Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 209



A Xán vòng ra sau bình phong mang điểm tâm cho nàng lót dạ: "Có điều đến giờ vẫn chưa nghe bát gia bàn đến chuyện hôn sự, lệnh ái cũng nên vì bản thân mà cân nhắc một chút. Vạn nhất hôn sự không thành ngài sau này không những không gả đi được mà thanh danh cũng mất hết. Trước khi đi Cao Ly bát gia từng hứa hẹn một lần, hồi kinh lại hứa hẹn một lần nữa, ngài ấy lẽ nào định cả đời chỉ cùng lệnh ái hứa hẹn? Phải, là nô tỳ nhiều chuyện, nô tỳ vốn không cách tư cách bàn luận chuyện của chủ tử nhưng nô tỳ nhìn không được ngài bị người khác dày vò hủy hoại. Ngài như vậy lương thiện, như vậy ôn nhu chu đáo, muốn gả cho ai mà không được, vương phủ chẳng qua chỉ là trèo cao hơn một chút nhưng nếu muốn ngài vẫn có trực tiếp tiến cung vi phi vi tần. Bát gia trước không có trách nhiệm sau không có lương tâm, ngài ngày ngày sống trong vương phủ lại không danh không phận bị người khác chà đạp chế giễu, nô tỳ thật sự thương xót ngài a lệnh ái."

"Ngươi hôm nay nói với ta mấy lời này có phải đã nghe người khác nói lung tung gì rồi không?"

Hỏi xong Phó Tuyệt Ca ngậm một ngụm lớn nước muối trong miệng, chờ đến khi lưỡi bắt đầu tê thì nhả ra. Làm thêm vài lần nữa mới súc miệng lại bằng nước trà, đưa tay tiếp nhận khăn lụa chà lau hai bên khóe môi ẩm ướt. Nói đi cũng phải nói lại, A Xán từ nhỏ đã đi theo hầu hạ nàng, lời người khác nói nàng không tin chỉ tin A Xán nói, không tự nhiên cô nương này lại hướng nàng biểu lộ bất mãn với bát gia. Nhất định là có người nào đó quan hệ thân thiết nhưng ở phía sau nói xấu nàng mới khiến A Xán tức giận đến mức quên hết tôn ti chạy đi tìm nàng cáo trạng.

"Lệnh ái là người thông minh không cần nô tỳ nhiều lời, mặc dù bát gia là người đáng để nương tựa nhưng không có quyết đoán, lại không dám trái ý Hoàng hậu nương nương. Lẽ nào định chờ đến khi Hoàng hậu nương nương băng rồi mới đem ngài thú vào cửa? Lúc đó vén lên hồng cân đã là gương mặt của một phụ nhân ba bốn mươi tuổi!" A Xán gắp một miếng bánh bột vào dĩa đưa cho tam lệnh ái: "Hôm qua đến Mi Cát cũng cười nhạo ngài xuất thân thứ nữ không xứng gả vào vương phủ, Mi Cát vốn là người của Hoàng hậu nương nương, người ta đã nói đến vậy rồi chúng ta cần gì phải gánh tội thay chứ? Nô tỳ nghĩ kĩ rồi, lệnh ái lựa chọn thế nào nô tỳ đều nghe theo, nếu một ngày bát gia không cần ngài nữa nô tỳ đưa ngài về quê nhà ở Hựu Dương, ở đó nô tỳ làm trâu làm ngựa, giặt đồ nấu cơm cho người khác cũng chiếu cố được lệnh ái."

Phó Tuyệt Ca đủ thông minh để nhận ra A Xán đối nàng tình nghĩa sâu đậm, trong vương phủ rộng lớn này người nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình A Xán. Nhớ kiếp trước người duy nhất chấp nhận cùng nàng chịu khổ ở tứ vương phủ chính là A Xán, cô nương trọng tình trọng nghĩa như vậy vốn không nên bị quỷ xui xẻo như nàng liên luỵ.

"Ta biết ngươi trong lòng thương xót ta không muốn ta chịu ủy khuất, nhưng con đường này là chính ta chọn lấy, bát lang cũng là người ta muốn gả. Kì thật ta đã sớm nhận ra Hoàng hậu nương nương không muốn chọn ta làm vương phi, đoạn hôn nhân này căn bản không thể thực hiện, những gì Mi Cát nói đều là sự thật ngươi không cần trách nàng làm gì."

"Lệnh ái ngài sớm biết không thể thực hiện sao còn tùy tiện trao thân cho bát gia chứ?"

"Khi bát lang nghĩ đến trưởng tử do ta sinh ra, gương mặt ngài tràn ngập ý cười, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, nắm bàn tay ta chặt đến nỗi không rút ra được. Ta biết bát lang rất yêu ta, ngài đời này chỉ muốn thú một mình ta, ta không nỡ cô phụ tấm chân tình của ngài càng không muốn cô phụ bản thân."

A Xán lòng đau nhói nói không nên lời: "Lệnh ái sao lại ngốc nghếch như vậy a?"

"A Xán, ta nghĩ kĩ rồi, cùng lắm cả đời làm một cái ngoại thất*, lặng lẽ hầu hạ bát lang giáo dưỡng hài tử, như vậy đối với ta đã quá đủ rồi." (Ngoại thất: Tiểu thiếp nuôi bên ngoài không nạp vào phủ)

"Nếu lệnh ái đã quyết như vậy nô tỳ cũng không còn lời nào để nói, nguyện ngài nhất thế bình an, vạn sự thuận lợi."

Phó Tuyệt Ca chồm người đến lau đi nước mắt trên mặt A Xán, mềm nhẹ nở nụ cười như hoa lan nở trong đêm sương, nhìn thì u buồn nhưng lại vô cùng rực rỡ: "Đừng khóc nữa, Mi Cát trước nay ăn nói không kiêng kỵ ngươi đừng quá để ý cũng không được nghĩ linh tinh rồi làm hại bản thân."

"Nô tỳ không nghĩ linh tinh! Nô tỳ là tức giận Mi Cát ăn nói hàm hồ khinh miệt lệnh ái, vương phủ không ngờ còn có bạch nhãn lang!"

"Được rồi, xem ngươi giận đỏ hết mặt kìa, người khác không biết còn nghĩ ta ức hiếp ngươi." Phó Tuyệt Ca gắp một miếng bánh bột nhét vào miệng A Xán, hai mắt cười cong thành cầu vồng nhỏ: "Ngoan, ăn đi, món bánh bột này ăn không tồi, ăn nhiều cũng không bị ngấy nữa."

A Xán tâm tình cải thiện vui vẻ chia sẻ bánh bột với tam lệnh ái, chủ bộc hai người ta một câu ngươi một câu chẳng biết từ lúc nào dĩa bánh bột đầy ắp đã sạch bóng.

Vui vẻ không bao lâu A Phỉ đột ngột xông vào, đầy mặt lo lắng chỉ tay ra cửa: "Phó nhị lệnh ái lại phát điên rồi! Nói cái gì không gặp bát gia sẽ đâm đầu vào tường tự sát, Lý Y Cách bọn họ không dám tiến vào khuê phòng sợ là sắp cản không nổi nữa!"

"Muốn đâm đầu thì đâm đầu, ta không tin Phó Yên Ca dám tự sát."

Hướng A Phỉ vẫy vẫy tay ý bảo mau đến đỡ nàng, A Phỉ A Xán tả hữu dìu nàng đến bàn ăn ngồi xuống: "Nghe theo bát gia đem cửa đóng chặt không để Phó Yên Ca tuỳ ý xuất nhập, đợi bát gia xong việc trở về sẽ tự mình xử lý, nếu còn không được thì cho hai ma ma vào dạy dỗ một trận."

"Vạn nhất Phó nhị lệnh ái thật sự đâm đầu tự sát thì sao? Đây dù gì cũng là Thân vương phủ, náo đến mức xảy ra án mạng thì không hay đâu."

"Ta hiểu con người Phó Yên Ca, miệng hùm gan sứa, chỉ được mạnh miệng chứ không dám tự sát. Các ngươi chờ rồi xem, nếu thật sự ả dám đâm đầu vào tường thì gọi Thái y đến xem, đâm mạnh cỡ nào cũng không đâm chết liền đi?"

"Cũng đúng, vậy nô tỳ đi gọi sẵn vài Thái y đứng chờ ở cửa, nghe động tĩnh lập tức xông vào."

"Đi đi."



A Phỉ mau lẹ chạy đi tìm Thái y cũng nhờ vậy ngọa phòng mới được yên tĩnh.

Lẳng lặng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, không ngờ tuyết đã ngừng rơi rồi, hai bên cây cối xum xuê xanh mướt tràn đầy sức sống. Sắc xuân bao trùm vương phủ, cỏ xanh chạy thẳng đến tận chân trời, tâm tình phức tạp nhất thời vì cảnh sắc mỹ lệ bên ngoài dần dần thả lỏng.

"Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu?" (Xuân Hiểu – Mạnh Hạo Nhiên)

"Lệnh ái rất ít ngâm thơ sao hôm nay lại có hứng ngâm thơ của Mạnh tiên sinh vậy?"

"Tức cảnh sinh tình mà thôi." Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, lòng nhẹ bẫng như cánh hoa trôi trên làn nước xuân: "Lòng tưởng niệm khó giãi bày, người tương tư khó thấu hiểu, chung quy chỉ là mây trời gió nước không thể nắm bắt."

A Xán học theo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trời gió nước đúng là không thể nắm bắt.

Đợi một lúc không nghe thấy viện kế bên có động tĩnh gì nữa, có lẽ Phó Yên Ca cũng phát hiện ra chiêu đâm đầu tự sát này không có kết quả nên chẳng buồn tiếp tục nháo.

Quá giờ ngọ bát gia hồi phủ, nghe tin Phó Yên Ca đòi sống đòi chết cũng không thèm quản, một đường đi thẳng đến viện tử của Phó Tuyệt Ca nghỉ ngơi.

"Nương tử nàng tỉnh rồi chứ?"

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười chống tay lên bàn đứng dậy: "Bát lang nói gì thế? Đã giờ nào rồi sao có thể không tỉnh a?"

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh tay tháo xuống quan mão ném cho Mi Cát, cao hứng tiến đến trước mặt nương tử đem nàng kéo vào lòng, tham lam vùi đầu vào cổ hít từng luồng hương thơm. Là tước quý đã trải qua tình sự Đông Phương Tầm Tuyết lúc này chỉ muốn đem nương tử trói chặt bên người bất ly bất khai, nếu không phải sự vụ trong triều chất cao như núi nàng cũng không muốn đi.

"Nương tử một mình trong phủ có nhớ vi phu không?"

Phó Tuyệt Ca khúc khích cười, đưa tay ngăn cản bát gia tìm đến môi nàng: "Ngài đừng náo, người ta chân đau eo mỏi không có tâm tư nhớ ngài đâu."

"Chân đau eo mỏi sao?" Đông Phương Tâm Tuyết cúi đầu nhìn mới phát hiện ghế ngồi của tiểu ngốc vẫn lót đệm: "Đều trách ta, nương tử nếu mệt thì về giường nằm đi, vi phu sức khoẻ tốt có thể hầu hạ nàng."

Bát lang đã có ý muốn hầu hạ Phó Tuyệt Ca cũng không ngốc đến mức từ chối, ngoan ngoãn đưa tay để nàng ôm về giường. Cảm giác thân thể được bọc trong tin tức tố thật sự rất thoải mái, đến độ Phó Tuyệt Ca lưng chạm giường rồi vẫn không chịu buông tay.

"Vi phu nghe nói quân quý thân thể mệt mỏi bảy tám phần là mang thai rồi."

Lời này nói ra A Xán lập tức bật cười, sau đó lại vội vội vàng vàng che miệng.

Phó Tuyệt Ca đầy mặt xấu hổ đánh lên người bát gia không khác gì phủi bụi: "Người ta mới hầu hạ ngài đêm qua sao có thể mang thai liền được chứ?"

"Nàng không biết, lúc trong Dưỡng Tâm Điện cùng phụ hoàng xem tấu chương, ta mấy lần nghĩ đến nàng mang thai sinh con thì không nhịn được cười ra tiếng. Phụ hoàng còn hỏi hôm nay ta gặp chuyện gì vui hay sao?"

"Ngài thật là!" Phó Tuyệt Ca hai má vừa đỏ vừa nóng đủ để rán chín thịt cá: "Muốn mang thai cũng phải mấy tháng sau mới có kết quả, Lục vương phi hầu hạ nửa năm mới có hỉ, chuyện này không thể gấp gáp được đâu."

"Ta dĩ nhiên là biết chuyện này, chỉ là..." Đông Phương Tầm Tuyết bộ dáng lóng ngóng không khác gì tiểu hài tử mắc lỗi sợ bị phụ mẫu quở trách, lòng bàn tay rịn ướt mồ hôi liên tục chà xát đầu gối: "Nàng nói, hài tử sinh ra sẽ giống nàng hay là giống ta?"

"Bát lang!!"



A Xán thật sự nhịn không nổi nữa rồi, hai tay che miệng chạy ra khỏi phòng cười một trận thật sảng khoái. Vạn vạn không ngờ bát gia còn có mặt ngốc nghếch như vậy, xem ra là muốn hài tử muốn đến phát điên rồi.

Chỉ sợ nói thêm hai câu mặt mũi bát lang đều mất sạch, Phó Tuyệt Ca vội phất tay cho lui hết cung nữ, ngoạ phòng rộng lớn duy chỉ có hai người các nàng.

"Ngài thật là, mấy lời vừa nãy đều bị hạ nhân nghe thấy hết rồi, ngài sau này lấy mặt mũi gì nhìn người đây?"

"Ta trong lòng đang rất cao hứng! Nhắm mắt mở mắt đều nghĩ đến việc nàng mang thai sinh con cho ta, lúc đó hài tử đặt tên thế nào, cho đọc sách ở nhà nào. Là cô nương thì mặc y phục như thế nào mới đẹp, công tử thì học cưỡi ngựa hay bắn cung trước?"

"Bát lang ngài đừng nói nữa, hài tử còn chưa có ngài tính đến mấy chuyện này làm gì?" Phó Tuyệt Ca nắm lấy hai tay bát gia ngăn nàng tiếp tục hoa tay múa chân kể chuyện hài tử: "Quan trọng bây giờ là chuyện đê điều, ngài xử lý đến đâu rồi? Có gặp vấn đề gì không?"

"Chuyện đê điều chỗ nào quan trọng chứ? Quan trọng là nàng, là hài tử của chúng ta!" Đông Phương Tầm Tuyết vẫn chưa thôi phấn khích, từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy đỏ: "Nương tử nàng xem thứ này đi, là nhị hoàng tẩu đích thân đến Ngọc Thanh Quan cầu cho chúng ta đó. Ta đọc xong không nhịn được cười lớn một trận, đến cả lão thiên gia cũng muốn tác thành cho chúng ta!"

Phó Tuyệt Ca không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cầm lấy mảnh giấy đỏ mở ra xem. Nguyên là là một quẻ bói, bên trên chỉ ghi ngắn gọn tám chữ.

Hữu cầu tất ứng, tâm tưởng sự thành.

Mấy lời này dù là ai nghe xong cũng đều cao hứng nhưng Phó Tuyệt Ca lại nảy sinh một nghi hoặc: "Nhị hoàng tẩu sao lại giúp chúng ta xem bói? Còn xem được quẻ tốt như vậy? Là cầu cho chúng ta hay cầu cho nàng nha?"

"Là cầu cho nàng a nương tử."

Đông Phương Tầm Tuyết dang tay kéo nàng dựa vào vai mình, ở trên đỉnh đầu hôn một cái, tóc của nương tử nhà nàng thật sự rất thơm nha!

"Nhị hoàng tẩu sau khi biết mình có hỉ thì đi Ngọc Thanh Quan bói một quẻ, thuận tiện nhờ cao tăng bói cho nàng. Quân quý cầu quẻ cũng chỉ cầu nhân duyên, hài tử, dù là phương diện nào quẻ bói này đều nói tốt!"

Phó Tuyệt Ca xem kĩ lại lần nữa, đúng là không có hàm nghĩa nào khác: "Nếu nói hữu cầu tất ứng sao Hoàng hậu nương nương lại cự tuyệt hôn sự của chúng ta?"

"..." Đông Phương Tầm Tuyết khó xử nhìn đông nhìn tây, ngón tay xoắn xoắn dây lụa thắt ở ngực áo của Phó Tuyệt Ca: "Có thể hữu cầu tất ứng này ám chỉ chuyện tử tự thì sao?"

"Vậy càng không đáng tin, muốn hỉ đâu phải ngày một ngày hai liền có, ít nhất cũng phải đến năm sau mới sinh ra được. Ta lại nghĩ quẻ nào cũng là quẻ tốt, tuỳ tiện chọn một cái không phải hữu cầu tất ứng thì là vạn sự thuận lợi, hoàn toàn không đáng tin cậy."

Đông Phương Tầm Tuyết nhận lại giấy đỏ trong tay Phó Tuyệt Ca, mặc dù tiểu ngốc nói không đáng tin nhưng nàng luôn cảm thấy quẻ bói này nói rất đúng. Uỷ khuất nhét lại giấy đỏ vào ngực áo, tiểu ngốc không tin không sao, lão thiên gia muốn ban trưởng tử cho nàng thì sớm muộn cũng sẽ có tin tốt.

"Không tin thì không tin, chúng ta đừng nói chuyện này nữa." Đông Phương Tầm Tuyết hứng trí bừng bừng kéo Phó Tuyệt Ca vào câu chuyện thứ hai: "Ta nghe nói trong thành có một..."

"Bát lang, hài tử là duyên phận không thể cưỡng cầu, ngài có tinh thần như vậy thì đi xem người của viện bên kia đi. Ban nãy còn đòi đâm đầu tự sát, ta sắp không chịu nổi bên kia ồn ồn ào ào kinh động tứ phương rồi."

"Phó Yên Ca này tiền kiếp nhất định là mãnh khuyển, thấy người liền sủa thấy người liền cắn, phiền chết đi được!"

"Ngài tính xử trí thế nào?"

Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi một lúc thì lớn tiếng gọi ra ngoài: "Mi Cát, ngươi gọi thêm vài người đến viện bên kia đuổi người đi. Về đến Công tước phủ thì canh chừng cẩn thận không để Phó Yên Ca có cơ hội chạy đi tìm nương nương cáo trạng!"

"Vâng!"