hạo Kì đã gây họa lớn rồi. Còn chuyện gì có thể khủng khiếp hơn chuyện một diễn viên kém nổi tiếng và đầy thị phi miệt thị một nghệ sĩ chơi dương cầm nổi tiếng chứ.

Cũng khó trách bọn họ không biết Trần Đình Canh, người như Trần Đình Canh chỉ biểu diễn ở các buổi hòa nhạc và các sân khấu, nhà hát lớn, không như diễn viên, ca sĩ xuất hiện nhiều trước công chúng tăng độ nhận diện. Mà cũng không đúng, không nói đến Trần Đình Canh là nghệ sĩ dương cầm, riêng việc Hạo Kì dùng những lời khiếm nhã đó, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng chỉ chứng minh đạo đức của Hạo Kì có vấn đề.

Bạn của cô gái nghe cô nói xong, cứ lẩm bẩm gì đó mãi lúc sau mới ngẩng đầu hỏi, giọng hơi e ngại: “Trần Đình Canh, họ cùng tên đệm của cậu ấy với thầy Trần sao lại…”

Cô gái như nhớ ra gì đó, rất bình tĩnh mà nói, nhưng câu nói đó như thánh chỉ ban chết đưa xuống đầu Hạo Kì: “Quên mất, bạn tôi từng nói Trần Đình Canh cậu ấy là em trai của thầy Trần.”

Cô gái cũng như vừa nhận ra mình đã nói gì, cũng tự mình hốt hoảng mà buông một câu chửi thề: “Cmn là em thầy Trần thật, chuyến này Hạo Kì…”

Trần Đình Y: “…”

Lưu Diệp Minh: “…”

Nghiêm Hi Vi: “…”

Trần Đình Canh: “…”

Trịnh Văn: “…”

Vu Cương: “…”

Kỉ Hoan: “…”

Hạo Kì: “…”

Tất cả mọi người: “…”