Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 265: Đã từng giải phẫu



Thư phòng của Hạ Thanh giống như con người của anh cho người ta một loại cảm giác giỏi giang, nghiêm túc.

Úc Trục Thiên đi vào, nhìn anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, mặt không có một tia biểu tình nào cả, Úc Trục Thiên nhíu mi một chút đi vào, cũng không ngồi xuống, trực tiếp đi tới trước mặt bàn làm việc của Hạ Thanh, cầm tờ giấy trong tay đặt lên trên mặt bàn trước mặt Hạ Thanh, thanh âm trầm thấp tràn ngập hơi thở tà mị: "Hạ nguyên soái, ngài cảm thấy ngài khong nên giải thích cho ta một chút sao?"

Úc Trục Thiên chống hai tay lên bàn, cả người dựa gần vào người Hạ Thanh, hắn như vậy cho người ta một loại cảm giác đặc biệt nguy hiểm.

Hạ Thanh nhíu mày một chút, thân thể không tự giác nhích ra sau một chút, ánh mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, con ngươi màu đen ám ám, lạnh lùng nói: "Không có gì phải giải thích."

"A!" Úc Trục Thiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Thanh, lại nhìn tờ giấy trắng mực đen này, nhấp một chút môi mỏng tà khí hỏi: "Hạ nguyên soái, ngài nói không có gì phải giải thích, vậy con trai của tôi như thế nào ra tới? Ngài đừng nói là tự nhiên xuất hiện nhé?"

Hạ Thanh nhíu mi, anh không thích Hạ Thiên Tịch bị Úc Trục Thiên nói là con hắn.

Tuy đây là sự thật, nhưng anh cũng không thích.

"Tiểu Tịch là con trai ta." Hạ Thanh ánh mắt kiên định nhìn Úc Trục Thiên không chút do dự nói, thanh âm lạnh lùng dị thường kiên định, không cho người bất cứ một chỗ nào để phản bác: "Tiểu Tịch chỉ là con trai của một mình ta."

Là con anh, ai cũng đừng nghĩ đem Hạ Thiên Tịch từ trước mặt anh cướp đi.

Úc Trục Thiên nhìn Hạ Thanh, ánh mắt kiên định khóa trụ Hạ Thanh, diện mạo Hạ Thanh có thể nói cũng không phải loại hình mà hắn thích.

Kỳ thật, hắn thích loại hình gì, hắn cũng không biết.

Những năm gần đây, hắn vẫn luôn suy nghĩ, mỗi ngày những người vờn quanh bên người hắn có cả trai lẫn gái, dung mạo dáng người đều không kém, nhưng vẫn không lấp trống được trái tim hư không của hắn.

Hắn không biết rốt cuộc trái tim của mình hư không cái gì, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, tim của hắn lại hư không, cho dù nhìn dưới thân hắn từng người từng người khác nhau, khuôn mặt khác nhau, nhưng những người này vẫn không đi vào tim hắn được.

Hắn là người kiêu ngạo cuồng vọng, chơi bời khắp nhân gian, mỗi ngày nhìn người muôn hình muôn vẻ, hắn đã đứng ở đỉnh, nhưng ai cũng không biết, mỗi ngày vào lúc đêm khuya tĩnh lặng kỳ thực hắn rất tịch mịch.

Hắn tìm nhiều người như vậy, chỉ để tìm được một người có thể làm bạn với hắn, nhưng những người đó vẫn không đạt tới tiêu chuẩn của hắn.

Hơn nữa, nói đến con cái, nhìn nam nữ quay chung quan hắn, hắn xác định không thích những người đó mang con cái của hắn, vì những người này sở dĩ ở cùng với hắn là vì tiền tài, trừ bỏ tiền tài, hắn và những người đó thậm chí không có một chút đề tài chung, mà có người thậm chí vì tiền tài, trong bụng mang con của người khác lại đi tìm hắn, cứng rắn nói là của hắn.

Kỳ thực, tiết mục này mỗi năm trình diễn một lần cũng rất hay, kỳ thực hắn cũng rất thích xem loại tiết mục này, nhìn những người đó khóc đến thiên hôn địa ám chứng tỏ trong bụng là con hắn, nhìn những người đó trong tay cầm một phần tài liệu chứng minh, mỗi khi Úc Trục Thiên nhìn thấy như vậy đều muốn cười.

Nhìn xem, những người này vì có thể gả cho hắn, đều có thể mất hết liêm sỉ mang con của người khác tới chứng minh là con của hắn.

Tuy hắn cùng những người này trong quá trình lên giường không làm bất cứ một biện pháp phòng tránh thai nào, cho dù xong việc cũng chưa bao giờ cho bọn họ uống ít thuốc tránh thai gì đó, nhưng hắn có thể khẳng định, trong bụng những người này không có một đứa là con của hắn.

Bởi vì, 18 năm trước hắn đã tiêm tuyệt dục.

18 năm trước, hắn vì sao quyết định tiêm tuyệt dục, hắn cũng không biết.

Chỉ là có một lần vào ban đêm, hắn bừng tỉnh từ trong mộng, đêm hôm đó hắn không biết mình mơ cái gì, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt quần áo hắn, hắn nghĩ không ra trong mơ là gì, nhưng từ giây phút đó, hắn liền quyết định tiêm cho mình thuốc tuyệt dục.

Tiêm thuốc cho hắn chính là bác sĩ tư của hắn, lúc ấy sau khi nghe xong hắn phân phó rất là kinh ngạc, nhưng Úc Trục Thiên khẳng định phân phó hắn, hắn cần phải tiêm thuốc tuyệt dục.

Vì cái gì tiêm? Hắn không biết, nhưng sau khi tiêm, hắn tựa hồ cũng không gặp ác mộng, tâm tình tựa hồ cũng đần dần trở nên tốt hơn rất nhiều.

Vì hắn tiêm thuốc tuyệt dục chỉ có hắn và bác sĩ tư của hắn biết, cho nên, những năm gần đây hắn nhìn người cả trai lẫn gái mang con của người khác đến tìm hắn cầu hắn nhận đứa con trong bụng của bọn họ, Úc Trục Thiên liền muốn cười.

Nếu, những người đó đã biết hắn mười mấy năm trước đã tiêm thuốc tuyệt dục, thật không biết những người đó trên mặt biểu tình sẽ như nào?

Chắc chắn, sẽ thực xuất sắc.

Mà khi biết Hạ Thiên Tịch là con trai của mình, hắn khẳng định rất là kinh ngạc.

Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch là sinh ra từ trước khi hắn tiêm thuốc tuyệt dục, vậy nói lên Hạ Thanh và mình đã gặp gỡ vào 18 năm trước, chính là trong đầu hắn lại không có một tia ký ức nào với Hạ Thanh.

Úc Trục Thiên thật sự nghĩ không ra điểm này, có phải hắn quên đi cái gì hay không?

Nhưng mà, trong đầu hắn không có bất cứ một khoảng trống ký ức nào, hắn như thế nào lại quên?

Úc Trục Thiên nheo lại đôi hẹp dài, quang mang ám sắc lưu chuyển, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh, tinh tế nhìn khuôn mặt anh, muốn tìm ra mình và khuôn mặt này đã từng có chung ký ức gì, nhưng mà chỗ trống trong óc như cũ trống rỗng, hắn cái gì cũng không nhớ nổi.

Nhưng mà hiện tại khi đối mặt với Hạ Thanh, chỗ trong trong nội tâm tại giây phút này tựa hồ thoáng lấp đầy một chút, giống như chỉ nhìn Hạ Thanh như vậy, tâm hắn không thể hiểu được liền cảm thấy phong phú.

"Chúng ta...... Có phải đã từng ở bên nhau hay không?" Úc Trục Thiên nghiêm túc nhìn Hạ Thanh, cầm lòng không được hỏi ra.

Tim Hạ Thanh đột nhiên căng thẳng, thần sắc trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn, ngay sau đó bị anh áp xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn Úc Trục Thiên, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, ánh mắt đen nhánh giống như bóng đêm không hòa tan được điểm mặc, môi mỏng mím lại, trầm mặc.

Úc Trục Thiên cũng không có thúc giục anh, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thanh.

Sau một lúc lâu, Hạ Thanh cười, khuôn mặt vô biểu tình của anh đột nhiên cười, nhưng mà tươi cười thực nhạt, lại tràn ngập châm chọc cùng chế nhạo.

"Úc gia chủ, nếu chúng ta chưa từng ở bên nhau? Ngài nói, tiểu Tịch nó là như thế nào có mặt?"

Giọng nói lãnh đạm, lời nói cười nhạo, mang theo ý vị châm chọc sâu đậm.

Úc Trục Thiên cũng mới phát hiện, vấn đề mình hỏi quả thực đủ ngu xuẩn.

Xác thực, tuy trong đầu hắn không có bất luận ký ức gì về Hạ Thanh, nhưng nếu hai người chưa từng có bất cứ quan hệ gì, Hạ Thiên Tịch là như thế nào xuất hiện?

Bọn họ sao có thể có chung một đứa con trai.

"Như vậy?" Úc Trục Thiên ngồi xuống ghế phía sau, không hề từng bước ép sát hỏi: "Nếu hai người chúng ta đã từng ở bên nhau? Vì cái gì trong đầu ta không có bất cứ ký ức gì về ngươi?"

Đây là chỗ mà Úc Trục Thiên hoài nghi nhất.

Hắn thật sự nghĩ không ra, giữa hai hai người cư nhiên sẽ có liên quan? Chính là hắn lại không có một chút ấn tượng. Đừng nói là việc 18 năm trước, ngay cả việc 30 năm trước, nếu hắn gặp qua Hạ Thanh, hơn nữa cùng anh có được một đứa con trai, hắn sẽ không có khả năng không có nửa điểm ấn tượng với Hạ Thanh.

Nhưng trong đầu không hề có khoảng trống, thì chính là do đoạn ký tức hắn và Hạ Thanh đã từng ở bên nhau bị người hủy diệt qua, cho nên hắn không tra được.

Hơn nữa, hủy đi ký tức của người, hắn biết nhất định có quan hệ với Úc gia, chỉ là, hắn không thể đi hỏi bất cứ người nào ở Úc gia, vì hắn biết những người đó chắc chắn không đáng tin, nếu những người đó hủy đi ký ức của hắn và Hạ Thanh ở bên nhau, như vậy nếu để những người đó biết bọn họ có một đứa con trai, chắc chắn sẽ thương tổn con trai của bọn họ.

Hạ Thanh trầm mặc nhìn Úc Trục Thiên, Úc Trục Thiên cũng lẳng lặng nhìn anh.

Không khí trong thư phòng im ắng, thật lâu thật lâu sau, Hạ Thanh vẫn trầm mặc mới nói ra một câu: "Ngươi đã từng, đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức."

Đúng vậy, nếu hắn không làm giải phẫu thanh trừ ký ức, hắn sẽ không có khả năng nhanh như vậy quên anh!

Bởi vì, khi anh biết mình có thai, anh lập tức liền lẻ loi một mình đi tới Đế Đô Tinh, lúc ấy anh là một người bình thường, muốn nhìn thấy gia chủ Úc gia vốn là không phải một việc phi thường dễ dàng, nhưng khi anh đi vào Đế Đô Tinh, lại chợt nghe được tin tức gia chủ Úc gia đuề huề tân hoan, lúc ấy anh là vô luận như thế nào đều không tin, cho nên anh tốn hết trăm cay ngàn đắng tìm được Úc Trục Thiên, nhưng khi đó Úc Trục Thiên đã không nhận ra anh.

Hắn và tân hoan đi qua trước mặt anh, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn qua anh, đem anh trở thành người xa lạ, lúc ấy tâm anh rơi xuống tận hầm băng.

Sau đó, người Úc gia phát hiện anh, hơn nữa muốn giết anh, lúc ấy anh mới biết, sau khi Úc Trục Thiên trở lại Đế Đô tinh liền đem ký ức quan hệ của hai người lau sạch. Đoạn ký ức kia, là hồi ức hắn thống khổ nhất.

Người yêu vứt bỏ không tính, còn tàn nhẫn diệt trừ đi ký ức của hai người, hơn nữa người nhà còn phái ra sát thủ muốn giết chết anh, anh có thai trốn đông trốn tây, lúc ấy có đôi khi thiếu chút nữa anh không trụ nổi nữa muốn tự sát....

Cho nên, khi anh sinh con ra, tâm mới dần dần trở nên lạnh, thậm chí vì tránh né Úc gia đuổi giết, từ đây không còn bất cứ liên quan gặp gỡ gì cùng Úc gia nữa.

Tận đến khi, anh lên làm nguyên soái, người Úc gia không còn đến tìm anh phiền toái, mà anh cũng không đi tìm kiếm Úc Trục Thiên.

Vì Úc Trục Thiên giải phẫu thanh trừ ký ức, đã cắt đứt tất cả quan hệ liên quan giữa hai người.

"Không thể nào." Sau khi Hạ Thanh nói, sắc mặt Úc Trục Thiên lập tức trở nên khó coi, lập tức phản bác nói: "Ký ức của ta chưa bao giờ có chỗ trống, sẽ không có khả năng đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức."

Đã làm giải phẫu thanh trừ ký ức, như vậy một đoạn ký ức kia của hắn chắc chắn sẽ có chỗ trống, nhưng trong đầu hắn lại không có một khoảng trống nào, cho nên mấy năm nay mới không hoài nghi qua cái gì, bằng không hắn đã sớm hoài nghi.

Hạ Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn Úc Trục Thiên, dường như trào phúng nói, "Nếu ngài không tin, như vậy cũng không có gì phải nói, Úc gia chủ, mời trở về đi!"

..........