Trộm Mệnh

Chương 52: Thiên nhãn bồ đề (mười)



Mùa hè cỏ non trên mục trường xanh biếc, gió thổi qua mặt cỏ qua đàn dê bò, trong một mảnh xanh miết, ẩn giấu nhiều đóa hoa nhỏ, vươn lên đón gió.


Một bàn tay thò vào, ngắt lấy đóa hoa điểm xuyết vùng hương dã kia. Chờ hái chừng mười mấy đóa hoa, thiếu nữ liền rút ra một cọng cỏ xanh cứng cỏi, nhẹ nhàng quấn lại, bó thành một bó hoa nhỏ xinh đẹp.


Nàng dùng tay sửa sơ qua, lúc này mới đứng dậy vẫy tay ra xa: "Ni Trân ——"


Thiếu nữ trong đàn dê nghe tiếng nhìn qua, cũng vẫy tay lại: "Thương Quỳnh ——"


Thương Quỳnh cầm bó hoa nhỏ trong tay chạy về phía Ni Trân, băng qua mặt cỏ, xuyên qua đàn dê, chạy đến trước mặt bạn, nhét bó hoa vào tay nàng, cười nói: "Tặng cho cậu."


Ni Trân nhìn đống hoa đủ màu sắc, nói: "Thật là đẹp. Chờ đến tháng 7, chúng ta đi hái hoa tuyết liên đi."


"Ừm, hoa có đẹp nữa, cũng không bằng tuyết liên."


Hoa tuyết liên màu trắng thuần lại thánh khiết, là loại hoa dân du mục bọn họ yêu nhất, không chỉ vì nó đẹp, mà còn vì lạnh cỡ nào, nó đều đúng hẹn mà tới, kiên cường mọc rễ, nẩy mầm, nở ra những đóa hoa tuyết trắng lại mỹ lệ. {LAOHU}


"Thương Quỳnh, cậu nói hôm nay chúng ta sẽ đi mục trường nào? Không biết mục trường năm trước kia năm nay có mọc ra cỏ đủ cho dê bò ăn hay không." Ni Trân có chút lo lắng, nghe nói hiện tại có nhiều nơi rất loạn, nàng sợ đi tới đi lui liền đụng phải mấy kẻ cầm súng, bị cướp sạch dê bò trong nhà.


"Đi đâu cùng được, chúng ta đều sẽ ở bên nhau." Thương Quỳnh an ủi Ni Trân nhát gan, nói, "Cậu đừng nghĩ quá nhiều, bởi vì nghĩ nhiều cũng vô dụng nha. Ni Trân, cậu phải lớn mật một chút, đừng làm một cô nương nhát gan."


Ni Trân cũng rất hâm mộ Thương Quỳnh gan lớn, dù là tối mịt, nàng cũng đi đường một mình. Đổi lại là mình liền không được, buổi tối cái gì cũng không nhìn thấy, còn sẽ đụng phải sói. Nhưng Thương Quỳnh vào hai năm trước, đã từng dắt chó săn đi săn một con sói lẻ bầy.


Thương Quỳnh ở trong lòng nàng, tựa như nữ thần của núi tuyết.


Mỗi một ngày lần lượt trôi qua, đã nửa mùa hè, chờ tới tháng 7, Thương Quỳnh còn nhớ chuyện Ni Trân muốn đi hái tuyết liên, hôm nay nàng lùa đàn dê bò đi ăn cỏ, liền đi tìm Ni Trân, nói: "Ngày mai nếu không nổi gió, chúng ta liền đi hái tuyết liên đi."


"Ừm." Ni Trân chắp tay sau lưng, cười với nàng, nói, "Thương Quỳnh, cậu có phải đã quên hôm nay là ngày mấy rồi không?"


Thương Quỳnh nghĩ rồi lại nghĩ, kiểu gì cũng nhớ không nổi. Ni Trân nói: "Sinh nhật của cậu a."


Thương Quỳnh nghe xong lại thở phào, nói: "Cậu suýt hù chết mình, mình còn tưởng là mình đã quên ngày gì quan trọng."


"Sinh nhật của cậu không quan trọng sao?"


"Đương nhiên không quan trọng." Thương Quỳnh nói, "Bất quá đợi lát nữa trở về kính cho mẹ thêm một chén rượu."


Ni Trân cười, nói: "Vậy mình tặng quà cậu có nhận không? Có vẻ là không nhận, vậy mình không tiễn."


Thương Quỳnh lập tức túm cổ tay nàng, muốn kéo ra trước xem nàng đang giấu cái gì, nói: "Nhận, sinh nhật của mình, mau đưa đây."


Ni Trân nở nụ cười, cuối cùng không lay chuyển được nàng, vẫn để cho nàng nhìn.


Nằm trên tay Ni Trân, là một chuỗi lắc tay.


Xâu thành lắc tay, là từng viên hình trứng màu trắng ngà, trên mặt lớp màu trắng ngà bóng loáng kia, lại có mười mấy vết màu nâu như gỗ khô, phủ đầy mặt trên.


Ni Trân nói: "Đây là thúc thúc của mình mang về cho mình, là hạt của một loại cây, tên là thiên nhãn bồ đề. Tổng cộng mười hai viên, bởi vì thúc thúc nói, mười hai ngụ ý 'thập nhị duyên khởi'."*


*đây là giáo lý nhà Phật, 'thập nhị duyên khởi' hoặc 'thập nhị nhân duyên', đại khái là nói về những điều kiện quan hệ với nhau hình thành nên một con người, ai muốn tìm hiểu sâu có thể google, tiếng V khá nhiều


Thương Quỳnh nghe thấy mới lạ, hỏi: "Duyên khởi?"


"Đúng vậy, thúc thúc nói, chuyện thế gian đa phần là vì nhân duyên mà sinh, lại vì nhân duyên mà mất. Cho nên mình nghĩ, cho dù mục trường sau chúng ta không ở cùng nhau, hay là về sau gả cho người của hai cái mục trường, tách khỏi nhau, cũng có duyên còn ở."


Chuỗi hạt 12 viên, treo trên cổ tay mảnh khảnh của Thương Quỳnh. Nàng nâng cổ tay lên nhìn dưới ánh nắng, màu nâu khô vàng trên nền trắng, tràn đầy tình bạn chân thành. Mặt nàng giãn ra nói: "Ni Trân, mình rất thích cái vòng này, thích ngụ ý của thiên nhãn bồ đề."


"Cậu thích là được, mình cứ sợ cậu không thích."


Người sống trên thảo nguyên, vật chất thường xuyên thiếu thốn, hiện giờ bên ngoài rất loạn, bọn họ càng không có chỗ ở cố định, nữ hài tử có thể được đến một vài món đồ mới lạ luôn vô cùng quý trọng. Nhưng Ni Trân lại đưa thiên nhãn bồ đề cho mình, Thương Quỳnh rất cảm động, cũng rất trân trọng món quà này.


Nàng muốn hái thật nhiều tuyết liên, tặng cho Ni Trân yêu hoa.


Hôm sau thời tiết rất tốt, thích hợp lên núi hái hoa.


Thương Quỳnh sáng sớm liền đến ngoài lều của Ni Trân chờ nàng, đại khái là đêm qua tư thế ngủ của Ni Trân không đúng, lúc ra ngoài tóc trên đầu còn một nhúm vểnh lên khá cao, làm Thương Quỳnh cười không ngừng. Ni Trân vừa đi vừa đè tóc xuống, lát sau liền hỏi: "Còn vểnh không?"


Thương Quỳnh thấy nàng để ý, đổ chút nước ra tay, rồi vuốt lên đầu Ni Trân, lập tức đè được món tóc kia xuống, nói: "Được rồi, nằm xuống rồi."


Ni Trân lúc này mới thôi không vuốt tóc mình nữa, nói: "Buổi chiều phải đi gặp một người, nghe nói rất cao, cũng không thể để hắn liếc mắt một cái liền thấy món tóc vểnh đến tận trời của mình được."


Thương Quỳnh hỏi: "Một chàng trai à?"


Ni Trân hơi đỏ mặt, nói: "Đúng vậy."


Thương Quỳnh cười cười, nhưng có chút mất mát, ngoại trừ Ni Trân, nàng cũng không có bằng hữu để trò chuyện. Ni Trân nếu là gả gần còn đỡ, chỉ sợ gả qua mục trường khác, liền khó gặp nhau. Vậy thì không bao giờ có thể giống như hôm nay, hàng năm hẹn nhau đi núi tuyết hái tuyết liên.


Tuyết liên có đẹp nữa mà không có ai cùng nhau thưởng thức, thì cũng sẽ biến thành hoa nhỏ tầm thường trên đồng cỏ, đã không còn đáng đi lên núi một chuyến để hái.


Tới núi tuyết, đại khái là bởi vì giữa hè, tuyết tan không ít, nước đá thấm vào đất núi, chân núi có dòng nước tuyết hòa tan chảy ra, rửa qua đất đá. Ni Trân duỗi tay vớt lên một vốc nước đá, đông lạnh đến tay đỏ bừng, nói: "lạnh quá a."


"Đều là nước tuyết, khẳng định là lạnh." Thương Quỳnh nhìn về ngọn núi phía xa, mặt núi bên này tuyết đã tan gần hết, lộ ra đá núi nhấp nhô. Nhưng màu sắc quá hỗn độn, từ xa nhìn lại thấy không rõ ở đâu có hoa.


Nàng ngồi xổm cột chặt lại dây giày, thấy giày Ni Trân chưa được cột chặt, lại tháo ra cột lại cho nàng.


Hai người đi lên núi, dưới chân đều là mấy cái hố nhấp nhô và đá cứng, nếu đế giày không đủ dày, đi lâu sẽ đau chân. {LAOHU}


Bất quá vẫn tốt hơn nhiều so với thậm thụt đi trong tuyết, ít nhất không phải cong đầu gối nhiều như vậy.


"Thương Quỳnh, ở đó có hoa."


Ni Trân bước nhanh về phía một khe đá, Thương Quỳnh đi theo nàng.


Từng cánh hoa trắng lớn vây quanh nhụy hoa màu nâu, như những ngôi sao rực rỡ, lá xanh lại xếp ngay ngắn bao bên ngoài, ôm lấy hoa và nhụy. Nó lẳng lặng nở, nhẹ nhàng nhộn nhạo đón cơn gió lạnh của núi tuyết, lá và cánh hoa đều có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng chính là một đóa hoa với bộ dạng nhu nhược như vậy, lại ở trên núi tuyết rét lạnh, đâm chồi, nở hoa.


Ni Trân quỳ gối lên lớp tuyết chưa tan hết, nhẹ nhàng nâng cánh hoa, nói: "Thương Quỳnh, cậu nhìn đóa tuyết liên này đi, thật đẹp."


Nàng cẩn thận hái đóa hoa này xuống, so với mấy đóa hoa dại nho nhỏ, đóa hoa này thật sự rất lớn, chiếm hết lòng bàn tay nàng. Nàng nâng đóa hoa lên dưới nắng, hoa văn trên cánh hoa như lớp khung mảnh, chống đỡ cánh hoa mỏng tựa cánh ve.


Thương Quỳnh nói: "Bên kia còn có."


Hai người lại tiếp tục đi qua mặt bên kia của núi tuyết, nơi này núi liền núi, chập chùng liên tiếp, mỗi đỉnh núi đều tựa như thần nữ đứng yên lặng, tràn ngập cảm giác uy nghi.


Ni Trân và Thương Quỳnh cả đoạn đường vừa đi vừa hái, hái được bốn đóa, chuẩn bị mang về nhà treo ở trên cửa, đây là hoa Sơn Thần ban cho, sẽ mang đến vận may.


Càng đi vào trong, tuyết càng dày, nhưng hoa ở đây lại đẹp hơn bên ngoài, nơi này lạnh đến độ cả chim cũng không muốn đến kiếm ăn, cánh hoa và lá đều hoàn hảo không tổn hao gì, không bị chim hay sâu bọ gặm cắn.


Trong núi dần dần nổi gió, thổi đến hoa trong tay Ni Trân cũng rung rinh theo.


Hai người còn đang đi sâu vào trong núi tuyết, các nàng thấy trên con dốc đằng xa, có một cây hoa nở đến dị thường rực rỡ, lại rất lớn. Thương Quỳnh muốn hái nó cho Ni Trân, tuy nàng không nỡ để Ni Trân gả chồng, nhưng nàng muốn Ni Trân có hạnh phúc, hy vọng hoa kia có thể mang may mắn cho nàng.


Ni Trân thấy nàng muốn đi qua, vội gọi: "Thương Quỳnh, nơi đó địa thế nguy hiểm, đừng qua."


Thương Quỳnh nói: "Nơi đó có cái gì nguy hiểm, cậu nhát gan thật."


Thương Quỳnh thân thủ nhanh nhẹn, bò lên con dốc, duỗi tay hái được đóa hoa kia, động tác rất khéo léo nhẹ nhàng, đi lên đi xuống hoàn toàn không có một tia trở ngại. Chưa bao lâu nàng đã quay lại trước mặt Ni Trân, nói: "Thấy chưa, một chút cũng không nguy hiểm, tặng cậu, nguyện hoa của Sơn Thần mang đến hạnh phúc cho cậu."


Ni Trân thế mới biết nàng là vì mình mới đi đến đó hái hoa, lòng tràn đầy hạnh phúc mà tiếp nhận, nói: "Ừm, Thương Quỳnh cậu cũng phải hạnh phúc."


Thương Quỳnh cười cười, nói: "Về đi."


"Ừm."


Hai người đi từ giữa sườn núi xuống, muốn quay lại con đường mòn. Thời tiết biến sắc cực nhanh, chỉ chốc lát, mặt trời vốn xán lạn đã dần dần bị mây đen che lấp, ngay cả gió cũng biến thành cuồng phong, gào thét trong núi tuyết.


Đường xuống núi trở nên gian nan.


Thương Quỳnh nắm tay Ni Trân đi trước dẫn đường, cơn cuồng phong kia không ngừng gào thét bên tai hai người, đông lạnh đến tai và mặt hai người đều đỏ bừng.


Ni Trân có chút sợ hãi, hỏi: "Thương Quỳnh, là bão tuyết muốn tới sao?"


"Sẽ không đâu." Thương Quỳnh an ủi nàng, nói, "Chúng ta đi nhanh về nhà."


Chợt có cơn gió núi lạnh lẽo bỗng nhiên thổi qua, mới vừa được an ủi Ni Trân lại hoảng hốt, nắm chặt tay Thương Quỳnh.


Lá gan nàng luôn nhỏ, trưởng bối đều nói nàng không giống người con gái của thảo nguyên rộng lớn. Nàng cũng muốn thành một người có lá gan lớn, dù chỉ bằng một nửa lá gan của Thương Quỳnh cũng được, nhưng nàng vẫn không học được. {LAOHU}


"Thương Quỳnh...Thương Quỳnh...mình sợ quá."


Thương Quỳnh quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Đừng sợ, Ni Trân."


Sắc trời càng ngày càng âm trầm, gió cũng càng lúc càng lớn, rõ ràng là dấu hiệu bão tuyết sắp đến. Thương Quỳnh càng dùng sức nắm tay Ni Trân, an ủi nói: "Đừng sợ, đừng sợ."


Ni Trân gian nan gật đầu, nàng biết Thương Quỳnh đang nỗ lực dẫn đường, cho dù trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, cũng không nói nữa. Nàng cắn chặt môi, không trung bao trùm núi, như một con thú lớn màu đen, nhìn chằm chằm các nàng như hổ rình mồi, bộ mặt dữ tợn đáng sợ.


Gió tuyết tàn sát bừa bãi, thổi đến đất đá vụn trên mặt đất giống như mọc chân mà bắt đầu run run bò đi.


Gió thổi trên mặt giống như dao nhỏ sắc bén, đâm đến mặt cả hai đau đớn, đôi mắt cũng phát đau.


Đột nhiên có tiếng tuyết ầm ầm truyền đến, Thương Quỳnh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ vừa mới rời đi có tuyết sụp xuống, lăn xuống chân núi. Nàng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên trên, sợ nơi đó cũng có tuyết lăn xuống.


Vừa nhìn một cái, tim nàng đột nhiên nhảy dựng lên, trên đỉnh đầu hai người, đang có một khối tuyết to đang rào rạt muốn sụp xuống, một khi nó sụp xuống, thì địa thế nơi này sẽ làm cho trận tuyết lở lớn hơn, nhanh hơn nữa.


Thương Quỳnh túm lấy Ni Trân đi nhanh qua phía bên cạnh, gấp gáp nói: "Đi mau."


Nhưng đống tuyết kia cơ hồ sụp xuống cùng lúc khi nàng vừa dứt lời, ầm ầm mà trượt xuống.


Thương Quỳnh còn chưa kịp túm Ni Trân đi, bỗng nhiên Ni Trân thả tay, đẩy nàng ra. Nàng nhất thời không phản ứng lại, chờ đến có phản ứng thì đã bị đẩy mạnh vào trong một khe đá, tuyết đã đến nơi.


"Ni Trân ——"


Ni Trân nhìn nàng được đá bảo hộ, rõ ràng là thở phào. Tựa hồ là biết mình trốn không được kiếp nạn này, cười với nàng, thong dong lại yên lặng. Thương Quỳnh duỗi tay muốn kéo nào lại, nhưng tuyết đã đến, Ni Trân nháy mắt bị tuyết đẩy đến lảo đảo, lập tức biến mất.


"Ni Trân ——"


&&&&&


Lần này tuyết lở làm dân du mục giàu kinh nghiệm cũng cảm thấy kinh ngạc, nhà nhà bỏ lơ đàn dê bò đang chăn dắt, cầm xẻng cầm gậy gộc lên núi tìm người. {LAOHU}


Dân du mục có kinh nghiệm với mấy chuyện này, chỉ nhìn chỗ nào tuyết bao trùm có hình dạng bất thường, liền biết ở đó có người, trừ phi là tuyết chôn quá dày, che giấu hết tất cả tung tích. Cũng may lần này tuyết không tính là quá dày, người dân rất nhanh đã tìm được Thương Quỳnh và Ni Trân.


Thương Quỳnh vì có khe đá bảo vệ khỏi tuyết lao tới, không đến mức bị tuyết đả thương, còn có một chút không gian có thể để nàng thở.


Nàng rất nhanh đã tỉnh lại, tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là tìm Ni Trân.


Ni Trân còn chút hơi thở, nhưng không có hi vọng cứu sống. Khi Thương Quỳnh chạy đến lều của nàng, đôi mắt của Ni Trân đã mất tiêu cự. Nàng nghe thấy tiếng Thương Quỳnh khóc, hơi hé miệng, thều thào: "Thương Quỳnh......"


"Ni Trân." Thương Quỳnh nắm bàn tay bị giá lạnh tổn thương của nàng, nước mắt rào rạt lăn xuống, "Vì sao......vì sao......"


Vì sao đẩy nàng vào chỗ an toàn, lại quên đi bản thân.


Rõ ràng ngày thường Ni Trân nhát gan như vậy, lúc ấy lại an tĩnh mà nhìn nàng, không một chút khiếp đảm.


Nàng thà rằng, lá gan Ni Trân vẫn nhỏ như trước.


Thương Quỳnh khóc rống: "Nếu mình chú ý nhìn trời hơn, sớm kéo cậu đi......thì sẽ không xảy ra chuyện này. Vì sao người có thể thoát được là mình, vì sao......"


Lòng nàng tràn ngập áy náy, nàng muốn dùng mạng mình đổi cho Ni Trân khỏe mạnh lại, giống như trước, hái một đóa hoa dại nhỏ xinh đẹp, cũng sẽ vui vẻ tươi cười.


"Thương Quỳnh......" Ni Trân suy yếu nói, "Cậu đừng tự trách...... mình cứu cậu, không phải là muốn nhìn cậu khổ sở a......"


Thương Quỳnh thất thần, trên mặt Ni Trân, vẫn cười rộng rãi như vậy.


Không có oán hận, không có trách cứ, không có hối hận.


Trong nháy mắt Ni Trân đẩy nàng ra kia, chính là để nàng có thể sống sót, hơn nữa là sống khỏe mạnh, vui vẻ.


Thương Quỳnh nắm bàn tay dần lạnh đi của Ni Trân, thấp giọng nức nở.


&&&&&


Mùa đông sắp tới, dân du mục lại muốn chuyển mục trường, đi đến nơi có cỏ xanh, có hoa.


Thương tổn do giá rét trên người đã lành lặn Thương Quỳnh đi lên núi tuyết, nơi đó có mộ của Ni Trân. Nàng đặt hoa dại vừa hái được trước mộ Ni Trân, lại đào một cái hố rất sâu, ngồi quỳ ở trước mộ Ni Trân thật lâu, mới gỡ xuống chuỗi hạt bồ đề trên tay, thấp giọng nói: "Ni Trân, chúng ta phải tạm thời rời đi nơi này. Chờ hè sang năm mình sẽ trở về thăm cậu, cậu ở lại, đừng nghĩ là mình bỏ rơi cậu."


Nàng cúi đầu hôn lên chuỗi thiên nhãn bồ đề, giống như hôn lên trán cô bạn mình, nói lời tạm biệt.


Nàng thả chuỗi hạt vào một cái hộp gỗ nho nhỏ, chôn trước mộ Ni Trân, cẩn thận phủ bùn đất lên. Nàng quỳ rất lâu, vỗ nhẹ ngôi mộ đá, thanh âm rất nhẹ: "Ni Trân, mình sẽ sống thật tốt, sẽ không để