Trốn Không Thoát

Chương 2



4

Cơn bão dữ dội trong tưởng tượng đã không đến.

Tống Ngôn Thanh xoa nhẹ bụng tôi, thì thầm vào tai tôi, ngọt ngào nói:

“Chị ơi, chị nói trong kỳ kinh nguyệt, bạn trai sẽ xoa bụng cho bạn gái đúng không?"

Không thấy tôi nói gì, Tống Ngôn Thanh tiếp tục nói, dụi đầu vào cổ tôi:

"Chị ơi, chúng ta hãy yêu nhau như những người bình thường đi."

"Hãy quên những gì đã xảy ra trước đây, tôi sẽ tôn trọng chị, yêu chị. Chúng ta sẽ kết hôn, sau đó sinh ra một cô con gái xinh đẹp như chị vậy.”

"Được thôi, nếu cậu đã tôn trọng tôi thì hãy để tôi về phòng đi."

Nỗi khao khát của Tống Ngôn Thanh bị dập tắt, nụ cười của hắn lập tức biến mất, khóe mắt và lông mày mang đến cảm giác ớn lạnh.

Tống Ngôn Thanh được bác sĩ tâm lý chẩn đoán là người có tính cách phản xã hội và thiếu cảm xúc từ khi còn nhỏ.

Không thể nào hiểu được tình cảm của người bình thường, tình bạn, tình yêu. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến, để củng cố địa vị, hắn đã dã man g i ế t c h ế t anh ruột của mình rồi ném

x á c xác vào rừng hoang cho sói ăn.

Việc hắn giả vờ không thể kéo dài, rắn độc làm sao có thể biến thành thỏ trắng. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút sợ hãi. Nếu như tôi không trọng sinh, Tống Ngôn Thanh -một kẻ điên mất trí, có lẽ sẽ tiếp tục giả vờ, đóng vai một đứa trẻ mồ côi ngoan ngoãn đáng thương, ném mồi, dụ dỗ tôi từng bước suy sụp về thể xác lẫn tinh thần.

Có lẽ, tôi thực sự sẽ làm như vậy, ngốc nghếch mặc váy cưới, mong chờ tình yêu của một động vật máu lạnh, lặp lại sai lầm của kiếp trước.

Sau vài giây im lặng đối đầu, Tống Ngôn Thanh cười, bất đắc dĩ nới lỏng bàn tay đang làm xiềng xích trên người tôi:

"Chị à, tôi là thật lòng muốn cùng chị sống thật tốt."

Tôi nhanh chóng chạy trốn trở về phòng, khóa cửa lại, dùng nước lau đi đôi môi và tất cả những nơi mà hắn đã chạm vào.

"Chị à, tôi là thật lòng muốn cùng chị sống thật tốt." Những lời này vẫn còn vang vọng trong đầu tôi, nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng, tóc bù xù.

Nhưng, Tống Ngôn Thanh, tôi thực sự muốn cậu c h ế t đi.

5

"Chi Chi, đến xem, một bác sĩ đã bị lừa đến miền bắc Myanmar, thật đáng thương."

Trên TV đang phát sóng một bản tin về vụ lừa đảo ở miền bắc Myanmar. Các nạn nhân bị nhốt trong một hầm chứa hôi hám có tên "Nhà tù nước.”

Họ phải đứng liên tục, nếu không sẽ bị đào thải, nhấn chìm cho đến khi họ c h ết đ u ố i. Chúng dùng cách này để buộc các n ạ n

n h â n phải phục tùng. Nhiều người đàn ông mạnh mẽ được dùng làm “ngân hàng máu di động”, máu của họ bị rút hết tận đến c h ế t, sau đó nội tạng của họ bị lấy đi, xác thì bị tuỳ tiện ném vào các ngôi mộ tập thể.

Họ còn bị c h ô n sống, bắt nuốt than, c ắ t thận... Đủ các cách tra tấn.

Bố mẹ tôi chẳng mấy chốc đã bật khóc, vừa mở cửa chuẩn bị đi làm, vừa chửi:

"Bọn thú dữ này không còn coi họ là con người nữa rồi."

“Ngôn Thanh, thường ngày con hãy giúp chú dì chăm sóc tốt cho Chi Chi. Con bé tính tình đơn thuần, đừng để nó bị những kẻ ác kia lừa."

Tống Ngôn Thanh ở nhà tôi hơn một tháng, bố mẹ tôi dường như đã coi hắn như thành viên trong nhà...

Tiếng hắn ngoan ngoãn trả lời bố mẹ tôi vang ra từ trong nhà tắm, phụ hoạ thêm theo lời mắng chửi của bố mẹ.

Nhưng rõ ràng hắn mới là kẻ nói dối tài tình nhất. Chẳng bao lâu sau, Tống Ngôn Thanh bước ra khỏi phòng tắm.

Sau khi nhìn rõ hắn đang cầm "tiểu khả ái" trên tay, tôi vừa uống nước thì bị nghẹn, nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Tống Ngôn Thanh thề thốt:

"Chị đừng lo, tôi đã giặt sạch bằng xà phòng chuyên dụng rồi, rất thơm.”

Nói xong, như để xác nhận, hắn đưa lên chóp mũi ngửi thử, tôi chịu không nổi. Đây là vấn đề sạch hay không sao?

"Việc này về sau tôi sẽ tự mình làm, cậu đừng động vào..."

Lời còn chưa dứt, một đôi bàn tay thon dài đã đặt lên eo tôi, Tống Yến Thanh đang mặc bộ quần áo ở nhà, dựa vào vai tôi với vẻ mặt vô hại lẩm bẩm: "Chị ơi, tôi biểu hiện tốt như thế, có phải chị nên thưởng cho tôi một viên kẹo dâu hay không?"

"Siêu thị bán ba mươi tệ một cân."

(1 cân bên TQ= 0,5kg)

Tôi nghiêng đầu, Tống Ngôn Thanh nhanh chóng hôn lên môi tôi, vẻ mặt hài lòng.

"Không, tôi muốn chị tự mình đút cho tôi ăn."

Tôi biết hắn chỉ đang bắt chước nam chính trong bộ phim thần tượng xem tối qua, làm ra vẻ quyến rũ với nữ chính mà thôi. Những người như Tống Ngôn Thanh sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu là gì, cảm xúc thật sự là gì.

Nhìn vào màn hình TV, tôi nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng ôm lại hắn:

"Tống Ngôn Thanh, họ là đồng hương của cậu, cậu có cách nào để cứu họ không?"

Bởi vì sự chủ động của tôi, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, toàn thân toát ra vẻ dễ chịu, nhưng trong giọng điệu lại có chút giễu cợt:

"Chị, sao chị có thể ngây thơ như vậy? Tôi cứu bọn họ? Những người dưới quyền của tôi làm loạn thì ai cứu tôi?"

Tôi yên lặng, không khỏi tự giễu cười nhạo, Trần Chi Chi, rốt cuộc mày mong chờ cái gì chứ?

Đồng thời, những suy nghĩ lóe lên trong lòng tôi càng trở nên vững chắc hơn.

Tống Ngôn Thanh là người bẩm sinh đặt sự nghiệp và lợi ích cá nhân của mình lên trên hết. Ở hắn, thú tính còn lớn hơn bản chất con người.

Nếu đã định trước là không thể trốn thoát, thì kiếp này ít nhất phải ngăn chặn một số chuyện trong khả năng của mình.

Tôi đã rơi xuống bùn, không thể ngồi yên nhìn người vô tội bị hại.

Tôi và Tống Ngôn Thanh ôm nhau, mỗi người đều có những động cơ thầm kín của riêng mình, duy trì sự cân bằng mong manh.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước vào. Anh ấy có khuôn mặt rạng rỡ khiến người ta cảm thấy như hứng gió xuân.

"Chi Chi, triển lãm nghệ thuật sắp bắt đầu rồi, anh đến đón em đây."

Tôi vui mừng chạy tới, nắm lấy tay Phó Thời Viễn, nhìn trái nhìn phải, cảm nhận được mạch đang đập trong lòng bàn tay.

"Chi Chi, vị này là?"

Phó Thời Viễn thấy trên mặt tôi hiện lên một chút ửng hồng đáng ngờ, theo ánh mắt của anh ấy, tôi thấy Tống Ngôn Thanh đang nhìn chằm chằm vào bàn tay siết chặt của tôi và Phó Thời Viễn.

Ánh mắt hắn nặng trĩu, cánh tay hắn đút vào túi quần, đó là nơi hắn hay để s ú n g, tôi nhanh chóng buông tay ra, đẩy Phó Thời Viễn về phía cửa.

"Tống Ngôn Thanh, tôi đi mua kẹo cho cậu, ở nhà đợi tôi."

Cửa đóng lại, tôi ngồi trong khoang xe ấm áp, sợi dây thần kinh của tôi dần dần buông lỏng…

"Anh Thời Viễn, xin lỗi anh, xin lỗi anh...”

Đối mặt với khuôn mặt của họa sĩ trẻ tài năng này, ngoài việc xin lỗi, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để bù đắp. Phó Thời Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

"Không sao đâu, Chi Chi, chỉ cần em thích là được. Cậu thiếu niên kia trông rất đẹp trai. Nhưng nếu cậu ta bắt nạt em, em phải nói cho anh biết càng sớm càng tốt. Anh sẽ luôn luôn là chỗ dựa vững chắc của em, em nhớ chưa?”

Tôi sững sờ vài giây, nhớ lại cử chỉ thân mật giữa tôi và Tống Ngôn Thanh khi Phó Thời Viễn đẩy cửa bước vào.

Nhưng tôi không thể nói được lời giải thích nào, tôi chỉ có thể cưỡng ép chuyển chủ đề:

"Anh Thời Viễn, sau buổi triển lãm, em muốn gặp người bạn cảnh sát của anh."

"Bạn nhỏ Chi Chi đã phạm phải sai lầm gì mà phải gặp chú cảnh sát?"

Phó Thời Viễn cau mày, hơi lo lắng nhưng vẫn cố trêu chọc tôi.

"Không có gì ạ, em làm một bài thực nghiệm xã hội cầu phải phỏng vấn nhiều ngành nghề khác nhau."

"Được rồi, đều nghe em."

Phó Thời Viễn xoa đầu tôi hai lần. "Nhớ phải đãi anh một bữa cơm là được rồi."

"Đúng rồi, đến lúc đó, hãy mang thằng nhóc đó theo để anh xem cậu ta là người như thế nào. Ít nhất cũng phải để anh thua tâm phục khẩu phục.”

Tôi cười khổ gật đầu.

6

Sau khi có cuộc nói chuyện bí mật với cảnh sát Lưu thì đã mười giờ tối.

Trong nhà tối om, tôi gọi bố mẹ hai lần nhưng không ai trả lời. Tôi mò mẫm định bật đèn lên thì đột nhiên bị người nào đó bế lên, thô bạo ném xuống giường trong phòng ngủ.

“Tống Ngôn Thanh, cậu làm tôi đau.”

“Như thế đã đau rồi?”

Trong bóng tối, tiếng hít thở của người đàn ông được phóng đại, sức nặng toàn thân hắn đè lên người tôi, giọng nói hắn lạnh lùng:

“Chị, kẹo của tôi đâu?"

"Tôi quên không mua rồi, lần sau sẽ mua đền cho cậu."

“Chị à, tôi đã lắp máy theo dõi trên người chị.”

Những ngón tay chai sạn vì cầm súng quanh năm của Tống Ngôn Thanh đang du ngoạn quanh động mạch cảnh của tôi, ấn nhẹ vào, khiến tôi có cảm giác sợ hãi gần như nghẹt thở. Tôi kìm nén đầu lưỡi run rẩy của mình, bình tĩnh trả lời:

"Thật sao? Bạn trai bình thường sẽ không đối xử với bạn gái như vậy đâu. Là cậu nói, cậu muốn cùng tôi sống một cuộc sống tốt đẹp mà. Chúng ta phải tuân theo những nguyên tắc của người bình thường."

Im lặng vài giây, Tống Ngôn Thanh vùi mình vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng hít vào. Hai tay hắn không an phận kéo dây áo n g ự c của tôi, khẽ câu nhẹ, hắn mỉm cười:

"Chị, chị thừa nhận tôi là bạn trai của chị, phải không? Vừa rồi tôi chỉ lừa chị thôi, tôi đã nói là sẽ tôn trọng chị mà."

Cảm giác ngột ngạt trên cổ dần dần biến mất, tôi th ở dốc, giống như một người cá ra khỏi biển khơi.

Tống Ngôn Thanh chậm rãi cởi qu@n áo, hắn cười lộ ra hàm răng trắng, nắm chặt lấy cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mặt hắn:

“Nhưng chị à, chị cười với người khác giới không phải bạn trai mình ngọt như thế, không phải đã vi phạm nguyên tắc của người làm bạn gái rồi sao?"

“Tống Ngôn Thanh!" Tôi gần như cầu xin, run lên vì nhục nhã.

“Đừng đối với tôi như vậy."

Không có màn dạo đầu, nỗi đau xé nát chiếm lấy cơ thể và tâm trí tôi, nghiền nát Tôi. Một chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi cũng không còn.

Làm sao tôi có thể hy vọng vào một con thú đội lốp người? Tống Ngôn Thanh dùng ngón tay cạy răng tôi ra, lưỡi hắn đang cuồng nộ bên trong, mang theo sự hung bạo của một con thú, mạnh mẽ như thể hắn muốn nghiền nát tôi:

“Người có thể để tôi đích thân động thủ không có nhiều đâu, nếu không muốn Phó Thời Viễn biến mất thì hãy tránh xa hắn ta ra. Tôi đã làm hắn ta tàn tật một lần, tôi không sao ngại làm lần thứ hai đâu."

"Chị ơi, tại sao chị không ngoan? Chị là người duy nhất của tôi, dù có trọng sinh bao nhiêu lần cũng không thể trốn thoát được đâu."

Cảnh tượng dần được thay thế bởi màu đỏ của máu.

Người đàn ông kiêu hãnh của thiên đường, người họa sĩ tài năng như những vì sao tinh tú, hèn mọn quỳ xuống dưới chân chàng thiếu niên, những ngón tay xinh đẹp của anh ấy bị đôi giày da nghiền nát thành bùn, anh ấy vẫn cố gắng nói:

"Làm ơn, hãy để Chi Chi đi đi."

Thủ phạm gây ra chuyện này cúi xuống, cắn mạnh vào môi tôi trước mặt tất cả những người ở đó.

Giữa tiếng hét chói tai của Phó Thời Viễn, Tống Ngôn Thanh hơi ngước mắt lên, nhìn vào chiếc váy trắng đã bị máu nhuộm đỏ của tôi, ánh mắt mê hoặc:

"Chị ơi, hắn vì chị mà bị hủy hoại. Bây giờ, chúng ta đều bẩn thỉu như nhau."

"Như vậy, chị có bằng lòng chấp nhận tôi không?"

Dù cho ác quỷ có khoác lên chiếc cánh của thiên thần nhưng vẫn không thể thay đổi bản chất ích kỷ và ghê tởm.