Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 190



“A!!”

Tiếng hét cao vút của người bên cạnh doạ tỉnh Mạc tiểu nương, hoảng hốt ngồi bật dậy xem thử chuyện gì đang xảy ra, vừa vặn nhìn thấy quan gia trong mộng mị không ngừng la hét giãy dụa. Không biết nàng nằm mộng thấy những gì mà sợ đến mức tay chân vung vẩy loạn xạ, gương mặt tú mỹ ướt sũng mồ hôi, cách một tấm chăn vẫn cảm nhận được cơ thể nàng không ngừng phát run.

“Quan gia ngài làm sao vậy?”

Mạc tiểu nương vẫn còn mụ mị vì bị đánh thức giữa chừng, khó khăn lay người quan gia hai cái nhưng không có tác dụng gì trái lại còn khiến quan gia ngày càng kích động đánh đấm lung tung. Một chưởng sượt qua đánh thẳng vào vai trái phát sinh tiếng xương cốt răng rắc, Mạc tiểu nương đau đến khắp người tê dại, há miệng muốn hét lại hét không thành tiếng.

“Quan gia!!”

Gọi đến lần thứ bảy thứ tám quan gia mới chịu từ trong mộng mị tỉnh dậy, khắp người ướt sũng mồ hôi, y phục nàng mặc không chừng còn có thể vắt đầy một chậu nước. Mạc tiểu nương nén cơn đau chồm người qua kiểm tra sắc mặt quan gia, quả nhiên vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng chẳng biết lúc nào nước mắt đã rơi ướt gò má bên trái.

Lần đầu tiên nhìn thấy quan gia rơi lệ, Mạc tiểu nương bất khả tư nghị chạm vào mặt nàng, ngón tay quẹt dòng nước trên mặt đưa lên mũi ngửi thử, thật sự là nước mắt.

“Quan gia ngài khóc sao? Ngài vì gặp ác mộng mà khóc?”

Câu này nói ra chỉ có ba phần là quan tâm còn bảy phần là cười nhạo.

Đông Phương Tầm Liên không có tâm tình quản lời Mạc tiểu nương nói là thật tình hay giả ý, nhanh chóng mặc lại y phục rồi bước xuống giường rời đi. Mạc tiểu nương ú ớ vài tiếng thì người đã đi mất, nghi hoặc nhìn qua cung nữ đang đứng gần bức bình phong, đối phương cũng chỉ biết lắc đầu từ chối cho ý kiến.

Lại nói đến Đông Phương Tầm Liên mặc lý y đơn bạc, khoác tạm một kiện ngoại sam mỏng manh, nện giày xuống sàn nhà phát sinh tiếng cộp cộp nặng nề. Do ngoài trời đang mưa nên sắc trời cũng âm u hơn bình thường, dọc đường đi nhìn thấy không ít cung nữ chân trần đạp lên thang gỗ đốt nến trong đèn lồng để thắp sáng hành lang.

Thẳng đến tận cùng hành lang phát hiện ánh sáng yếu ớt từ trong một căn phòng nhỏ phát ra, trước cửa ẩn hiện vệt màu đỏ hình thù kì dị, Đông Phương Tầm Liên lấy làm lạ liền đẩy cửa vào xem.

Đây là phòng dùng để thi triển tà pháp của vu sư, bình thường chỉ khi muốn dẫn mộng Đông Phương Tầm Liên mới vào đây. Nhưng cơn ác mộng ban nãy nhắc nhở nàng có gì đó không bình thường nên quyết định đi tìm vu sư hỏi cho ra lẽ.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, vu sư đơn độc ngồi xếp bằng trên bục đá, miệng lẩm bẩm gì đó nhưng do đứng quá xa nên Đông Phương Tầm Tuyết không nghe rõ. Chậm rì rì nhấc chân bước vào, tiện tay đem cửa khép lại, vu sư vẫn tập trung niệm chú nên không phát hiện ra nàng.

“Bản vương đã gặp ác mộng.”

Vu sư nặng nề mở mắt nhìn tứ gia cách hắn vài bước chân, suy nghĩ một lúc thì nói: “Bần đạo đã thử điều tra người lần trước phá vỡ mộng cảnh của chúng ta, xác thực không phải vu sư phía Phó nhị lệnh ái mà là một người khác pháp lực phi thường cao thâm.”

“Không thể tra ra chân thân?” Đông Phương Tầm Liên phiền muộn chau mày, nàng không muốn đến cả trong mơ vẫn không thể có được Phó tiểu ngốc: “Bản vương cho ngươi thêm thời gian tiếp tục điều tra, nhất định phải cho bản vương câu trả lời thích đáng!”

Vu sư không vội trả lời mà trực tiếp bước xuống bục đá dập đầu thú tội: “Chuyện điều tra thật sự là không thể, dù tứ gia có lấy mạng bần đạo đi chăng nữa bần đạo vẫn không cách nào tra ra được chân thân của người kia. Hai năm qua bần đạo liên tục hao tổn pháp lực thực hiện dẫn mộng, so với trước kia thật sự đã kém đi rất nhiều, nếu có kiên trì chỉ sợ phải bỏ mạng trong mộng…”

Không đợi vu sư nói xong Đông Phương Tầm Liên đã nổi giận đùng đùng vung tay gạt đổ khay trà xuống đất, đồng tử đỏ ngầu sục sôi hận ý: “Vô dụng!”

Vu sư đầu càng cúi thấp hơn, mười ngón tay đặt trên sàn không ngừng run rẩy: “Bần đạo tận lực, cầu tứ gia tha mạng!”

Không hiểu tại sao sau khi gặp ác mộng tinh thần của nàng liền không được tốt, cả người luôn cảm thấy bức rức khó chịu, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt.

“Bỏ đi, ngươi giúp bản vương xem thử ác mộng ban nãy là từ đâu mà có.”

“Vâng, thỉnh tứ gia nằm xuống giường.”

Đông Phương Tầm Liên miễn cưỡng bước qua giường nắm xuống, giày cũng không muốn cởi, hít một hơi thật sâu liền nhắm mắt chờ đợi giấc ngủ thứ hai.



Đồ tế lễ luôn được chuẩn bị đầy đủ tươm tất, vu sư chỉ mất chút thời gian sắp xếp lại, thực hiện vài thao tác cơ bản rồi bắt đầu thi triển pháp thuật dẫn mộng. Nén hương vừa ghim vào lư bạc thì đột nhiên tứ gia trên giường ngồi bật dậy ôm ngực ho ra một búng máu, theo khói hương cơ thể không ngừng co giật. Tâm can như bị ai dùng lợi kiếm từng nhát từng nhát đâm xuyên qua, đau đớn bưng chặt cổ họng gào rống.

“A! Tên khốn nhà ngươi!” Đông Phương Tầm Liên thống khổ giãy dụa trên giường, vệt máu trên miệng chảy ào ào như suối nhanh chóng tràn đến khắp cằm dưới: “Ngươi dám mưu hại bản vương? Khụ, ngươi…”

Vu sư bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ đến hai chân nhũn thành bùn, vô thố quỳ lết đến trước giường kiểm tra mạch đập của tứ gia, dường như phát hiện chuyện gì đó mà hai mắt đồng thời trừng to.

“N-Ngài, ngài bị thương rồi!”

“Ngươi mù rồi? Nhìn như vậy còn không phải bị thương thì là gì?”

Nói xong liền ôm ngực ho thêm một búng máu, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị ai dùng lửa điên cuồng thiêu đốt, đến cả việc đơn giản là hô hấp nàng cũng không làm được.

“Bần đạo không có ý đó, mà là…” Vu sư thần tình hoảng hốt cố gắng vắt óc tìm ra lời lẽ thích hợp để giải thích: “Là bị mộng cảnh đả thương rồi! Triệu chứng này rất có thể là do có người cố ý dẫn ngài vào trong mộng cảnh khiến ngài trong mộng bi thương quá độ mà tổn hại đến thân thể ngoài thực tại. Xem tình hình này có lẽ những thứ ngài gặp trong mộng vô cùng thê lương nên mới tổn thương thân thể nghiêm trọng đến mức này.”

“Còn có người thi triển được thuật dẫn mộng sao?”

Đông Phương Tầm Liên cố nhớ lại giấc mộng ban nãy, chỉ có nàng, tiểu ngốc và lão bát. Với tính khí của tiểu ngốc nhất định không bao giờ làm ra những chuyện tà đạo thế này, vậy thì người dẫn mộng chỉ có thể là lão bát. Bốn năm trước bởi vì nhất thời sai lầm mà để lão bát có được cơ hội trở mình, ngay cả người mình yêu cũng phải hai tay dâng lên cho kẻ khác, cơn giận này nàng quả thật nuốt không trôi.

“Ngươi lập tức chuẩn bị, bản vương muốn tiếp tục dẫn mộng!”

“Vạn vạn không thể a!”

Vu sư quỳ một mực trên đất không dám ngẩng đầu lên, vốn dĩ tước quý tin tức tố đã vô cùng áp bách nhưng khi ở gần tứ gia mới phát hiện khí tức của nàng so với những tước quý khác rõ ràng nồng đậm hơn rất nhiều. Đây xem là điểm khác biệt giữa tước quý phẩm cao và tước quý phẩm thấp, dù có cố gắng đến mấy vẫn không thể cùng hậu duệ hoàng thất so bì.

“Mộng cảnh vừa rồi ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng đến thân thể của ngài, bần đạo kiểm tra mạch tượng phát hiện khí huyết liên tục di chuyển hỗn loạn, mạch đập khi mạnh khi yếu không thể kiểm soát. Lục phủ ngũ tạng ít nhiều cũng có dấu hiệu bị tổn hại, nội căn suy kiệt đến mức trống rỗng. Nếu còn kiên trì thực hiện thuật dệt mộng chỉ e cơ thể ngài sẽ chịu không nổi mà tổn hại đến căn nguyên, lợi bất cập hại, thỉnh tứ gia tam tư suy xét.”

“Thân thể bản vương thật sự đã bị tổn hại nghiêm trọng? Không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao?”

“Mộng cảnh vốn được xây dựng từ thực tại, trong mộng có thất tình lục dục, có khoái lạc đau khổ, thương tổn trong mộng cũng chính là thương tổn trong hiện thực. Người dẫn mộng này thủ đoạn tinh vi tàn nhẫn, không chỉ nắm rõ điểm yếu của tứ gia ngài mà còn biết cách khiến ngài đau đến chết đi sống lại. Bằng không chỉ với một giấc mộng căn bản không thể tổn hại nghiêm trọng đến mức này.”

“Quả nhiên là lão bát, chỉ một mình ả mới nắm được điểm yếu của bản vương.”

Nói vài câu Đông Phương Tầm Liên lại cảm thấy đau ngực, mỗi lần kích động ngực lại đau thêm một chút, khó chịu xoa vuốt lồng ngực mấy cái nhưng vẫn chẳng có ích gì.

“Ngươi nói khi nào thì bản vương có thể tiếp tục dẫn mộng?”

“Dưới tình hình này tứ gia phải điều dưỡng ít nhất là ba bốn năm mới có thể hồi phục như trước. Bần đạo lời này không khoa trương, thân thể ngài hiện tại không khác gì cây khô trong sa mạc, đừng nói là tiếp nhận dẫn mộng đến cả sống tiếp được hay không còn chưa thể nói trước.”

Bất tri bất giác xoa mạnh vào ngực, cơn đau tức thì ùa đến khiến nàng không kịp trở tay mà ồ ề thở dốc, thân thể này quả nhiên không còn đủ sức lực chống đỡ. Điều này cũng cho nàng biết Phó Tuyệt Ca đối với bản thân có bao nhiêu quan trọng, vì vài giấc mộng không thành ý nguyện mà đau thương đến độ tổn hại đến căn nguyên.

Mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, sớm thôi nàng sẽ đưa Phó Tuyệt Ca trở về bên cạnh hảo hảo làm một viên tiên dược chữa lành bách bệnh.

- ----------------------------

“Chủ tử nương nương liệu sự như thần, người của chúng ta ở Thanh Thân vương phủ truyền tin nói tứ gia sau giấc ngủ trưa luôn cảm thấy tinh thần không tốt, hạ nhân làm gì không vừa ý liền phạt bản tử rồi đuổi khỏi phủ. Nàng còn nghe ngóng được thân thể tứ gia suy kiệt đến mức như cây khô trong hoang mạc, đừng nói tiếp tục dẫn mộng ngay cả việc vượt qua mùa đông năm nay cũng khó. Với tình hình này sắp tới tứ gia không thể gây thêm sóng gió gì, nương nương có thể yên tâm nghỉ ngơi một thời gian rồi.”

Phó Tuyệt Ca bình tĩnh đặt kéo xuống bàn, nhấc cành cúc tỉ mỉ xem xét trái phải, vẫn không hài lòng tiếp tục cắt tỉa lần nữa. Đối với mỗi cành hoa nàng yêu cầu vô cùng khắc khe, ngoại trừ hoa cúc chính tay bát gia trồng những cành hoa khác trong mắt nàng chẳng khác dã thảo là bao.

Cắt tỉa một lúc cành cúc vẫn ảm đạm rũ xuống những cánh hoa mỏng manh, cơn gió thổi qua khung cửa, cánh hoa rung động thật khẽ rồi rơi xuống mặt bàn. Đôi đào hoa nhãn thoáng trầm xuống, móng tay vô thức bấm chặt vào cành cúc khiến phần thân gãy làm đôi, phần đầu hoa trực tiếp rơi lẫn vào đám lá đã tỉa trước đó.



A Xán tinh ý vội cúi xuống nhặt nửa phần đầu cành cúc đặt lên bàn: “Sắp vào đông rồi hoa cũng không còn đẹp nữa, hay là nô tỳ hái cho lệnh ái ít cẩm tú trang trí trong phòng nhé?”

“Vứt hết đi.”

Ném nửa cành cúc còn lại xuống đất, Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh quay trở về trà án: “A Phỉ ngươi còn nghe ngóng được điều gì?”

A Phỉ được gọi đến tên liền bước lên kể lại những gì mình nghe được: “Chính phòng vừa truyền ra tin tức nhị lệnh ái sau giấc ngủ trưa thì không ngừng nôn ra máu. Thái y đến khám nói trong người vượng hoả, khí huyết lưu thông kém, mạch tượng suy nhược, cho rằng nàng thường hay bỏ bữa lại không nghỉ ngơi đầy đủ nên thân thể mới bị tổn hại. Người của chính phòng không tin gọi rất nhiều đại phu đến chẩn trị nhưng kết quả vẫn thế, nhị lệnh ái đến nay còn hôn mê bất tỉnh, uống hai thang thuốc nhưng tình hình vẫn không khả quan.”

“Vậy thì tốt, không còn Phó Yên Ca giở trò bát gia ở Cao Ly sớm thôi sẽ hồi phục.”

Ánh mắt chuyển đến A Xán vẫn đang dọn dẹp hoa thảo trên bàn, hai chân mày nhịn không được nhíu chặt lại với nhau: “Ta không cần, đều đem vứt hết đi.”

“Dạo gần đây tâm trạng lệnh ái luôn không được tốt, nô tỳ nghe nhiều người nói tinh thần không tốt nếu nhìn hoa thảo nhiều một chút sẽ thoải mái hơn, tinh thần tốt thì sức khoẻ tự nhiên cũng sẽ cải thiện.”

A Xán nhặt lại những cành hoa chưa bị lệnh ái cắt tỉa thành mảnh vụn, tính toán chốc nữa ra vườn hái thêm một ít cẩm tú cầu. Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, dù sao nàng nói A Xán cũng không nghe đành tuỳ ý nàng muốn làm gì thì làm.

“Lệnh ái đừng nghĩ đến chuyện này nữa, còn không đến hai tháng là sinh thần của ngài, năm nay ngài muốn tổ chức sinh thần ở đâu đây?” A Xán một bên bận rộn thu dọn một bên híp cong mắt cười nói: “Phụng Hư Cư thức ăn rất ngon nhưng không gian có chút nhỏ, còn Đàm Tiên Cư thức ăn bình thường nhưng bày trí rất tinh tế. Nếu không hay là nô tỳ đi Phụng Hư Cư mua thức ăn, còn tiệc thì tổ chức ở ngay trong phủ?”

“Tuý ý, ngươi hỏi ý nương thân xem nàng muốn dùng món nào ở Phụng Hư Cư, sinh thần năm nay không cần làm lớn, ta chỉ muốn cùng nương thân hai người trải qua sinh thần.”

“Nhắc đến sinh thần mới nhớ.” A Lệ đặt ngón trỏ dưới cằm gõ theo nhịp, miên man nghĩ đến điều gì đó: “Hình như qua sinh thần năm nay là chủ tử nương nương được mười lăm tuổi rồi.”

“Úc, ngươi nói ta mới nhớ, lệnh ái sang năm có thể thực hiện lễ cập kê rồi!”

Rõ ràng người đến tuổi cập kê là Phó Tuyệt Ca nhưng người vui mừng nhất lại là A Xán: “Qua lễ cập kê thì có thể tiếp nhận cầu thân, thành gia lập thất, đây là chuyện đại hỉ nha!”

“Lễ cập kê của nương nương không được sơ sài qua loa, nhất định phải làm thật long trọng, so với nhị lệnh ái phải hoành tráng náo nhiệt gấp mưới lần!” A Phỉ nói không ngượng miệng, tiếp tục khoa tay múa châm biếm Phó Yên Ca: “Chẳng qua nhị lệnh ái mang danh đích nữ nên Công tước gia mới tổ chức lễ cập kê linh đình đến vậy. Nhưng mà đồ ăn lần đó đặc biệt không ngon, gia nhân sai việc không có bao nhiêu người, quanh đi quẩn lại chỉ có vài bằng hữu thân quyến chung vui. Vậy mà nhị lệnh ái còn dám đến trước mặt chủ tử nương nương khoa trương đúng là mất mặt!”

Phó Tuyệt Ca tinh thần đang không tốt nghe các nàng một câu lại một câu chọc đến khanh khách cười vang: “Ngươi a, mấy lời này chỉ được nói cho ta nghe, để người khác nghe thấy sẽ đánh giá tứ phòng chúng ta không biết quản giáo, không có phép tắc.”

“Nhưng đây là sự thật nha, nô tỳ mới không sợ đám người chính phòng đó, chẳng qua chỉ là một cái hão danh đủ chèn ép a miêu a cẩu mà thôi. Nghĩ lại tứ phòng có bát vương phi tương lai ở đây cũng không có mấy người dám nói chúng ta không có quy tắc.”

A Xán và A Phỉ đồng thanh cười lớn, thậm chí còn gật gù đồng tình, Đại Minh này quả thực không có mấy ai dám đắc tội chủ tử nương nương. Phó Tuyệt Ca cười cười hai tiếng, cũng không phản bác, nàng chỉ là không muốn nói thành lời mà thôi.

“Hảo liễu, xem các ngươi nói thành cái gì rồi, coi chừng người khác cười chê đó.” Phó Tuyệt Ca thần thanh khí sảng chống tay lên bàn đứng dậy, hít một hơi luồng khí lành lạnh những ngày đầu đông: “Ta chỉ mong năm nay có thể cùng bát gia đón sinh thần, ngài từng nói hai năm sẽ hồi kinh nhưng đã ba năm rồi vẫn chưa nghe thấy tin tức gì.”

“Lệnh ái an tâm, bát gia khỏi bệnh rồi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện ở Cao Ly, dù sao ngài cũng không thể ở lại Cao Ly cả đời có phải không?”

“Các ngươi thu xếp đi.”

Phó Tuyệt Ca cúi đầu xoay chiếc trạc bằng bạc bát gia tặng nàng, sóng mắt đào hoa dưới ánh hoàng hôn phản chiếu một tầng hơi nước: “Không thể để tứ gia và Phó Yên Ca hồi phục quá nhanh.”

Dứt câu liền tháo chiếc trạc đưa cho A Xán, trên mặt A Xán lộ ra tia khiếp sợ, không dám tin tam lệnh ái vì chuyện bát gia bị Phó Yên Ca tổn hại mà muốn đuổi cùng giết tận.

Thấy được tia do dự trong mắt A Xán, Phó Tuyệt Ca bình tĩnh chồm người qua nắm lấy bàn tay nàng, đem chiếc trạc đặt vào lòng bàn tay: “Không chết được.”

A Xán do dự một lúc vẫn chọn nắm chặt chiếc trạc bạc, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi thực hiện nhiệm vụ tam lệnh ái giao phó.