Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102

Chương 22: Lật bài



Trần Thiên tức giận không tả nổi! Trừng trắng mắt với Triêu Chân, hắn nhất định sẽ cho cậu ta biết như thế nào là TÌNH ANH EM PLASTIC!!!

Từ nay Triêu Chân sẽ chính thức trở thành Triêu chó!

"Chuyện không như mọi người nghĩ đâu, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh bình thường! Đừng có nghe lời cái tên này!" Hắn vừa giải thích vừa tức giận chỉ Triêu Chân.

"Thật không?"

"..... Thật! Chuyện tôi muốn nói là chuyện khác." Trần Thiên bất lực mà nắn chỉnh lại mạch suy nghĩ của mọi người.

"À..."

"Vậy, chuyện quan trọng đó là gì?" Cain tỉnh táo nhất, anh chủ động hỏi.

Trần Thiên thở phào, cuối cùng cũng gặp được một người thấu tình đạt lý, hắn ngồi xuống nghiêm túc.

"Mọi người có biết về tin tức chính phủ đã thực hiện một thí nghiệm ngầm lên người và đang bị lên án kịch liệt không?"

"Ừm, khắp các bản tin đều rần rần lên vụ này, ngày nào cũng có người dân xuống đường biểu tình phản đối." Trương Hán ở gần trung tâm nên biết rất rõ.

"Có liên quan gì đến anh hả?" Dư Phỉ nhíu mày, không khỏi lo lắng khi nghe hắn nhắc đến chuyện này.

"..... Trước kia anh được mời để trở thành nhà tài trợ và tham gia thí nghiệm này."

"Thật sao?!" Lần này người ngạc nhiên là Cain.

"Ừ, cậu ở trong quân đội chắc cũng biết chút phần nào nhỉ? Về vụ thí nghiệm này."

"Tôi chỉ biết rằng cấp trên đang thực hiện một thí nghiệm chứ lúc đó hoàn toàn không biết họ thực ra là... thực hiện trên con người. Chuyện này thuộc loại tuyệt mật, đến tôi cũng không được phổ biến."



"Vậy Trần Thiên, cậu hợp tác làm thí nghiệm với bọn họ sao?" Dương Thuấn Hành hỏi hắn.

"Đương nhiên là không, lúc đó tôi mới lên nắm giữ Trần Thị nên bọn họ muốn dụ dỗ tôi nhẹ dạ để chiếm lợi thôi. Thế nhưng từ chối là một chuyện, tôi không tham gia thì để người của tôi tham gia cũng được."

"Vậy cậu đã làm gì?"

"Vì là chính phủ nên tôi cũng tò mò bọn họ muốn làm gì nên đã đưa một giáo sư dưới chướng của mình cài vào đó."

"Cậu nói xem, thực chất thí nghiệm đó rốt cuộc là gì?"Lần này đến lượt Triêu Chân giả nai hỏi.

".... Chắc các cậu không biết đâu, bọn họ làm thí nghiệm về hồi sinh người chết, tạo ra một loại virus khiến con người không còn là con người."

"Con người... không còn là con người?! Lại còn hồi sinh người chết?!" Ai nấy vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc.

"Đúng, xem như bước đầu thành công, bọn họ đã có thể khiến người chết sống dậy nhưng những người đó lại không có tri giác, chỉ đơn giản là một cái vỏ rỗng bị ép cử động mà thôi."

"Tang thi..."

"Lúc này mới chỉ gần giống tang thi thôi, vì thấy thí nghiệm chưa hoàn chỉnh như ý muốn nên bọn họ lại tiếp tục nghiên cứu cải tạo. Cuối cùng thì thứ mà đài báo đăng tin hàng ngày bây giờ mới chính là tang thi thực sự."

"Chuyện này phải được dừng lại ngay..." Dương Thuấn Hành đã có phần phẫn nộ.

"Vô ích rồi, mọi chuyện bây giờ đã ngoài tầm kiểm soát của chính phủ." Trần Thiên ngắt lời cậu ta.

"Cain, cậu nói xem có phải gần đây đều có người bị điều đi đến các thành khác đúng không?" Trần Thiên hỏi Cain, chuyện quân đội bị điều đi chắc chắn anh ta có biết.

"... Quả đúng là vậy, tôi còn nhận được chỉ thị rằng tuần sau sẽ dẫn đội mình đến S thành đóng đô nữa đây..."

"Tôi gọi mọi người đến đây phần lớn là muốn cùng hợp lại, chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, chẳng mấy chốc mà toàn bộ B thành cũng sẽ loạn, tôi muốn tạo thành một tập thể cùng mọi người."

Trần Thiên nói rất dõng dạc nhưng đôi tay dưới bàn lại đang nắm chặt lấy tay Dư Phỉ lúc nào không hay.

"....."

"... Được đó! Đúng ý tôi!" Dương Thuấn Hành im lặng từ nãy bỗng lên tiếng.

"Nếu cái cậu kể là thật thì không phải bây giờ chúng ta nên chuẩn bị hành trang đi hay sao?" Triêu Chân hùa theo Dương Thuấn Hành mà lên tiếng ủng hộ hắn.

"Thật ra thì tôi cũng đã sớm nghi ngờ cái chế độ nhà nước này rồi... đừng vội nói tôi phản nghịch, không ít người cũng không khác gì như tôi đâu." Cain xoa mi tâm.

Đợi vài ngày nữa bị điều đi còn chẳng phải là đi nạp mạng sao? Chi bằng dẫn anh em tham gia với Trần lão đổng còn vũng chắc hơn.

"Tôi thì sao cũng được, nhưng đơn thân độc mã thì sao dễ hành tẩu đây?" Trương Hán đã có ý hợp tác.



"Mọi người không nghi ngờ gì sao?" Trần Thiên vẫn ngạc nhiên khi ai ấy cũng đồng ý quá nhanh!

"Chúng tôi nên nghi ngờ bạn tốt của mình hả? Vậy để tôi nghi ngờ nhé?" Dương Thuấn Hành vỗ cái bụp! vào vai hắn.

"Tôi thấy chuyện lớn như này sớm muộn gì cũng sẽ "vỡ đê" thôi, vả lại cậu chẳng có lý do gì để lừa bọn này cả, đúng không?" Cain theo lý mà nói.

"Không phải... Tại chuyện này tôi nghĩ sẽ khá khó tin nên khi thấy mọi người đồng ý nhanh như vậy tôi hơi..."

"Cảm động hả?!"

"Ái chà chà..."

"Trần đổng đang cảm động kìa..."

Trần Thiên:.....Mịa! Biết thế thèm hỏi!

Dư Phỉ cũng cười, Trần Thiên thấy thế liền lặng lẽ đưa tay qua ôm lấy đằng sau lưng rồi cụng nhẹ trán mình vào đầu cậu. Đương nhiên khoảnh khắc này cũng được hội anh em tốt bắt trọn.

"Trời ơi cơm chóoo!"

"Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, bảo bối, mọi chuyện đã có anh lo! Trần Thiên bảo thế." Dương Thuấn Hành còn đặc biệt chế tác thêm lời cho hắn.

"Mấy con người này....." Trần Thiên câm nín, hết nói nổi.

Mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ, Trần Thiên đã lên kế hoạch và chỉ rõ địa điểm tập trung cho họ.

Bây giờ ở ngoại ô vẫn an toàn hơn nội thành nhiều, mọi người sẽ chuẩn bị đồ và vật dụng tích trữ ở thôn nhỏ ngoại thành, nơi mà Trần Thiên đã cất dấu đạn dược và thức ăn.

Sau bữa ăn, nhận lúc mọi người không để ý thì Triêu Chân âm thầm gửi một tin nhắn cho Trần Thiên.

"Ê, mấy chuyện cậu kể là thật hả? Chuyện hợp tác làm thí nghiệm..."

"Không, tôi phét đấy." Trần Thiên tỉnh bơ nhắn lại một câu.

"....."

"Nếu tôi mà biết thật thì kiếp trước tôi đã không phải chạy đông chạy tây để sống rồi, nhưng nói như vậy tôi sẽ có thể thuyết phục mọi người dễ dàng hơn."

"Anh giỏi lắm!"

___________

Lúc cả bàn giải tán đã là hơn mười giờ đêm, Trần Thiên đã dính hơi men nên đành để Dư Phỉ lái xe.



"Anh, tang thi tồn tại thật sao?" Dư Phỉ lúc này mới từ từ hỏi lại hắn.

"Ừ, hơi có vẻ khó tin nhưng lại hoàn toàn là thật. Em đang lo lắng hay nghi ngờ sao?"

"Em không biết, có lẽ tâm ký của em không sắt thép như mọi người nên em hơi phân vân..."

"Đừng lo, cũng có rất nhiều người giống vậy thôi, người ta thường không tin vào những thứ chưa được kiểm chứng mà."

"Anh đã không dám nói... lúc trước anh vẫn chần trừ kể cho em nghe. Chúng ta chỉ vừa kết hôn và vẫn chưa kịp tận hưởng khoảng thời gian hai ta đáng nhận được."

"Em hiểu."

"Dư Phỉ." Trần Thiên bỗng gọi cậu.

"Hửm?"

"Biết thế anh cưới em sớm hơn." Nói xong hắn liền hôn cậu, vì đang lái xe nên chỉ là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.

"Chẳng phải bây giờ anh cưới được rồi sao?"

_____________

Cain sau hôm nay liền tập trung tất cả lính dưới trướng mình, hết đi thu mua thực phẩm rồi lại vật tư các thứ, thậm chí còn lo cho cả phần người thân của họ. Dương Thuấn Hành thì khỏi nói, dân bôn ba thì cái gì cũng sẵn sàng hết!

Trương Hán chỉ có mẹ và em gái là cần lo nên đã ổn định rất nhanh.

Tám giờ sáng, tin tức về thành S bị một nhóm người mang căn bệnh giống bệnh dại tấn công người khác lan tràn trên các mặt báo...
— QUẢNG CÁO —