Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 233



"Lão bát ta nói nương tử của ngươi khó hầu hạ thật đấy, lễ vật không nhận, xin lỗi cũng không quan tâm, cả ngày dùng mặt lạnh nói chuyện với bọn ta. Ngươi nói là vương gia ta lớn hay vương phi nàng lớn? Nàng thậm chí còn dám đuổi ta đi, mấy ngày liền đóng cửa không tiếp khách, đây là đạo lý gì a?"

Hiếm khi mới có dịp gặp gỡ huynh đệ tỷ muội ba người uống đến cao hứng, lục gia nhất thời nhịn không được mà say rượu lảm nhảm: "Ta trước nay chưa từng gặp một quân quý ngoan cố đến mức này, lão bát, ngươi làm sao chịu được Phó thị vậy?"

Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, tay cầm trản rượu đong đưa mấy vòng mới chịu uống: "Không có a, tiểu ngốc rất nhu thuận rất hiểu chuyện, gặp ta sẽ như mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân vô cùng đáng yêu."

"Quỷ mới tin ngươi!" Nhị hoàng tước giống như giẫm phải gai nhọn nóng giận vỗ bàn: "Ta chỉ lỡ miệng nói một câu nàng liền đem hết lễ vật tạ lỗi của ta ném ra đường? Lão lục cũng chính mắt nhìn thấy, ngươi nói nàng nhu thuận hiểu chuyện ở chỗ nào?"

"Phải! Phải! Toàn bộ đều vứt ra đường, nàng nói cái gì mà không nhận đồ của người ngoài, ngươi xem có quân quý nào như nàng hay không?"

"Nhị hoàng tỷ ngươi xác định bản thân không làm sai? 'Không tin Huệ Ngọc lẽ nào tin người ngoài như ngươi' đây không phải lời ngươi nói sao? Tiểu ngốc tâm tư nhạy cảm, ta lại chưa cho được nàng danh phận nên nàng luôn nghĩ bản thân thấp kém ti tiện, ngươi nói mấy lời này khác nào cứa vào vết thương trong lòng nàng?" Đông Phương Tầm Tuyết ngà ngày say, tay cầm trản rượu duỗi một ngón chỉ vào nhị hoàng tước: "Là ngươi khi dễ nương tử của ta trước còn trách nàng tức giận? Ngươi có tin ta lập tức trở mặt với ngươi không?"

"Hảo, hảo, ta sai rồi, được chứ?" Nhị hoàng tước đỡ cái đầu đau buốt, khó khăn há miệng hô hấp: "Ta cũng xin lỗi nàng không dưới trăm lần rồi nàng cũng phải nể mặt ta có phải không? Lão bát, coi như ta cầu xin ngươi, hảo hảo dỗ dành nương tử của ngươi đừng để nàng tiếp tục tức giận nhé?"

"Phì, ngươi gây chuyện ngươi tự giải quyết, tiểu ngốc của ta mới không dễ ức hiếp như vậy!"

"Ây u lão bát, ngươi vì muốn trút giận cho Phó thị mà mặc kệ hoàng huynh hoàng tỷ luôn sao?" Lục hoàng tước điên cuồng vỗ hai tay xuống bàn: "Ngươi hay lắm! Hay lắm!! Phu phụ các ngươi lợi hại, bọn ta đấu không lại!"

Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, cầm bình rượu tiếp tục rót vào trản của lục hoàng huynh.

"Nói đi cũng phải nói lại, Phó thị thật sự rất hức, ừm rất lợi hại!" Nhị hoàng tước say đến thấy hai bát hoàng muội vẫn không ngừng nuốt rượu xuống dạ dày: "Chỉ có nàng mới có thể moi được tin tức trong miệng lão tứ! Thật sự, thật sự lợi hại! Quá lợi hại rồi!!"

"Hửm? Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Tầm Tuyết quờ quạng túm lấy tay áo của nhị hoàng tước, mặc dầu say đến hai má đỏ bừng bừng vẫn nghe rất rõ lời nàng vừa nói: "Tứ hoàng tỷ ở đâu ra? Không phải tiểu ngốc tự mình điều tra sao?"

"Không có manh mối nương tử của ngươi làm sao điều tra? Nàng là thần linh tinh thông kim cổ hay sao? Đều là nhờ lấy lòng tứ hoàng tỷ mới có được tin tức báo cho nhị hoàng tỷ! Khụ, khụ, ta nói tứ hoàng tỷ đúng là ngốc, nghĩ thế nào lại tin Phó thị vứt bỏ ngươi để theo ả chứ? Ngốc nghếch! Ha hả! Thật ngốc!!"

Cơn say thoáng chốc bay mất phân nửa, Đông Phương Tầm Tuyết kích động đứng bật dậy, túm lấy bình rượu đập mạnh xuống bàn. Âm thanh đổ vỡ kéo tỉnh lục hoàng tước, phát hiện bản thân lỡ lời cũng đã muộn, khiếp đảm quan sát bát hoàng muội lửa giận ngút trời.

"L-Lão bát, say rồi! Ha hả, say rồi!! Lời người say không đáng tin đúng không?"

Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay túm lấy cổ áo lục hoàng tước kéo dậy, lớn tiếng rống vào mặt hắn: "Ngươi nói tiểu ngốc lấy lòng tứ hoàng tỷ để lấy tin tức? Tại sao? Hai hoàng tước tráng niên như các ngươi lúc đó đang làm gì mà để tiểu ngốc phải chịu ủy khuất làm những chuyện này? Hả?!"

"T-Ta, ta, ta... chuyện này..." Lục hoàng tước sợ đến độ nói lắp, khoa tay múa chân cố gắng giải thích: "Ngươi cũng biết tứ hoàng tỷ hành sự kín kẽ, bọn ta cũng không có manh mối gì. Nhị hoàng tỷ lại đinh ninh Hoàng hậu hãm hại mẫu phi của nàng, Phó thị vì muốn chứng minh Hoàng hậu trong sạch nên mới..."

"Tại sao các ngươi đều không tin nàng? Tại sao!?"

Mặc dù say đến đầu choáng mắt hoa Đông Phương Tầm Tuyết vẫn dễ dàng đem lục hoàng tước ném xuống đất: "Tại sao? Chẳng phải ta đã phó thác các ngươi chiếu cố nàng sao? Tại sao các ngươi vẫn để nàng chịu khổ?"

"X-Xin lỗi, xin lỗi a lão bát, bọn ta cũng không phải cố ý!"

Nhị hoàng tước bị chấn động bên cạnh lay tỉnh, nhìn qua thì thấy lão bát trừng trừng nhìn lão lục như muốn ăn tươi nuốt sống: "Làm gì vậy? Không uống nữa sao?"

Lục hoàng tước ngửa mặt lên trời điên cuồng mắng chửi, ta sắp bị đánh chết rồi ngươi còn tinh thần uống rượu?!

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì cổ áo đã bị lão bát nắm lấy giật ngược lên, nhị hoàng tước cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, che miệng ngăn cơn buồn nôn sắp trào đến.

"Ngươi đáp ứng ta thế nào? Ngươi nói ngươi sẽ bảo hộ tốt tiểu ngốc nhưng chuyện tốt ngươi đã làm là gì?" Đông Phương Tầm Tuyết gằn giọng đe dọa, toàn thân tản mát chiến đấu tin tức tố: "Nghi kị nàng? Bất tín nàng? Oan ức nàng? Nhị hoàng tỷ, ngươi thật sự muốn đẩy nàng xuống thuyền mới vừa lòng?"

Nhị hoàng tước bị dọa tỉnh rượu, nhìn qua lão lục mềm nhũn nằm trên đất liền biết chuyện đã bại lộ, nặng nề nuốt khan một ngụm nước bọt: "T-Ta không phải cố ý, là Phó thị tự mình chủ trương, ta chưa từng bắt nàng lấy lòng lão tứ để lấy tin tức! Ta phát thề! Ta tuyệt đối không có ý nghĩ sẽ vu oan cho Phó thị!!"



"Ngươi nói mấy lời này có ích gì chứ? Ta nghe các ngươi nói tiểu ngốc ngang ngược cố chấp đã cảm thấy kì lạ, tiểu ngốc bình thường nhu thuận hiểu chuyện như vậy sao phải vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận đến mức đóng cửa không gặp người. Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, là các ngươi bức nàng phải đi đến bước đường này! Đều là các ngươi bức nàng!!"

"Xin lỗi a lão bát, ta không nghĩ Phó thị lại cứng rắn như vậy, ta vốn định để nàng ở lại vương phủ một đêm sáng mai thì đưa về ngoại trạch..."

"Thôi đủ rồi!"

Đông Phương Tầm Tuyết buông tha cổ áo nhị hoàng tước, lảo đảo lùi về sau mỉa mai cười: "Các ngươi đều xem thường nàng, các ngươi không ai thật sự muốn bảo hộ nàng, là ta đã quá chủ quan rồi..."

"Lão bát không phải! Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu, bọn ta đúng là có sai, bọn ta không đáng mặt tước quý nhưng..." Lục hoàng tước liếm đôi môi khô khốc tìm lời lẽ biện bạch: "Hảo, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Miễn ngươi trong lòng thoải mái là được!!"

"Chém ngươi? Giết ngươi? Tiểu ngốc vì hàn gắn mọi quan hệ giữa chúng ta mới phải liều mình đến chỗ tứ hoàng tỷ lấy tin tức, ngươi bảo ta chém ngươi giết ngươi?"

Toàn thân mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, Đông Phương Tầm Tuyết ôm cái đầu đau buốt nặng nhọc thở ra một hơi: "Đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi."

"Lão bát ngươi..."

Lục hoàng tước muốn nói lại bị nhị hoàng tước ngăn cản: "Đợi ngươi tỉnh rượu bọn ta sẽ giải thích sau."

Nói xong liền vội vã dìu đỡ nhau chạy khỏi quân doanh lên ngựa quay về kinh thành. Một đêm nay hai vị hoàng tước đều bị doạ đến thất hồn lạc phách, vừa đặt chân vào phòng liền chui vào lòng vương phi nhà mình khóc lóc kể khổ.

Hai vị vương phi nghe xong cũng phải khiếp sợ, xem ra lần này bát gia giận thật rồi!

Trời vừa sáng hai vị vương phi không hẹn cùng nhau đến trạch viện ở ngoại ô, giữa đường thì gặp được nhau, lặng lẽ bàn bạc làm sao thuyết phục Tuyệt muội muội giúp vương gia nói đỡ trước mặt bát gia.

Ở ngoại trạch lúc này Phó Tuyệt Ca vẫn chưa biết chuyện gì vui vẻ cùng A Bích cắm hoa. Mùa hè liên trong trì đã nở, hoa trong sân cũng rực rỡ hơn, mỗi ngày nghe tiếng chim hót ngửi hương hoa thơm tâm trạng lẫn khí sắc đều tốt lên không ít. Nhưng nơi này vẫn không bằng trang viên bát gia đưa nàng đến, ở nơi đó mới thật sự là bồng lai tiên cảnh, quanh năm chim hót hoa thơm không khí cũng vô cùng trong lành.

"Ngươi lấy nhánh lá đó cho ta."

A Bích nhanh tay lấy nhánh lá đưa cho nương nương, nhịn không được vỗ tay tán thưởng: "Nương nương cắm hoa thật đẹp!"

"Ở Dực Khôn Cung có một ma ma cắm hoa rất đẹp, dù là dã hoa dã thảo đặt vào tay nàng đều sẽ trở thành mỹ cảnh nhân gian. Ta từng muốn bái nàng làm sư phụ nhưng nàng không nhận đồ đệ, nói là kỹ thuật gia truyền chỉ dạy cho nữ nhân trong gia tộc, ta khó khăn lắm mới học được một ít từ nàng."

"Còn có ma ma lợi hại như vậy? Nô tỳ cũng muốn học, nương nương ngài dạy nô tỳ có được không?"

"Hảo, dạy ngươi." Phó Tuyệt Ca cầm một cành bạch cúc với thược dược lên so sánh một hồi rồi nói: "Màu sắc của chậu hoa này rất nhạt, bạch cúc màu sắc trung tính không nên dùng, đổi thành cành thược dược này sẽ tăng thêm phần sinh động."

"A, nô tỳ hiểu rồi."

A Bích cằm cành thược dược lên tỉa gọn phần thân, nhổ bớt mấy cánh hoa bị héo ở bên ngoài rồi tìm vị trí thích hợp cắm vào bình hoa. Loại bình cổ ngắn thân tròn này không nên cắm quá nhiều, đại khái hai cành hoa, hai cành cây, một vài nhánh lá xanh và nụ hoa là đủ.

"Cắm hoá cũng không quá khó nhỉ nương nương?"

"Không khó, làm nhiều sẽ quen tay thôi." Phó Tuyệt Ca cúi người bê một chậu hoa dáng thuyền đặt lên bàn: "Ngươi thử cắm cho ta xem."

"Nương nương ngài coi trọng nô tỳ quá rồi." A Bích nuốt khan một ngụm nước bọt, xấu hổ xua xua tay từ chối: "Cái này khó quá, nô tỳ sợ là làm không được."

"Như cắm hoa ở bình tròn thôi, ta làm phần đế cho ngươi."



A Bích đứng bên cạnh tỉ mỉ quan sát, thoạt đầu nhìn chủ tử nương nương làm có vẻ rất đơn giản nhưng khi bản thân bắt tay vào làm thì mới phát hiện cắm hoa thật sự rất khó. Công việc này không chỉ đòi hỏi đôi bàn tay khéo léo mà còn yêu cầu người cắm hoa phải có mắt thẩm mỹ tốt, biết cách phối màu và bài trí hoa thảo phù hợp với các dạng bình cắm khác nhau.

Loay hoay cả buổi trời mà chẳng cắm được bình nào ra hồn, A Bích thất thần nhìn một bàn la liệt cành hoa bị nàng tỉ nát, A Phỉ nói đúng mấy việc tao nhã này không thích hợp với nàng!

"Không sao, luyện tập nhiều sẽ quen thôi." Phó Tuyệt Ca đặt bình hoa bản thân vừa cắm lên bệ cửa sổ, thuận thế quay đầu an ủi A Bích: "Cũng không còn sớm ngươi ra xem phụ giúp A Lệ chuẩn bị ngọ thiện đi."

A Bích rầu rĩ hành lễ rồi rời khỏi phòng, vừa vặn đụng mặt A Lệ đi từ hướng ngược lại, ý vị thâm trường chỉ tay ra ngoài cửa.

Lại đến rồi!

Không hỏi cũng biết A Lệ ám chỉ cái gì, A Bích lập tức quay vào phòng thông tri cho nương nương: "Người của Tôn Nghĩa vương phủ lại đến rồi nương nương có muốn gặp không?"

Mắt chưa từng rời khỏi bình hoa, lạnh nhạt mở miệng đáp: "Không gặp."

Vừa dứt lời bên ngoài liền truyền đến tiếng khóc nức nở của Tôn vương phi: "Tuyệt muội muội ngươi ra gặp bản phi một lần thôi có được không? Coi như bản phi cầu xin ngươi, Tuyệt muội muội, ngươi nếu không chịu gặp bản phi chỉ có thể quỳ ở đây không đi đâu nữa!"

"Tuyệt muội muội, Nghĩa vương hắn biết sai rồi, bản phi đích thân đến đây tạ lỗi với ngươi, cầu ngươi ra gặp mặt bọn ta một chút thôi cũng được a! Bọn ta không làm lỡ thời gian của ngươi đâu, một khắc à không một phân thôi cũng đủ rồi!!"

Tâm tình tràn đầy nghi hoặc dời mắt nhìn A Bích: "Hai vị vương phi sao lại đến rồi?"

A Lệ đúng lúc đẩy cửa đi vào, trước nghiêm chỉnh hành lễ sau mới đứng dậy giải thích: "Hai vị vương phi vừa đến đã khóc lóc inh ỏi, nô tỳ có hỏi nhưng các nàng nửa chữ cũng không nói chỉ đòi gặp nương nương rồi bưng mặt khóc suốt, bất đắc dĩ nô tỳ phải dẫn các nàng vào đây tránh hàng xóm xung quanh bàn tán cười nhạo."

"Không nói thì mặc các nàng quỳ đi, ngươi gọi vài thủ vệ nhanh nhẹn quay về kinh thành báo cho hai vị hoàng tước đến đón các nàng."

Vốn nghĩ hai vị vương phi đoan trang hiền huệ cùng lắm là khóc một trận sẽ không dám làm ra chuyện gì quá đáng. Bất quá Phó Tuyệt Ca thật sự đã đánh giá thấp Lục Ngưng và Chu Mạn Yên, chỉ cần là chuyện liên quan đến quan gia nhà mình thì dù có phải liều cả tính mạng cũng phải lôi Phó Tuyệt Ca ra ngoài cho bằng được. Hai người khóc nháo một hồi thấy không có kết quả thì đổi chiêu khác, trực tiếp tháo dây lưng ném lên cành cây lê trước cửa đe doạ nếu Phó Tuyệt Ca không chịu gặp các nàng liền treo cổ chết ở đây.

Phó Tuyệt Ca tâm phục khẩu phục, quân quý vì phu quân chuyện gì cũng dám làm, có chết đi sống lại thêm hai lần nữa nàng cũng không phải đối thủ của hai người họ. Miễn cưỡng sai A Bích mời hai vị vương phi vào phòng nói chuyện, trong lúc chờ đợi không quên suy nghĩ biện pháp làm sao đuổi hai vị vương phi phiền toái này đi.

"Tuyệt muội muội ngươi cuối cùng cũng chịu gặp bản phi rồi!"

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, rõ ràng là tiếng của Tôn vương phi nhưng người bước vào lại là Nghĩa vương phi.

Chu Mạn Yên mừng mừng rỡ rỡ chạy đến nắm lấy hai bàn tay Phó Tuyệt Ca: "Tuyệt muội muội ngươi đừng tức giận, bọn ta cũng không còn cách nào khác mới phải dùng đến hạ sách này. Ta biết Tuyệt muội muội thiện lương nhân hậu sẽ không thấy chết không cứu đúng không?"

"Lục vương phi nặng lời rồi, cơ mà Nhị vương phi đâu? Vừa nãy còn nghe thấy tiếng của nàng."

"À, tẩu tẩu nàng có dẫn theo hai vị nữ công tử, tiểu nữ công tử có mao bệnh không chịu được phấn hoa mà phòng ngươi thì..."

Vừa nói Lục vương phi vừa đảo mắt khắp phòng, tuy Phó Tuyệt Ca bày biện hoa thảo không nhiều nhưng với hài tử mắc bệnh suyển như tiểu nữ công tử căn bản chịu không nổi. Phó Tuyệt Ca hiểu ra nguồn cơn liền bảo A Phỉ A Lệ mang hết mấy bình hoa vừa cắm ra khỏi phòng, tiện tay đóng hết cửa sổ ngăn bụi bẩn ở ngoài vườn bay vào.

Đợi hương hoa tan đi phân nửa Lục Ngưng mới dám dẫn hai nha đầu vào phòng, tiểu nữ công tử trên mặt vẫn đeo sa mạn, lắc lư thân hình béo tròn gian nan bước theo mẫu phi. Biết được Phó Tuyệt Ca đối với tiểu hài tử vô cùng yêu thích nên Lục Ngưng cố ý dẫn theo nhi nữ đến lấy lòng nàng mặc dù chuyến này đi sẽ khiến tiểu nha đầu chịu không ít khổ.

"Tuyệt muội muội cầu ngươi cứu nhị lang! Bát gia nàng muốn giết nhị lang a!!"

Còn chưa kịp hiểu gì thì Nhị vương phi đã quỳ dưới đất khóc lóc inh ỏi, Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, tay chân luống cuống đỡ lấy cánh tay nàng: "Vương phi không nên, ta thân phận thấp kém nhận không được đại lễ này đâu! Với cả ngươi nói bát gia muốn giết nhị gia là ý gì?"

"Hôm qua nhị lang cùng với bát gia uống rượu, trong lúc uống say đã vô tình nói ra chuyện ngươi lợi dụng tứ gia để moi ra tin tức của Huệ Ngọc. Bát gia nghe xong rất tức giận đánh lục gia mấy cái, còn nói muốn giết nhị lang..."

Nói chưa hết câu Lục Ngưng đã bưng mặt khóc nức nở, hai nha đầu bên cạnh không hiểu chuyện gì chỉ biết níu lấy y phục mẫu phi an ủi.